Chương 53: Rơi Nước Mắt
- Mở cửa ra, em phải tính sổ với anh. Vì anh đối xử không tốt với chị dâu nên chị ấy mới bỏ đi. Mau bước ra đây cho em!!
Giai Lạc dùng tay đập đập vào cửa
Trong căn phòng tối, Lục Lãnh Phong đang phì phò điếu thuốc lá nghe tiếng cô em gái làm loạn bên ngoài anh khó chịu nói
- Em mau cút về nhà chính đi
- Nếu mà anh không bước ra thì em không đi đâu hết. Anh mau ra đây
- Em đang mang thai đừng kích động quá, xuống dưới nhà đi để anh nói chuyện với cậu ấy
Cố Mộc bước lên lầu, cậu nói với Giai Lạc
- Nhưng...
Cô có hơi chần chừ nhưng bị Cố Mộc thuyết phục cũng đành bước xuống phòng khách. Đợi Giai Lạc đã đi xuống, anh mới lên tiếng
- Lãnh Phong, cậu mau mở cửa ra đi
Nếu như cứ ở trong phòng, chắc chắn hai người này sẽ ở mãi biệt thự mà không chịu về, không còn cách nào anh phải bước đến mở ra
- Cậu và Giai Lạc đi về được rồi đấy
Vừa mở cửa, Cố Mộc đã ngửi được mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, ngay đến rèm cửa sổ cũng chẳng buồn mở ra
- Phổi của cậu trước giờ không được tốt bây giờ làm như vậy là muốn chết hả? Nếu như Hy Nguyệt biết cô ấy sẽ lo lắng lắm đấy
- Lo lắng sao? Cô ấy hận tôi còn không hết nói gì đến lo lắng
Lục Lãnh Phong cười khổ rồi nói tiếp
- Tôi làm gì thì mặc xác tôi, không cần cậu quan tâm
*Rầm*
Dứt lời, anh đóng sầm cửa lại rồi đi về phía chân giường ngồi xuống, tay với lấy chai rượu đã uống dở mà dốc cạn
Khuyên can hết lời nhưng chẳng đâu vào đâu, Cố Mộc bất lực bước xuống lầu
- Anh nói gì với anh hai em vậy?
Cố Mộc chỉ biết lắc đầu
Giai Lạc nhìn thái độ của Cố Mộc cũng đã đoán được, cô gọi quản gia Lâm
- Quản gia, bác đem chìa khóa phòng đến đây
Nói rồi, cô định một lần nữa lên phòng Lục Lãnh Phong thì bị Cố Mộc ôm lấy
- Em để cậu ấy một mình bĩnh tĩnh lại đi
- Nhưng...nhưng mà
- Đừng làm loạn, chúng ta về thôi
Dứt lời, anh liền bế xốc Giai Lạc lên đi ra xe
- Aaaa bỏ em xuống, quản gia đang nhìn kìa
Trái lại với sự vui vẻ trong tình yêu của hai người thì tâm trạng của Lục Lãnh Phong vô cùng rối bời
- Hy Nguyệt, anh sai rồi. Ngay từ đầu anh đã sai rồi, lẽ ra anh không nên làm như vậy. Anh chưa từng nghĩ em sẽ rời khỏi, làm ơn quay về với anh đi Hy Nguyệt
...
Một tháng sau
Vốn dĩ còn hơn một tháng nữa mới đến hôn lễ của Giai Lạc và Cố Mộc nhưng vì cô sợ để lâu bụng to ra mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa nên hôn lễ đã được tổ chức sớm hơn dự định
Nơi tổ chức là một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố. Cả hai bên gia đình, truyền thông, quan khách đều chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Không khí nhộn nhịp, vui biết bao nhưng chỉ có một người từ đầu đến cuối đều cảm thấy không trọn vẹn đó chính là Lục Lãnh Phong
Nếu không phải là hôn lễ của em gái thì anh cũng chẳng đến làm gì. Sau khi chứng kiến các phần nghi lễ cũng như trao nhẫn giữa cô dâu và chú rể thì Lục Lãnh Phong cũng không nán lại thêm nữa
Anh lấy lý do là công ty có việc đột xuất nhưng thực chất là quay về Anotole, nhốt mình trong phòng để uống rượu
Trong cặn phòng tối chỉ le lói một chút ánh sáng do bên ngoài hắt vào, có người tay đang sờ lên gương mặt của cô gái mặc bộ váy cưới trắng trong tấm ảnh
- Hôm nay là hôn lễ của Giai Lạc đấy, mọi người đều chúc phúc cho nó nhưng...chỉ tiếc là thiếu em. Một tháng rồi, em đang ở đâu?
- Anh nhớ em muốn phát điên rồi đây này
Lục Lãnh Phong nhìn tấm ảnh rồi cười sau đó đột nhiên lại rơi nước mắt. Vâng, vị tổng tài cao ngạo ấy khóc vì một người con gái. Người mà ghét hắn hơn bất cứ ai!!
Giai Lạc dùng tay đập đập vào cửa
Trong căn phòng tối, Lục Lãnh Phong đang phì phò điếu thuốc lá nghe tiếng cô em gái làm loạn bên ngoài anh khó chịu nói
- Em mau cút về nhà chính đi
- Nếu mà anh không bước ra thì em không đi đâu hết. Anh mau ra đây
- Em đang mang thai đừng kích động quá, xuống dưới nhà đi để anh nói chuyện với cậu ấy
Cố Mộc bước lên lầu, cậu nói với Giai Lạc
- Nhưng...
Cô có hơi chần chừ nhưng bị Cố Mộc thuyết phục cũng đành bước xuống phòng khách. Đợi Giai Lạc đã đi xuống, anh mới lên tiếng
- Lãnh Phong, cậu mau mở cửa ra đi
Nếu như cứ ở trong phòng, chắc chắn hai người này sẽ ở mãi biệt thự mà không chịu về, không còn cách nào anh phải bước đến mở ra
- Cậu và Giai Lạc đi về được rồi đấy
Vừa mở cửa, Cố Mộc đã ngửi được mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, ngay đến rèm cửa sổ cũng chẳng buồn mở ra
- Phổi của cậu trước giờ không được tốt bây giờ làm như vậy là muốn chết hả? Nếu như Hy Nguyệt biết cô ấy sẽ lo lắng lắm đấy
- Lo lắng sao? Cô ấy hận tôi còn không hết nói gì đến lo lắng
Lục Lãnh Phong cười khổ rồi nói tiếp
- Tôi làm gì thì mặc xác tôi, không cần cậu quan tâm
*Rầm*
Dứt lời, anh đóng sầm cửa lại rồi đi về phía chân giường ngồi xuống, tay với lấy chai rượu đã uống dở mà dốc cạn
Khuyên can hết lời nhưng chẳng đâu vào đâu, Cố Mộc bất lực bước xuống lầu
- Anh nói gì với anh hai em vậy?
Cố Mộc chỉ biết lắc đầu
Giai Lạc nhìn thái độ của Cố Mộc cũng đã đoán được, cô gọi quản gia Lâm
- Quản gia, bác đem chìa khóa phòng đến đây
Nói rồi, cô định một lần nữa lên phòng Lục Lãnh Phong thì bị Cố Mộc ôm lấy
- Em để cậu ấy một mình bĩnh tĩnh lại đi
- Nhưng...nhưng mà
- Đừng làm loạn, chúng ta về thôi
Dứt lời, anh liền bế xốc Giai Lạc lên đi ra xe
- Aaaa bỏ em xuống, quản gia đang nhìn kìa
Trái lại với sự vui vẻ trong tình yêu của hai người thì tâm trạng của Lục Lãnh Phong vô cùng rối bời
- Hy Nguyệt, anh sai rồi. Ngay từ đầu anh đã sai rồi, lẽ ra anh không nên làm như vậy. Anh chưa từng nghĩ em sẽ rời khỏi, làm ơn quay về với anh đi Hy Nguyệt
...
Một tháng sau
Vốn dĩ còn hơn một tháng nữa mới đến hôn lễ của Giai Lạc và Cố Mộc nhưng vì cô sợ để lâu bụng to ra mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa nên hôn lễ đã được tổ chức sớm hơn dự định
Nơi tổ chức là một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố. Cả hai bên gia đình, truyền thông, quan khách đều chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Không khí nhộn nhịp, vui biết bao nhưng chỉ có một người từ đầu đến cuối đều cảm thấy không trọn vẹn đó chính là Lục Lãnh Phong
Nếu không phải là hôn lễ của em gái thì anh cũng chẳng đến làm gì. Sau khi chứng kiến các phần nghi lễ cũng như trao nhẫn giữa cô dâu và chú rể thì Lục Lãnh Phong cũng không nán lại thêm nữa
Anh lấy lý do là công ty có việc đột xuất nhưng thực chất là quay về Anotole, nhốt mình trong phòng để uống rượu
Trong cặn phòng tối chỉ le lói một chút ánh sáng do bên ngoài hắt vào, có người tay đang sờ lên gương mặt của cô gái mặc bộ váy cưới trắng trong tấm ảnh
- Hôm nay là hôn lễ của Giai Lạc đấy, mọi người đều chúc phúc cho nó nhưng...chỉ tiếc là thiếu em. Một tháng rồi, em đang ở đâu?
- Anh nhớ em muốn phát điên rồi đây này
Lục Lãnh Phong nhìn tấm ảnh rồi cười sau đó đột nhiên lại rơi nước mắt. Vâng, vị tổng tài cao ngạo ấy khóc vì một người con gái. Người mà ghét hắn hơn bất cứ ai!!