Chương 30: Quá Trễ Rồi
- Buông raaa, đây là công ty anh đang làm cái quái gì vậy. Buông tôi raaa!!!
- Nói chuyện với tên chết tiệt đó thì tươi cười vui vẻ. Tôi hỏi cô, cô yêu hắn sao?
- Tôi yêu ai thích ai liên quan gì đến anh. Phải đó, tôi yêu Chu Kiệt đó thì sao?
Tới nước này, Hy Nguyệt vẫn còn mạnh miệng cố tình nói như vậy để chọc tức anh
- Còn gọi tên hắn thân thiết như vậy. Được, được lắm .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Không Thể Thành Người Yêu
4. Tình Nồng Người Không Biết
=====================================
Dứt lời, Lục Lãnh Phong không thương tiếc xé toạt chiếc sơ mi cô đang mặc trên người làm cho hàng nút rơi cả ra sàn
- Aaa không được
- Cô chẳng coi tôi ra gì cả, xem ra cần phải dạy dỗ lại mới được
Bỏ qua lời Hy Nguyệt nói, anh khóa trụ tay cô đem lên đỉnh đầu. Đoạn dùng tay vén chiếc áo lót màu kem của cô lên cao
- Không ưm......ưm
Còn chưa nói dứt câu đã bị anh điên cuồng hôn sau đó còn ngang nhiên dùng đầu lưỡi xâm chiếm vào trong khoang miệng cô tham lam lấy hết mật ngọt
Tay đã bị khóa trụ, Hy Nguyệt cố gắng vùng vẫy để hòng có thể thoát được anh. Nhưng cũng vô ít thôi, không những thế nó càng khiến cho ham muốn trong người anh tăng cao hơn
Bàn tay còn lại cũng không hề an phận, lần mò xuống nơi căng tròn ấy mà xoa nắn, không ngừng vân vê nụ hoa nhỏ trên đó
Anh cứ hôn đến khi cả người Hy Nguyệt mềm nhũn mới luyến tiếc rời đi. Sau đó anh di chuyển đến phần hõm vai hít hà lấy hương thơm của người đang nằm dưới thân
Chẳng hiểu sao Lục Lãnh Phong lại có ý nghĩ người con gái này chỉ có thể là của anh, chỉ có anh mới được nhìn thấy cơ thể tuyệt mĩ này. Những tên đàn ông khác thì đừng hòng
Đến lúc này, Hy Nguyệt mới cảm thấy sợ, cô thật sự hối hần vì lời chọc tức anh lúc nãy. Không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy nơi khóe mắt, cô nức nở xin anh
- Tôi sợ rồi mà, lúc nãy tôi không nên như vậy. Tôi biết sai rồi anh làm ơn dừng lại đii hức..hức
- Cô cũng biết sợ hả? Nếu không dạy dỗ đàng hoàng ai biết lần sau cô lại chạy đi câu dẫn người khác
Bây giờ trong mắt anh chỉ có dục vọng làm sao có thể nghe lời Hy Nguyệt nói mà dừng lại được. Lục Lãnh Phong lau đi nước mắt cho cô rồi cất giọng nói
- Bên ngoài còn có người hức..hức nếu anh làm chuyện đó anh không sợ mọi người sẽ biết sao hức..hức
- Nếu muốn bọn họ biết thì cứ la lên đi, tôi cũng muốn xem họ nghĩ như nào khi thấy cô trong bộ dạng này
Nói rồi, anh chống tay lên ghế sô pha để đứng dậy, cởi bỏ áo vest đen, cà vạt sang một bên. Chậm rãi tháo hàng nút trên áo sơ mi trắng ôm trọn lấy thân hình cường tráng
Đây là đang chơi trò mèo vờn chuột sao??
Cơ hội chạy thoát ngay trước mắt nhưng Hy Nguyệt vẫn cứ nằm đó như bất động. Không lẽ mình lại chạy ra ngoài trong bộ dạng quần áo xộc xệch này
Hy Nguyệt còn đang loay hoay suy nghĩ thì anh đã bổ nhào xuống, lấy thân hình to lớn đè lên người cô. Cúi đầu ngoạm lấy một bên nhũ hoa, dùng lưỡi linh hoạt ra sức trêu đùa
Đột nhiên tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, biết là có người cô lấy tay che chặt miệng mình lại ngăn nó không phát ra nhưng tiếng rên rỉ
- Lục tổng, tôi mang hồ sơ đến cho ngài kí đây ạ
- Lục tổng, Lục tổng
Mặc cho tiếng nói ngoài cửa cứ vang lên, Lục Lãnh Phong vẫn tiếp tục hành sự. Chiếc sơ mi của cả hai cũng bị quăng sang một bên. Được một lúc, anh rời khỏi nhũ hoa, cởi bỏ váy đen rồi đến chiếc quần lót khỏi người cô. Không thể nói lớn nên Hy Nguyệt cứ lắc đầu lia lịa cầu mong anh dừng lại
- Lục tổng, ngài có trong đó không vậy?
- Chắc ngài ấy đi đâu đó rồi, một lúc nữa đưa kí vậy
Nhận thấy tiếng bước chân từ từ nhỏ dần, Hy Nguyệt bỏ tay khỏi miệng lúc này cô mới dám lên tiếng, một tay vẫn cứ che phần ngực đã bị anh nắn bóp đỏ ửng hết cả
- Dừng lại đi, hà cớ gì anh phải hạ nhục tôi ngay tại công ty
- Bây giờ mà cô vẫn kêu tôi dừng lại. Quá trễ rồi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong kéo khóa quần âu đen rồi đến quần nhỏ, anh không cởi hoàn toàn mà chỉ kéo nó xuống bắp đùi giải phóng cho cậu nhỏ đã ngóc đầu từ nãy đến giờ
Anh tách hai chân cô vòng qua thắt lưng, trực tiếp đâm vào nơi cấm địa, cảm giác vừa ẩm ướt vừa thắt chặt càng làm anh đê mê không lối thoát
- Bên dưới đã ướt như này rồi mà còn bảo tôi dừng lại
Sao Lục Lãnh Phong có thể nói ra mấy lời như vậy chứ. Hy Nguyệt cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh nhuốm màu hoan ái
Anh cứ thế luân động nơi cấm địa lúc nhanh lúc chậm. Bên dưới cứ thế thắt chặt lấy "tiểu Phong Phong" làm anh như muốn phát điên, bóp lấy bờ mông căng tròn mà di chuyển nhanh hơn
- Ngoan ngoãn hầu hạ tôi một chút đi, nếu vui nói không chừng sẽ trừ nợ cho cô đấy
Thì ra đối với anh, Hy Nguyệt là hạng gái rẻ tiền đó. Chẳng qua trong mắt Lục Lãnh Phong cô cũng chỉ là món đồ chơi cho anh phát tiết thôi
- Nói chuyện với tên chết tiệt đó thì tươi cười vui vẻ. Tôi hỏi cô, cô yêu hắn sao?
- Tôi yêu ai thích ai liên quan gì đến anh. Phải đó, tôi yêu Chu Kiệt đó thì sao?
Tới nước này, Hy Nguyệt vẫn còn mạnh miệng cố tình nói như vậy để chọc tức anh
- Còn gọi tên hắn thân thiết như vậy. Được, được lắm .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Không Thể Thành Người Yêu
4. Tình Nồng Người Không Biết
=====================================
Dứt lời, Lục Lãnh Phong không thương tiếc xé toạt chiếc sơ mi cô đang mặc trên người làm cho hàng nút rơi cả ra sàn
- Aaa không được
- Cô chẳng coi tôi ra gì cả, xem ra cần phải dạy dỗ lại mới được
Bỏ qua lời Hy Nguyệt nói, anh khóa trụ tay cô đem lên đỉnh đầu. Đoạn dùng tay vén chiếc áo lót màu kem của cô lên cao
- Không ưm......ưm
Còn chưa nói dứt câu đã bị anh điên cuồng hôn sau đó còn ngang nhiên dùng đầu lưỡi xâm chiếm vào trong khoang miệng cô tham lam lấy hết mật ngọt
Tay đã bị khóa trụ, Hy Nguyệt cố gắng vùng vẫy để hòng có thể thoát được anh. Nhưng cũng vô ít thôi, không những thế nó càng khiến cho ham muốn trong người anh tăng cao hơn
Bàn tay còn lại cũng không hề an phận, lần mò xuống nơi căng tròn ấy mà xoa nắn, không ngừng vân vê nụ hoa nhỏ trên đó
Anh cứ hôn đến khi cả người Hy Nguyệt mềm nhũn mới luyến tiếc rời đi. Sau đó anh di chuyển đến phần hõm vai hít hà lấy hương thơm của người đang nằm dưới thân
Chẳng hiểu sao Lục Lãnh Phong lại có ý nghĩ người con gái này chỉ có thể là của anh, chỉ có anh mới được nhìn thấy cơ thể tuyệt mĩ này. Những tên đàn ông khác thì đừng hòng
Đến lúc này, Hy Nguyệt mới cảm thấy sợ, cô thật sự hối hần vì lời chọc tức anh lúc nãy. Không biết từ lúc nào nước mắt đã chảy nơi khóe mắt, cô nức nở xin anh
- Tôi sợ rồi mà, lúc nãy tôi không nên như vậy. Tôi biết sai rồi anh làm ơn dừng lại đii hức..hức
- Cô cũng biết sợ hả? Nếu không dạy dỗ đàng hoàng ai biết lần sau cô lại chạy đi câu dẫn người khác
Bây giờ trong mắt anh chỉ có dục vọng làm sao có thể nghe lời Hy Nguyệt nói mà dừng lại được. Lục Lãnh Phong lau đi nước mắt cho cô rồi cất giọng nói
- Bên ngoài còn có người hức..hức nếu anh làm chuyện đó anh không sợ mọi người sẽ biết sao hức..hức
- Nếu muốn bọn họ biết thì cứ la lên đi, tôi cũng muốn xem họ nghĩ như nào khi thấy cô trong bộ dạng này
Nói rồi, anh chống tay lên ghế sô pha để đứng dậy, cởi bỏ áo vest đen, cà vạt sang một bên. Chậm rãi tháo hàng nút trên áo sơ mi trắng ôm trọn lấy thân hình cường tráng
Đây là đang chơi trò mèo vờn chuột sao??
Cơ hội chạy thoát ngay trước mắt nhưng Hy Nguyệt vẫn cứ nằm đó như bất động. Không lẽ mình lại chạy ra ngoài trong bộ dạng quần áo xộc xệch này
Hy Nguyệt còn đang loay hoay suy nghĩ thì anh đã bổ nhào xuống, lấy thân hình to lớn đè lên người cô. Cúi đầu ngoạm lấy một bên nhũ hoa, dùng lưỡi linh hoạt ra sức trêu đùa
Đột nhiên tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, biết là có người cô lấy tay che chặt miệng mình lại ngăn nó không phát ra nhưng tiếng rên rỉ
- Lục tổng, tôi mang hồ sơ đến cho ngài kí đây ạ
- Lục tổng, Lục tổng
Mặc cho tiếng nói ngoài cửa cứ vang lên, Lục Lãnh Phong vẫn tiếp tục hành sự. Chiếc sơ mi của cả hai cũng bị quăng sang một bên. Được một lúc, anh rời khỏi nhũ hoa, cởi bỏ váy đen rồi đến chiếc quần lót khỏi người cô. Không thể nói lớn nên Hy Nguyệt cứ lắc đầu lia lịa cầu mong anh dừng lại
- Lục tổng, ngài có trong đó không vậy?
- Chắc ngài ấy đi đâu đó rồi, một lúc nữa đưa kí vậy
Nhận thấy tiếng bước chân từ từ nhỏ dần, Hy Nguyệt bỏ tay khỏi miệng lúc này cô mới dám lên tiếng, một tay vẫn cứ che phần ngực đã bị anh nắn bóp đỏ ửng hết cả
- Dừng lại đi, hà cớ gì anh phải hạ nhục tôi ngay tại công ty
- Bây giờ mà cô vẫn kêu tôi dừng lại. Quá trễ rồi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong kéo khóa quần âu đen rồi đến quần nhỏ, anh không cởi hoàn toàn mà chỉ kéo nó xuống bắp đùi giải phóng cho cậu nhỏ đã ngóc đầu từ nãy đến giờ
Anh tách hai chân cô vòng qua thắt lưng, trực tiếp đâm vào nơi cấm địa, cảm giác vừa ẩm ướt vừa thắt chặt càng làm anh đê mê không lối thoát
- Bên dưới đã ướt như này rồi mà còn bảo tôi dừng lại
Sao Lục Lãnh Phong có thể nói ra mấy lời như vậy chứ. Hy Nguyệt cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh nhuốm màu hoan ái
Anh cứ thế luân động nơi cấm địa lúc nhanh lúc chậm. Bên dưới cứ thế thắt chặt lấy "tiểu Phong Phong" làm anh như muốn phát điên, bóp lấy bờ mông căng tròn mà di chuyển nhanh hơn
- Ngoan ngoãn hầu hạ tôi một chút đi, nếu vui nói không chừng sẽ trừ nợ cho cô đấy
Thì ra đối với anh, Hy Nguyệt là hạng gái rẻ tiền đó. Chẳng qua trong mắt Lục Lãnh Phong cô cũng chỉ là món đồ chơi cho anh phát tiết thôi