Chương 37: Nguy Hiểm
Tối chủ nhật, Hy Nguyệt cố gắng nấu bữa tối thật sớm, bày sẵn ra bàn ăn. Xong xuôi mọi thứ, cô thay quần áo để đến chỗ hẹn Vương Huy
Nhà hàng SS
Hy Nguyệt bắt xe đến đã thấy Vương Huy có mặt, cậu ta giơ tay để cô biết đi đến
- Xin lỗi, em đến trễ
- Không sao anh cũng chỉ vừa mới đến thôi. Anh có gọi nước cho em luôn rồi. Này!!
Vương Huy vừa nói, cậu ta vừa đẩy một tách cà phê sang cho cô
- Cảm ơn
Hy Nguyệt mỉm cười rồi đưa đưa tách cà phê lên uống lấy ngụm nhỏ. Khóe môi Vương Huy hơi cong nhẹ rồi nhanh chóng trở lại bình thường
- Em hẹn gặp anh có việc gì không?
- À...ừm chuyện..chuyện này hơi khó nói một chút
Hy Nguyệt ấp úng, cô không biết phải nói như thế nào cho Vương Huy hiểu
- Em cứ nói đi
- Ngày mai anh và LCK có buổi gặp mặt phải không? Chuyện này dài dòng lắm nhưng mà anh có thể kí vào hợp đồng với LCK không
Vương Huy hơi ngạc nhiên với lời cô nói, vừa nãy cậu ta còn tưởng Hy Nguyệt hẹn gặp mặt không biết vì chuyện gì, hóa ra là chuyện này
- Được hợp tác với LCK là vinh dự của Vương thị, anh làm sao bỏ qua cơ hội này. Em cứ yên tâm
Nghe Vương Huy nói, Hy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ cần cô về nói với Lục Lãnh Phong tương lai nhất định sẽ trả hết nợ
- Nè nước anh gọi em uống thêm đi
- Ừm
Ngồi thêm tầm mười phút, Hy Nguyệt xin phép quay về
- Thôi cũng trễ rồi, em về trước nha
- Em về cẩn thận
Hy Nguyệt đứng dậy, không hiểu sao đầu lại hơi choáng. Cô phải vịn vào ghế để không bị ngã. Thấy vậy, Vương Huy đi lại đỡ lấy một bên tay Hy Nguyệt
- Em không sao chứ...hay để anh lái xe đưa em về
- Không sao, em không sao đâu
Mặc dù vậy nhưng Vương Huy vẫn một mực muốn đưa cô về. Không còn cách nào Hy Nguyệt đành phải gật đầu
Vương Huy đỡ cô ngồi ở ghế sau xe, Hy Nguyệt cứ nghĩ một lúc sau sẽ đỡ hơn nhưng mà cô đã nhầm. Không chỉ choáng mà lúc này cô đã rơi vào trạng thái mê man
Quan sát cô qua kính phụ, Vương Huy nở một nụ cười nham hiểm y như đã đạt được mục đích. Hướng xe chạy không phải đường về Anotole mà là đến....khách sạn
Thì ra lúc nãy, hắn ta cố tình đến sớm để gọi nước ra sau đó bỏ thuốc mê vào tách của Hy Nguyệt. Nhưng cũng may lúc nãy cô chỉ uống vài ngụm nhỏ nên bây giờ vẫn còn một chút ý thức
- Anh.....anh đưa tôi đi....đi đâu vậy?
Hy Nguyệt cảm thấy bất an, thấp thỏm cô đề phòng hỏi Vương Huy
Hắn ta không trả lời, tăng tốc độ lái nhanh về phía trước. Đến trước khách sạn F, hắn mở cửa xe, vòng tay qua ôm lấy eo cô
- Buông ra, anh đưa tôi đi đâu vậy
Hy Nguyệt cố gắng vùng vẫy nhưng do tác dụng của thuốc mê nên cả người mềm nhũn như chẳng cần chút sức lực
Vương Huy đã tính toán từ trước, hắn cũng đã đặt trước phòng của khách sạn. Tiếng cửa phòng đóng lại, Hy Nguyệt y như cá nằm trên thớt
Hắn ném mạnh cô xuống giường, Hy Nguyệt cắn chặt môi, cố lấy lại ý thức
- Không được động vào tôi
- Cô có biết là từ lúc đại học tôi đã thèm khát được ăn trọn cô rồi không? Tôi tỏ tình tận ba lần nhưng lần nào cô cũng từ chối nhưng không sao. Há, chẳng phải bây giờ cô cũng nằm ở đây đấy thôi
Lần này, Hy Nguyệt sai thật rồi. Không ngờ mình lại tự đâm đầu vào chỗ chết. Bây giờ cô vẫn còn chưa tin vi học trưởng Vương này hóa ra là một con sói đội lớp cừu
Quay về phần Lục Lãnh Phong, sau khi Hy Nguyệt ra ngoài tầm hai mươi phút, không thấy bóng dáng của cô đâu anh hỏi quản gia
- Quản gia Lâm, cô ấy đâu rồi
- Dạ, thiếu phu nhân vừa mới đi ra ngoài
Lục Lãnh Phong hơi nhíu mày lại, anh hỏi tiếp
- Hy Nguyệt đi đâu vậy?
- Cô ấy không có nói ạ
Anh gật đầu như đã hiểu rồi tự lẩm bẩm
- Ra ngoài giờ này sao?
Sau đó, anh lấy điện thoại gọi cho Tiểu Giang
- Alo, Lục tổng
- Cậu tra xem Hy Nguyệt đang ở đâu. Tôi cho cậu năm phút
Nói rồi liền dứt khoát tắt máy. Còn Tiểu Giang, anh khổ quá mà ngay cả ngày nghỉ cũng bị bốc lột sức lao động
Đúng năm phút sau, Tiểu Giang gọi lại cho Lục Lãnh Phong
- Lục tổng, tôi tra ra được hôm nay thiếu phu nhân đi gặp Vương tổng ở nhà hàng SS
Dừng một lúc, Tiểu Giang nói thêm nhưng giọng lại có phần ấp úng
- Nhưng...nhưng mà bây giờ...hai người đó đang ở...đang ở khách sạn F, có...có vài phóng viên theo dõi phu nhân
Lục Lãnh Phong nghe xong máu như dồn lên não, lại dám trốn anh đi gặp người khác bây giờ còn ở khách sạn. Đúng là giỏi mà
- Cậu và năm tên vệ sĩ khác đến đó trước đi tôi sẽ lái xe đến ngay
.......
Vương Huy chậm chậm tháo từng chiếc cúc áo trên người mình như đang đùa giỡn với Hy Nguyệt. Cô cắn chặt môi dưới mặc cho nó đang chảy máu, cố gắng ngồi dậy, cô loạng choạng bước đến phía tủ nhỏ ở góc tường
Trên đó có một đĩa táo cùng với con dao gọt trái cây, cô với lấy dao chỉa thẳng về phía trước ra sức tự vệ
- Anh...anh không được lại đây
Vương Huy vẫn từng bước lại gần Hy Nguyệt, bởi hiện tại cô đang yếu thế. Hắn ta nắm mạnh lấy cổ tay khiến con dao đang cầm rơi xuống đất. Sau đó kéo cô về phía mình, một lần nữa ném mạnh xuống giường
- Tôi....tôi là Lục phu nhân, anh không được động vào tôi
- Lục phu nhân sao? Tôi cũng rất hào hứng muốn nếm thử người phụ nữ bên cạnh Lục Lãnh Phong
Nhà hàng SS
Hy Nguyệt bắt xe đến đã thấy Vương Huy có mặt, cậu ta giơ tay để cô biết đi đến
- Xin lỗi, em đến trễ
- Không sao anh cũng chỉ vừa mới đến thôi. Anh có gọi nước cho em luôn rồi. Này!!
Vương Huy vừa nói, cậu ta vừa đẩy một tách cà phê sang cho cô
- Cảm ơn
Hy Nguyệt mỉm cười rồi đưa đưa tách cà phê lên uống lấy ngụm nhỏ. Khóe môi Vương Huy hơi cong nhẹ rồi nhanh chóng trở lại bình thường
- Em hẹn gặp anh có việc gì không?
- À...ừm chuyện..chuyện này hơi khó nói một chút
Hy Nguyệt ấp úng, cô không biết phải nói như thế nào cho Vương Huy hiểu
- Em cứ nói đi
- Ngày mai anh và LCK có buổi gặp mặt phải không? Chuyện này dài dòng lắm nhưng mà anh có thể kí vào hợp đồng với LCK không
Vương Huy hơi ngạc nhiên với lời cô nói, vừa nãy cậu ta còn tưởng Hy Nguyệt hẹn gặp mặt không biết vì chuyện gì, hóa ra là chuyện này
- Được hợp tác với LCK là vinh dự của Vương thị, anh làm sao bỏ qua cơ hội này. Em cứ yên tâm
Nghe Vương Huy nói, Hy Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ cần cô về nói với Lục Lãnh Phong tương lai nhất định sẽ trả hết nợ
- Nè nước anh gọi em uống thêm đi
- Ừm
Ngồi thêm tầm mười phút, Hy Nguyệt xin phép quay về
- Thôi cũng trễ rồi, em về trước nha
- Em về cẩn thận
Hy Nguyệt đứng dậy, không hiểu sao đầu lại hơi choáng. Cô phải vịn vào ghế để không bị ngã. Thấy vậy, Vương Huy đi lại đỡ lấy một bên tay Hy Nguyệt
- Em không sao chứ...hay để anh lái xe đưa em về
- Không sao, em không sao đâu
Mặc dù vậy nhưng Vương Huy vẫn một mực muốn đưa cô về. Không còn cách nào Hy Nguyệt đành phải gật đầu
Vương Huy đỡ cô ngồi ở ghế sau xe, Hy Nguyệt cứ nghĩ một lúc sau sẽ đỡ hơn nhưng mà cô đã nhầm. Không chỉ choáng mà lúc này cô đã rơi vào trạng thái mê man
Quan sát cô qua kính phụ, Vương Huy nở một nụ cười nham hiểm y như đã đạt được mục đích. Hướng xe chạy không phải đường về Anotole mà là đến....khách sạn
Thì ra lúc nãy, hắn ta cố tình đến sớm để gọi nước ra sau đó bỏ thuốc mê vào tách của Hy Nguyệt. Nhưng cũng may lúc nãy cô chỉ uống vài ngụm nhỏ nên bây giờ vẫn còn một chút ý thức
- Anh.....anh đưa tôi đi....đi đâu vậy?
Hy Nguyệt cảm thấy bất an, thấp thỏm cô đề phòng hỏi Vương Huy
Hắn ta không trả lời, tăng tốc độ lái nhanh về phía trước. Đến trước khách sạn F, hắn mở cửa xe, vòng tay qua ôm lấy eo cô
- Buông ra, anh đưa tôi đi đâu vậy
Hy Nguyệt cố gắng vùng vẫy nhưng do tác dụng của thuốc mê nên cả người mềm nhũn như chẳng cần chút sức lực
Vương Huy đã tính toán từ trước, hắn cũng đã đặt trước phòng của khách sạn. Tiếng cửa phòng đóng lại, Hy Nguyệt y như cá nằm trên thớt
Hắn ném mạnh cô xuống giường, Hy Nguyệt cắn chặt môi, cố lấy lại ý thức
- Không được động vào tôi
- Cô có biết là từ lúc đại học tôi đã thèm khát được ăn trọn cô rồi không? Tôi tỏ tình tận ba lần nhưng lần nào cô cũng từ chối nhưng không sao. Há, chẳng phải bây giờ cô cũng nằm ở đây đấy thôi
Lần này, Hy Nguyệt sai thật rồi. Không ngờ mình lại tự đâm đầu vào chỗ chết. Bây giờ cô vẫn còn chưa tin vi học trưởng Vương này hóa ra là một con sói đội lớp cừu
Quay về phần Lục Lãnh Phong, sau khi Hy Nguyệt ra ngoài tầm hai mươi phút, không thấy bóng dáng của cô đâu anh hỏi quản gia
- Quản gia Lâm, cô ấy đâu rồi
- Dạ, thiếu phu nhân vừa mới đi ra ngoài
Lục Lãnh Phong hơi nhíu mày lại, anh hỏi tiếp
- Hy Nguyệt đi đâu vậy?
- Cô ấy không có nói ạ
Anh gật đầu như đã hiểu rồi tự lẩm bẩm
- Ra ngoài giờ này sao?
Sau đó, anh lấy điện thoại gọi cho Tiểu Giang
- Alo, Lục tổng
- Cậu tra xem Hy Nguyệt đang ở đâu. Tôi cho cậu năm phút
Nói rồi liền dứt khoát tắt máy. Còn Tiểu Giang, anh khổ quá mà ngay cả ngày nghỉ cũng bị bốc lột sức lao động
Đúng năm phút sau, Tiểu Giang gọi lại cho Lục Lãnh Phong
- Lục tổng, tôi tra ra được hôm nay thiếu phu nhân đi gặp Vương tổng ở nhà hàng SS
Dừng một lúc, Tiểu Giang nói thêm nhưng giọng lại có phần ấp úng
- Nhưng...nhưng mà bây giờ...hai người đó đang ở...đang ở khách sạn F, có...có vài phóng viên theo dõi phu nhân
Lục Lãnh Phong nghe xong máu như dồn lên não, lại dám trốn anh đi gặp người khác bây giờ còn ở khách sạn. Đúng là giỏi mà
- Cậu và năm tên vệ sĩ khác đến đó trước đi tôi sẽ lái xe đến ngay
.......
Vương Huy chậm chậm tháo từng chiếc cúc áo trên người mình như đang đùa giỡn với Hy Nguyệt. Cô cắn chặt môi dưới mặc cho nó đang chảy máu, cố gắng ngồi dậy, cô loạng choạng bước đến phía tủ nhỏ ở góc tường
Trên đó có một đĩa táo cùng với con dao gọt trái cây, cô với lấy dao chỉa thẳng về phía trước ra sức tự vệ
- Anh...anh không được lại đây
Vương Huy vẫn từng bước lại gần Hy Nguyệt, bởi hiện tại cô đang yếu thế. Hắn ta nắm mạnh lấy cổ tay khiến con dao đang cầm rơi xuống đất. Sau đó kéo cô về phía mình, một lần nữa ném mạnh xuống giường
- Tôi....tôi là Lục phu nhân, anh không được động vào tôi
- Lục phu nhân sao? Tôi cũng rất hào hứng muốn nếm thử người phụ nữ bên cạnh Lục Lãnh Phong