Chương 36: Gặp Vương Huy
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Hy Nguyệt, cô định sẽ cố gắng làm xong các công việc rồi sẽ xin phép anh đi đến mộ một lúc, nhưng từ nãy đến giờ kiếm cả LCK cũng chẳng thấy mặt mũi Lục Lãnh Phong
- Tiểu Giang, Lục tổng đâu rồi?
- Ngài ấy có chút công việc nên rời khỏi công ty từ lúc nãy rồi ạ
Đã nghe được câu trả lời, Hy Nguyệt gật đầu rồi quay về bàn làm việc của mình, chờ một lúc cũng thấy anh quay lại
Đợi Lục Lãnh Phong đi vào phòng chủ tịch sau đó cô mới từ từ đi đến gõ cửa
- Vào đi
Hy Nguyệt mở cửa bước vào, cô không biết mở lời như nào nên ấp úng
- À...ừm..ừm chuyện là...là
- Mất thời gian quá, cô nói nhanh đi
Thấy cô cứ mãi mà không đi thẳng vấn đề, Lục Lãnh Phong hơi nổi cáu
- Chuyện là..chuyện là anh.. anh có thể cho tôi rời khỏi công ty một lúc được không?
Anh đang xem hồ sơ, nghe cô nói Lục Lãnh Phong ngước mặt lên nhìn. Hy Nguyệt vội nói thêm
- À...à chỉ ba mươi phút thôi, anh cứ yên tâm
- Tùy cô
Vậy là đồng ý rồi phải không? Hy Nguyệt đứng mãi như đợi anh nói thêm gì
- Sao còn chưa chịu đi?
Thấy Hy Nguyệt cứ đứng nhìn phía mình, Lục Lãnh Phong hơi nhíu mày hỏi
- À...ừm tôi..tôi đi ngay. Cảm ơn anh
Nói rồi, cô rời khỏi công ty ghé cửa hàng mua một bó hoa cúc rồi bắt xe đi đến nghĩa trang. Cô đặt hoa xuống phần mộ
Trên tấm bia có tấm ảnh nhỏ của một người phụ nữ, năm sinh năm mất. Ngoài ra còn có ba chữ "Tô Nhược Vân"
Bên phần mộ còn có một bó hoa đồng tiền khác, Hy Nguyệt cũng chẳng bất ngờ bởi lẽ cứ vào ngày giỗ thì nó đều được đặt ngay ngắn ở đây. Lúc đầu cô có phần ngạc nhiên nhưng lâu dài cũng không để tâm
- Mẹ, con gái đến thăm mẹ đây
Cứ nhìn vào bức ảnh trên tấm bia, lòng cô không tránh khỏi xúc động mà rơi vài giọt nước mắt nóng hổi
- Mẹ yên tâm nha, bây giờ con là Lục phu nhân rồi không còn ai ức hiếp con gái của mẹ hết. Nhưng...nhưng mà con lại không gả cho Lục Lãnh Phong có phải là điều tốt không nữa
- Giờ bên cạnh con chẳng còn ai, con không biết phải tâm sự với ai hết
Hy Nguyệt vội lau đi nước mắt trên mặt rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười
- Mẹ cũng đừng lo lắng nha, con gái của mẹ nhất định sẽ sống tốt. Cũng trễ rồi, con phải về công ty lần sau lại đến thăm mẹ
Rời khỏi nghĩa trang, Hy Nguyệt bắt xe về lại LCK, đứng trước phòng chủ tịch cô nghe loáng thoáng Lục Lãnh Phong và Tiểu Giang đang nói chuyện với nhau
- Lục tổng, lần này nếu hợp tác với Vương thị thì mức độ thành công của dự án rất cao. Bên đó cũng đã hẹn đầu tuần sau sẽ gặp mặt tập đoàn chúng ta
- Ừm
Hy Nguyệt đứng bên ngoài, cô tự nghĩ
- Vương thị sao? Vậy mình có nên gặp trước Vương Huy không. Nói không chừng vì vậy mà Lục Lãnh Phong sẽ trừ nợ cho mình
- Thiếu phu nhân
Tiểu Giang mở cánh cửa ra gặp ngay Hy Nguyệt, cô hơi giật mình rồi mỉm cười chào cậu trợ lý sau đó bước vào trong
- Tôi về rồi
Lục Lãnh Phong ngước nhìn Hy Nguyệt rồi nhìn sang chiếc đồng hồ đeo trên tay
- Tốt, sớm năm phút
Tối hôm đó, quay về lại phòng Hy Nguyệt mở điện thoại loay hoay tìm số của Vương Huy. Cô nhớ không nhầm thì hôm ở C.M gặp cậu ta có cho cô số điện thoại không ngờ hôm nay lại cần đến
- Alo, là Vương Huy đúng không ạ?
- Hy Nguyệt? là em sao
Đầu dây bên kia bắt máy lên, hơi ngờ vực hỏi ngược lại cô
- Vâng, là em. À..ừm cuối tuần này anh có rảnh không ạ em có chút chuyện cần gặp anh
- Gặp mặt em thì đương nhiên anh phải rảnh rồi. Vậy địa chỉ anh sẽ nhắn cho em nha, cuối tuần chúng ta gặp
Vương Huy nói lại với giọng đây vui vẻ
- Dạ, cuối tuần gặp
Nói rồi cả hai tắt điện thoại. Hy vọng nhờ chuyện này mà cô sẽ mau chóng trả hết nợ cho Lục Lãnh Phong
- Tiểu Giang, Lục tổng đâu rồi?
- Ngài ấy có chút công việc nên rời khỏi công ty từ lúc nãy rồi ạ
Đã nghe được câu trả lời, Hy Nguyệt gật đầu rồi quay về bàn làm việc của mình, chờ một lúc cũng thấy anh quay lại
Đợi Lục Lãnh Phong đi vào phòng chủ tịch sau đó cô mới từ từ đi đến gõ cửa
- Vào đi
Hy Nguyệt mở cửa bước vào, cô không biết mở lời như nào nên ấp úng
- À...ừm..ừm chuyện là...là
- Mất thời gian quá, cô nói nhanh đi
Thấy cô cứ mãi mà không đi thẳng vấn đề, Lục Lãnh Phong hơi nổi cáu
- Chuyện là..chuyện là anh.. anh có thể cho tôi rời khỏi công ty một lúc được không?
Anh đang xem hồ sơ, nghe cô nói Lục Lãnh Phong ngước mặt lên nhìn. Hy Nguyệt vội nói thêm
- À...à chỉ ba mươi phút thôi, anh cứ yên tâm
- Tùy cô
Vậy là đồng ý rồi phải không? Hy Nguyệt đứng mãi như đợi anh nói thêm gì
- Sao còn chưa chịu đi?
Thấy Hy Nguyệt cứ đứng nhìn phía mình, Lục Lãnh Phong hơi nhíu mày hỏi
- À...ừm tôi..tôi đi ngay. Cảm ơn anh
Nói rồi, cô rời khỏi công ty ghé cửa hàng mua một bó hoa cúc rồi bắt xe đi đến nghĩa trang. Cô đặt hoa xuống phần mộ
Trên tấm bia có tấm ảnh nhỏ của một người phụ nữ, năm sinh năm mất. Ngoài ra còn có ba chữ "Tô Nhược Vân"
Bên phần mộ còn có một bó hoa đồng tiền khác, Hy Nguyệt cũng chẳng bất ngờ bởi lẽ cứ vào ngày giỗ thì nó đều được đặt ngay ngắn ở đây. Lúc đầu cô có phần ngạc nhiên nhưng lâu dài cũng không để tâm
- Mẹ, con gái đến thăm mẹ đây
Cứ nhìn vào bức ảnh trên tấm bia, lòng cô không tránh khỏi xúc động mà rơi vài giọt nước mắt nóng hổi
- Mẹ yên tâm nha, bây giờ con là Lục phu nhân rồi không còn ai ức hiếp con gái của mẹ hết. Nhưng...nhưng mà con lại không gả cho Lục Lãnh Phong có phải là điều tốt không nữa
- Giờ bên cạnh con chẳng còn ai, con không biết phải tâm sự với ai hết
Hy Nguyệt vội lau đi nước mắt trên mặt rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười
- Mẹ cũng đừng lo lắng nha, con gái của mẹ nhất định sẽ sống tốt. Cũng trễ rồi, con phải về công ty lần sau lại đến thăm mẹ
Rời khỏi nghĩa trang, Hy Nguyệt bắt xe về lại LCK, đứng trước phòng chủ tịch cô nghe loáng thoáng Lục Lãnh Phong và Tiểu Giang đang nói chuyện với nhau
- Lục tổng, lần này nếu hợp tác với Vương thị thì mức độ thành công của dự án rất cao. Bên đó cũng đã hẹn đầu tuần sau sẽ gặp mặt tập đoàn chúng ta
- Ừm
Hy Nguyệt đứng bên ngoài, cô tự nghĩ
- Vương thị sao? Vậy mình có nên gặp trước Vương Huy không. Nói không chừng vì vậy mà Lục Lãnh Phong sẽ trừ nợ cho mình
- Thiếu phu nhân
Tiểu Giang mở cánh cửa ra gặp ngay Hy Nguyệt, cô hơi giật mình rồi mỉm cười chào cậu trợ lý sau đó bước vào trong
- Tôi về rồi
Lục Lãnh Phong ngước nhìn Hy Nguyệt rồi nhìn sang chiếc đồng hồ đeo trên tay
- Tốt, sớm năm phút
Tối hôm đó, quay về lại phòng Hy Nguyệt mở điện thoại loay hoay tìm số của Vương Huy. Cô nhớ không nhầm thì hôm ở C.M gặp cậu ta có cho cô số điện thoại không ngờ hôm nay lại cần đến
- Alo, là Vương Huy đúng không ạ?
- Hy Nguyệt? là em sao
Đầu dây bên kia bắt máy lên, hơi ngờ vực hỏi ngược lại cô
- Vâng, là em. À..ừm cuối tuần này anh có rảnh không ạ em có chút chuyện cần gặp anh
- Gặp mặt em thì đương nhiên anh phải rảnh rồi. Vậy địa chỉ anh sẽ nhắn cho em nha, cuối tuần chúng ta gặp
Vương Huy nói lại với giọng đây vui vẻ
- Dạ, cuối tuần gặp
Nói rồi cả hai tắt điện thoại. Hy vọng nhờ chuyện này mà cô sẽ mau chóng trả hết nợ cho Lục Lãnh Phong