Chương : 39
Như thế là trái với quy định, Lincoln. Tôi không thể làm được.”
Lon Sellitto tỏ ra rất kiên quyết.
Nhưng Lincoln Rhyme cũng kiên quyết không kém. “Hãy để tôi nói chuyện với hắn, nửa giờ thôi.”
“Họ sẽ không thích thú gì với chuyện này đâu.” Nhưng câu nói tiếp theo mới thực sự diễn tả hết ý của viên thám tử, “Họ quát tháo ầm ĩ khi tôi đề xuất ý này ra. Vì anh chỉ là dân thường”.
Bây giờ là gần mười giờ sáng ngày thứ Hai. Buổi trình diện trước bồi thẩm đoàn của Percey đã bị hoãn sang ngày mai. Đội thợ lặn của hải quân mới tìm được những chiếc túi bạt mà Phillip Hansen đã nhấn chìm xuống đáy biển ngoài khơi Long Island. Chúng nhanh chóng được gửi tới cho đội PERT của FBI trong Toà nhà Liên bang khu trung tâm để tiến hành phân tích. Eliopolos đã hoãn lại buổi họp của bồi thẩm đoàn để có thể thu thập thêm được càng nhiều bằng chứng thuyết phục chống lại Hansen càng tốt.
“Họ lo sợ cái gì mới được chứ?”, Rhyme bực bội hỏi.” Chẳng lẽ tôi lại đánh được hắn hay sao?”
Anh đã nghĩ đến việc giảm bớt yêu cầu của mình xuống còn hai mươi phút. Nhưng đó là một biểu hiện của sự yếu đuối. Và Lincoln vốn dĩ không hề tin tưởng vào việc để lộ điểm yếu của mình. Vì vậy anh nói. “Tôi đã tóm được hắn. Tôi xứng đáng có cơ hội thẩm vấn hắn một lần”.
Nói xong anh chìm vào im lặng.
Blaine, vợ cũ của Rhyme, từng nói với anh trong một khoảnh khắc sâu sắc rất hiếm hoi của cô rằng đôi mắt của Rhyme, sâu thẳm như đêm đen, còn có sức nặng hơn rất nhiều so với những lời mà anh nói ra. Và thế là anh đăm đăm nhìn vào mắt Sellitto cho đến khi viên thám tử thở dài, rồi quay sang nhìn Dellray.
“Hầy dà, cho anh ấy một lúc vậy”, viên đặc vụ nói. “Cũng có cháy nhà hay chết người gì đâu? Đưa thằng khốn đó lên đây. Và nếu hắn tìm cách bỏ trốn, mẹ kiếp, tôi lại càng có lý do bằng vàng để tập bắn luôn thể.”
Sellitto đầu hàng, “Ôi, được rồi. Tôi sẽ gọi điện vậy. Chỉ có điều, đừng có làm hỏng vụ án này đấy”.
Nhưng nhà hình sự học hầu như không để ý gì đến những lời đó. Mắt anh đang hướng ra phía cửa, như thể tên Vũ công Quan tài chuẩn bị xuất hiện, bằng xương bằng thịt như có phép màu.
Anh cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu điều đó xảy ra.
“Tên thật của anh là gì? Có đúng là Joe hay Jodie không?”
“A, điều đó thì quan trọng gì? Ông bắt được tôi. Ông có thể gọi tôi như thế nào cũng được.”
“Thế còn họ của anh thì sao?”. Rhyme hỏi.
“Sao không dùng cái tên các ông vẫn gọi tôi? Vũ công. Tôi thích cái tên này.”
Người đàn ông nhỏ bé thận trọng săm soi Rhyme bằng con mắt còn lại của hắn. Giả sử như những vết thương có làm hắn đau đớn, hay mệt mỏi do dùng thuốc, hắn cũng không hề để lộ ra. Cánh tay trái của hắn đã được bó bột và đeo lại nhưng hắn vẫn phải đeo một cái còng tay dày bịch được nối với một cái cùm xích ở hông. Hai chân hắn cũng bị xích lại.
“Anh muốn thế nào cũng được”, Rhyme nói với vẻ dễ dãi. Và tiếp tục chăm chú nhìn hắn như thể hắn là một bào tử phấn hoa dị thường mà anh vừa tìm thấy tại hiện trường vụ án.
Tên Vũ công mỉm cười. Những dây thần kinh ở mặt bị phá nát cùng mớ bông băng dày cộm khiến nụ cười của hắn trông thật quái đản. Chốc chốc người hắn lại run lên lẩy bẩy, những ngón tay giật giật như người trúng gió, bả vai bị bắn vỡ hết nhô lên rồi hạ xuống ngoài tầm kiểm soát. Rhyme chợt có một cảm giác kỳ lạ – rằng chính anh mới là người khoẻ mạnh còn tên tù kia là kẻ tàn phế.
Xứ mù thằng chột làm vua.
Tên Vũ công nhìn anh và mỉm cười. “Ông đang khát khao muốn biết đúng không?”, hắn hỏi Rhyme.
“Biết gì chứ?”
“Biết tất cả… Đó là lý do tại sao ông đưa tôi tới đây. Ông đã gặp may – ý tôi là nên mới bắt được tôi – nhưng ông hoàn toàn không biết tôi đã làm thế nào.”
Rhyme tặc lưỡi. “Ồ, vậy mà tôi lại biết chính xác anh đã làm như thế nào đấy.”
“Ông biết thật sao?"
“Tôi chỉ yêu cầu anh tới đây để nói chuyện với anh thôi”, Rhyme trả lời. “Tất cả chỉ có vậy. Nói chuyện với một kẻ suýt nữa đã thắng trí tôi.”
“Suýt nữa.” Tên Vũ công phá lên cười. Lại một nụ cười méo xệch. Trông hắn mới thật quái dị làm sao. “Được rồi, vậy nói đi xem nào.”
Rhyem mút một hơi trông ống hút. Lần này là sinh tố hoa quả. Anh đã khiến Thom sững sờ không tin vào tai mình khi ra lệnh cho chàng thanh niên đổ hết chỗ whiskey ra và thay bằng thứ nước quả Hawaiian Punch. Xong xuôi anh mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Được thôi. Anh được thuê để giết Ed Carney, Brit Hale và Percey Clay. Anh được trả khá nhiều tiền, tôi đoán thế. Sáu con số”.
“Bảy”, tên Vũ công tự hào thốt lên.
Rhyem nhướng một bên lông mày. “Cái nghề này kiếm cũng bộn đấy chứ!”
“Nếu ông làm tốt.”
“Anh gửi tiền vào ngân hàng ở Bahamas. Trước đó anh đã biết được tên của Stephen Kall ở đâu đó – tôi cũng không biết đích xác là ở đâu. Có lẽ là từ một mạng lưới lính đánh thuê...”, tên Vũ công gật đầu xác nhận, “... rồi anh thuê hắn kiểu như làm nhà thầu phụ cho mình. Hoàn toàn nặc danh, có thể là bằng email, có thể là qua fax, sử dụng những nguồn giới thiệu mà hắn sẽ tin tưởng. Tất nhiên anh chưa bao giờ gặp hắn trực tiếp. Và tôi nghĩ anh đã thử thách hắn rồi”.
“Tất nhiên. Một vụ ở ngoại ô Washington, D.C. Tôi được thuê giết một tay trợ lý nghị sĩ Quốc hội chuyên đánh cắp tài liệu của Uỷ ban Quân lực. Đó là một nhiệm vụ dễ ợt, nên tôi đã thuê Stephen làm thay. Giúp tôi có cơ hội để kiểm tra hắn. Tôi theo dõi hắn ở tất cả các khâu. Đích thân tôi kiểm tra vết thương chỗ viên đạn đi vào trên xác chết. Rất chuyên nghiệp. Tôi nghĩ hắn đã nhìn thấy tôi đang theo dõi hắn và hắn truy lùng tôi để thủ tiêu nốt nhân chứng. Ngay cả việc đó cũng đáng đánh giá cao.”
Rhyme nói tiếp, “Anh gửi cho hắn tiền công cùng chìa khoá mở cửa hangar của Phillip Hansen – nơi hắn đã phục sẵn để gài bom lên máy bay của Carney. Anh biết là hắn giỏi nhưng anh không dám chắc hắn đủ sức giết cả ba người. Có lẽ anh nghĩ cùng lắm hắn sẽ chỉ giết được một người nhưng ít nhất cũng đủ giúp anh đánh lạc hướng chúng tôi để anh có thể tiếp cận hai người còn lại”.
Vũ công gật đầu, miễn cưỡng để lộ vẻ ấn tượng. “Việc hắn giết được cả Brit Hale làm tôi ngạc nhiên. Ồ, vâng. Và tôi còn ngạc nhiên hơn gấp bội khi sau đó hắn tẩu thoát được và lại còn gài quả bom thứ hai lên máy bay của Percey Clay.”
“Anh đoán rằng anh sẽ phải tự tay giết ít nhất một trong ba nạn nhân nên tuần trước anh đã trở thành Jodie, bắt đầu rao bán thuốc của mình ở khắp nơi khiến cho dân đường phố đều biết về anh. Anh bắt cóc người đặc vụ ngay trước cửa Toà nhà Liên bang, để tìm ra địa chỉ những ngôi nhà an toàn mà các nhân chứng sẽ đến. Anh phục sẵn ở nơi thích hợp nhất mà Stephen sẽ thực hiện cuộc tấn công và để hắn bắt cóc anh. Rồi anh để lại rất nhiều đầu mối dẫn đến nơi ẩn náu của mình dưới đường tàu điện ngầm để chắc chắn chúng tôi sẽ lần ra anh… và sử dụng anh làm mồi nhử bắt Kall. Tất cả chúng tôi đều tin anh. Đúng vậy, tất cả – Stephen hoàn toàn không hay biết chính anh đã thuê hắn. Tất cả những gì hắn biết là anh đã phản bội hắn và hắn muốn giết anh. Vỏ bọc của anh quá hoàn hảo. Nhưng thật mạo hiểm.”
“Nhưng đâu còn là cuộc sống nếu không có những điều mạo hiểm?” Tên Vũ công tinh quái hỏi. “Càng khiến cho tất cả trở nên thật bõ công, ông có nghĩ thế không? Hơn nữa, khi chúng tôi ở cùng nhau tôi đã thiết lập một số… chúng ta cứ tạm gọi là những biện pháp phòng ngừa, khiến hắn phải lưỡng lự khi định bắn tôi. Chứng đồng tính tiềm tàng bao giờ cũng có ích.”
“Nhưng”, Rhyme nói thêm, tỏ ra tự ái khi câu chuyện của anh bị hắn làm gián đoạn, “khi Kall ở trong công viên, anh đã lẻn ra khỏi con hẻm nơi anh đang ẩn náu, tìm ra hắn, và giết hắn… Anh tống cả hai bàn tay, răng hàm và quần áo – cùng với súng của hắn – vào đường cống thoát nước. Và rồi chúng tôi đưa cả anh tới Long Island… Con cáo trong chuồng gà”. Rhyme khinh khỉnh nói nốt, “Tinh thần chung là thế… Đó chỉ là những nét xương cá chính. Nhưng tôi nghĩ từng đó cũng đủ để nói lên toàn bộ câu chuyện”.
Con mắt còn lành lặn của gã nhắm lại trong giây lát, rồi lại mở choàng ra. Đỏ ngầu và ẩm ướt, nó đang trừng trừng nhìn Rhyme. Hắn khẽ gật đầu với vẻ thừa nhận, và có lẽ là cả khâm phục. “Điều gì vậy?” Cuối cùng Vũ công lên tiếng. “Điều gì đã khiến ông đoán ra?”
“Cát”, Rhyme trả lời. “Những hạt cát ở Bahamas.”
Hắn gật đầu, nhăn mặt vì đau. “Tôi đã lộn hết túi ra. Tôi còn dùng cả máy hút bụi.”
“Chúng kẹt trong những đường chỉ quần. Cả thuốc nữa. Dư chất và sữa bột trẻ em.”
“À, đúng rồi.” Một lúc sau tên Vũ công nói thêm, “Kể ra hắn sợ ông cũng đúng thôi. Ý tôi là Stephen ấy.” Con mắt độc nhất vẫn dán chặt vào Rhyme. Như một bác sĩ đang theo dõi khối u. Hắn nói thêm, “Kẻ khốn khổ. Một sinh vật đáng thương. Theo ông thì ai là người đẩy hắn đến nông nỗi ấy? Tay bố dượng hay bọn con trai ở trại cải tạo? Hoặc cả hai cũng nên?”.
“Tôi không biết”, Rhyme nói. Ngoài bậu cửa sổ con chim ưng vừa đậu xuống và đang thu cánh lại.
“Stephen đã hoảng sợ”, tên Vũ công trầm ngâm. “Và một khi đã hoảng sợ thì coi như không còn gì nữa. Hắn nghĩ lũ giòi đang truy lùng hắn. Lincoln Con Giòi. Tôi nghe thấy hắn thì thầm câu đó mấy lần liền. Hắn sợ ông.”
“Nhưng anh không hề sợ.”
“Không”, tên Vũ công kiêu hãnh nói. “Tôi không bao giờ sợ.” Đột nhiên hắn gật gù, như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra điều gì đang làm hắn thấy bứt rứt. “À, hoá ra ông đang chăm chú nghe giọng tôi, phải không? Cố đoán xem là giọng vùng nào à?”
Đúng là Rhyme đang làm thế thật.
“Nhưng ông thấy chưa, giọng tôi thay đổi liên tục. Vùng núi nhé… Connecticut… Vùng Đồng bằng miền Nam và cả vùng Đầm lầy miềnNam này… Giọng Missouri. Kentucky. Mà tại sao ông lại thẩm vấn tôi nhỉ? Ông phụ trách việc khám nghiệm hiện trường thôi mà. Tôi bị bắt rồi. Đến lúc nói lời tạm biệt. Hết chuyện. Mà này, tôi thích cờ vua lắm. Tôi yêu cờ vua thì đúng hơn. Ông có bao giờ chơi không, Lincoln?”
Trước kia anh cũng từng thích chơi cờ. Anh và Claire Trilling thỉnh thoảng lại cùng nhau đánh cờ. Thom vẫn thuyết phục anh chơi thử trên máy tính và còn kiếm về cho anh một chương trình chơi cờ vua rất hay, cài đặt sẵn trên máy. Có điều là Rhyme chưa bao giờ vào thử. “Lâu lắm rồi tôi không chơi nữa.”
“Lúc nào đó ông và tôi phải chơi với nhau một ván mới được. chắc chắn ông sẽ là một đối thủ rất thú vị… Mà ông có muốn biết một sai lầm mà nhiều người thường mắc phải không?”
“Là cái gì?” Rhyme cảm nhận rõ cái nhìn bỏng rát của gã. Đột nhiên anh cảm thấy thật khó chịu.
“Họ trở nên tò mò về đối thủ của mình. Họ cố tìm ra những thông tin liên quan đến đời sống riêng tư của đối thủ. Toàn những thứ chẳng có ích gì hết. Họ từ đâu tới, nơi họ được sinh ra, anh chị em của họ là ai.”
“Thật thế sao?”
“Điều đó có thể thoả mãn trí tò mò. Nhưng lại làm họ trở nên hoang mang. Đây là điều rất nguy hiểm. Ông hiểu không, tất cả trò chơi là ở trên bàn cờ, Lincoln. Tất cả đều ở trên bàn cờ mà thôi.” Lại một nụ cười méo xệch. “Chẳng lẽ ông không thể chấp nhận thực tế là không biết chút nào về tôi được sao?”
Không, Rhyme tự nhủ, mình không thể.
Tên Vũ công nói tiếp, “Hừm, vậy chính xác thì ông muốn gì đây? Một cái địa chỉ à? Một cuốn niên giám trung học? Để tôi cho ông một đầu mối nhé? Rosebud[123]. Thấy thế nào? Ông làm tôi ngạc nhiên đấy, Lincoln. Ông là một chuyên gia về tội phạm - chuyên gia giỏi nhất mà tôi từng biết. Vậy mà ngay cả ông cũng loay hoay trong con đường uỷ mị ấy làm gì. Chậc, tôi là ai ư? Kỵ sĩ không đầu[124], Beelzebub[125]. Tôi là Nữ hoàng Mab[126]. Tôi là chúng như trong câu Hãy cảnh giác với bọn chúng; chúng đang bám theo ngươi. Tôi không phải là những cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà ông vẫn gặp bởi vì ác mộng không có thực trong khi tôi lại có thực hơn tất cả những gì con người dám thừa nhận. Tôi là một nghệ nhân. Tôi là một doanh nhân. Ông sẽ không bao giờ biết được tên tôi, cấp bậc hay số hiệu quân nhân nào hết. Tôi không chơi theo luật của Công ước Geneva[127].”
Rhyme không thể nói thêm điều gì.
Có tiếng gõ trên cánh cửa.
Đội áp giải tù nhân đã đến.
“Các ông có thể tháo chiếc cùm ra khỏi chân tôi được không?” Tên Vũ công hỏi hai nhân viên cảnh sát bằng giọng van vỉ, con mắt lành lặn của hắn chớp chớp và đỏ hoe nước. “Ôi, xin các ông. Tôi đau quá. Để thế này bước đi khó khăn lắm.”
Một trong hai người bảo vệ nhìn hắn với ánh mắt thông cảm rồi lại ngước nhìn Rhyme, anh thủng thẳng nói, “Chỉ cần các anh nới lỏng một bên cùm thôi các anh cũng sẽ mất việc và không bao giờ được làm việc trong thành phố này nữa”.
Người cảnh sát chằm chằm nhìn Rhyme một lúc rồi gật đầu với cộng sự của mình. Tên Vũ công phá lên cười. “Đó không phải là một vấn để”, hắn nói, mắt vẫn nhìn Rhyme không dứt, “mà chỉ là một yếu tố”.
Hai người cảnh sát nắm chặt lấy cánh tay không bị thương của tên Vũ công và xốc hắn đứng dậy. Nhìn hắn lọt thỏm giữa hai người đàn ông cao lớn khi họ dẫn hắn đi ra cửa. Hắn ngoảnh đầu lại.
“Lincoln?”
“Sao?”
“Ông sẽ nhớ tôi cho mà xem. Không có tôi, ông sẽ thấy nhàm chán.” Con mắt độc nhất của hắn nhìn xoáy vào mắt Rhyme. “Không có tôi, ông sẽ chết.”
Một giờ sau tiếng bước chân uỳnh uỳnh báo hiệu sự có mặt của Lon Sellitto. Đi cùng viên cảnh sát là Sachs và Dellray.
Rhyme biết ngay lập tức là có chuyện không hay. Trong giây lát anh đã tự hỏi chẳng lẽ tên Vũ công vừa trốn thoát.
Nhưng vấn đề không phải vậy.
Sachs thở dài.
Sellitto liếc nhìn sang Dellray. Khuôn mặt gầy gò của viên đặc vụ nhăn lại, cau có.
“Được rồi, nói đi xem nào”, Rhyme gắt.
Sachs thông báo cái tin mà họ mang tới. “Mấy cái túi bạt kia. PERT đã kiểm tra chúng.”
“Thử đoán xem bên trong có gì”, Sellitto nói.
Rhyme thở dài, kiệt sức, và không có tâm trạng đâu mà chơi trò đoán mò. “Thì kíp nổ, plutonium và xác của Jimmy Hoffa.”
Sachs nói, “Một chồng dày Những Trang Vàng hạt Westchester cùng khoảng năm pound đá hộc”.
“Cái gì?”
“Chẳng có gì hết, Lincoln. Tuyệt nhiên không.”
“Các vị có chắc chắn đó chỉ là những cuốn danh bạ điện thoại chứ không phải hồ sơ làm ăn được mã hoá chứ?”
“Bộ phận mật mã của Cục đã kiểm tra rất kỹ rồi”, Dellray nói. “Chỉ là mấy quyển Những Trang Vàng chết tiệt loại in hàng loạt. Và mấy hòn đá cũng chẳng có giá trị quái gì cả. Chẳng qua chúng được nhét vào để làm túi chìm sâu hơn thôi.”
“Sớm muộn họ cũng sẽ phải thả Hansen ra”, Sellitto căm giận lẩm bẩm. “Ngay lúc này họ đang làm nốt các thủ tục giấy tờ. Thậm chí vấn đề còn không được đưa ra trình bày trước bồi thẩm đoàn. Bao nhiêu người đã chết hoàn toàn vô ích.”
“Cho anh ấy biết nốt phần còn lại đi”, Sachs nói chen vào.
“Eliopolos cũng đang trên đường tới đây”, Sellitto nói. “Hắn có giấy rồi.”
“Một tờ trát à?” Rhyme hỏi cộc lốc.” Để làm gì?”
“Ôi, như hắn đã nói ấy. Để bắt anh.”
Chú thích
[123]Rosebud: Nghĩa đen là “nụ hồng”. Xuất phát từ bộ phim Mỹ Citizen Kane (Công dân Kane), sản xuất năm 1941, do Orson Welles làm đạo diễn. Bộ phim kể về cuộc đời Charles Foster Kane, từ một đứa trẻ bị bỏ rơi trở thành một ông trùm quyền lực trong giới xuất bản và bào chí, nhờ vào những thủ đoạn tàn nhẫn. Bộ phim dựng lại cuộc điều tra, truy tìm của một phóng viên nhằm tìm ra ý nghĩa trong từ cuối cùng Kane thốt ra trước khi chết: “Rosebud”.
[124]Kỵ sĩ không đầu: Nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Anh Main Rid.
[125]Beelzebub: Beelzebub là vị thần bảo trợ của người Philistine ở Palestine cổ đại, còn được gọi là thần Ekron, Baal-Zebub. Trong Kinh thánh, Beelzebub được coi là “Quỷ vương”, tức là quỷ Satan.
[126]Nữ hoàng Mab: Một bà tiên thường được nhắc đến trong tác phẩm văn học Anh giai đoạn thế kỷ XVII, thường được coi là bà tiên của những giấc mơ.
[127]Công ước Geneva: Các Công ước Geneva (hay Hiệp định Geneve, Hiệp định Geneva...) gồm bốn hiệp định được viết ở Genève (Thụy Sĩ) đặt tiêu chuẩn luật pháp quốc tế về vấn đề nhân đạo, nhất là trong điều kiện chiến tranh.
Lon Sellitto tỏ ra rất kiên quyết.
Nhưng Lincoln Rhyme cũng kiên quyết không kém. “Hãy để tôi nói chuyện với hắn, nửa giờ thôi.”
“Họ sẽ không thích thú gì với chuyện này đâu.” Nhưng câu nói tiếp theo mới thực sự diễn tả hết ý của viên thám tử, “Họ quát tháo ầm ĩ khi tôi đề xuất ý này ra. Vì anh chỉ là dân thường”.
Bây giờ là gần mười giờ sáng ngày thứ Hai. Buổi trình diện trước bồi thẩm đoàn của Percey đã bị hoãn sang ngày mai. Đội thợ lặn của hải quân mới tìm được những chiếc túi bạt mà Phillip Hansen đã nhấn chìm xuống đáy biển ngoài khơi Long Island. Chúng nhanh chóng được gửi tới cho đội PERT của FBI trong Toà nhà Liên bang khu trung tâm để tiến hành phân tích. Eliopolos đã hoãn lại buổi họp của bồi thẩm đoàn để có thể thu thập thêm được càng nhiều bằng chứng thuyết phục chống lại Hansen càng tốt.
“Họ lo sợ cái gì mới được chứ?”, Rhyme bực bội hỏi.” Chẳng lẽ tôi lại đánh được hắn hay sao?”
Anh đã nghĩ đến việc giảm bớt yêu cầu của mình xuống còn hai mươi phút. Nhưng đó là một biểu hiện của sự yếu đuối. Và Lincoln vốn dĩ không hề tin tưởng vào việc để lộ điểm yếu của mình. Vì vậy anh nói. “Tôi đã tóm được hắn. Tôi xứng đáng có cơ hội thẩm vấn hắn một lần”.
Nói xong anh chìm vào im lặng.
Blaine, vợ cũ của Rhyme, từng nói với anh trong một khoảnh khắc sâu sắc rất hiếm hoi của cô rằng đôi mắt của Rhyme, sâu thẳm như đêm đen, còn có sức nặng hơn rất nhiều so với những lời mà anh nói ra. Và thế là anh đăm đăm nhìn vào mắt Sellitto cho đến khi viên thám tử thở dài, rồi quay sang nhìn Dellray.
“Hầy dà, cho anh ấy một lúc vậy”, viên đặc vụ nói. “Cũng có cháy nhà hay chết người gì đâu? Đưa thằng khốn đó lên đây. Và nếu hắn tìm cách bỏ trốn, mẹ kiếp, tôi lại càng có lý do bằng vàng để tập bắn luôn thể.”
Sellitto đầu hàng, “Ôi, được rồi. Tôi sẽ gọi điện vậy. Chỉ có điều, đừng có làm hỏng vụ án này đấy”.
Nhưng nhà hình sự học hầu như không để ý gì đến những lời đó. Mắt anh đang hướng ra phía cửa, như thể tên Vũ công Quan tài chuẩn bị xuất hiện, bằng xương bằng thịt như có phép màu.
Anh cũng sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu điều đó xảy ra.
“Tên thật của anh là gì? Có đúng là Joe hay Jodie không?”
“A, điều đó thì quan trọng gì? Ông bắt được tôi. Ông có thể gọi tôi như thế nào cũng được.”
“Thế còn họ của anh thì sao?”. Rhyme hỏi.
“Sao không dùng cái tên các ông vẫn gọi tôi? Vũ công. Tôi thích cái tên này.”
Người đàn ông nhỏ bé thận trọng săm soi Rhyme bằng con mắt còn lại của hắn. Giả sử như những vết thương có làm hắn đau đớn, hay mệt mỏi do dùng thuốc, hắn cũng không hề để lộ ra. Cánh tay trái của hắn đã được bó bột và đeo lại nhưng hắn vẫn phải đeo một cái còng tay dày bịch được nối với một cái cùm xích ở hông. Hai chân hắn cũng bị xích lại.
“Anh muốn thế nào cũng được”, Rhyme nói với vẻ dễ dãi. Và tiếp tục chăm chú nhìn hắn như thể hắn là một bào tử phấn hoa dị thường mà anh vừa tìm thấy tại hiện trường vụ án.
Tên Vũ công mỉm cười. Những dây thần kinh ở mặt bị phá nát cùng mớ bông băng dày cộm khiến nụ cười của hắn trông thật quái đản. Chốc chốc người hắn lại run lên lẩy bẩy, những ngón tay giật giật như người trúng gió, bả vai bị bắn vỡ hết nhô lên rồi hạ xuống ngoài tầm kiểm soát. Rhyme chợt có một cảm giác kỳ lạ – rằng chính anh mới là người khoẻ mạnh còn tên tù kia là kẻ tàn phế.
Xứ mù thằng chột làm vua.
Tên Vũ công nhìn anh và mỉm cười. “Ông đang khát khao muốn biết đúng không?”, hắn hỏi Rhyme.
“Biết gì chứ?”
“Biết tất cả… Đó là lý do tại sao ông đưa tôi tới đây. Ông đã gặp may – ý tôi là nên mới bắt được tôi – nhưng ông hoàn toàn không biết tôi đã làm thế nào.”
Rhyme tặc lưỡi. “Ồ, vậy mà tôi lại biết chính xác anh đã làm như thế nào đấy.”
“Ông biết thật sao?"
“Tôi chỉ yêu cầu anh tới đây để nói chuyện với anh thôi”, Rhyme trả lời. “Tất cả chỉ có vậy. Nói chuyện với một kẻ suýt nữa đã thắng trí tôi.”
“Suýt nữa.” Tên Vũ công phá lên cười. Lại một nụ cười méo xệch. Trông hắn mới thật quái dị làm sao. “Được rồi, vậy nói đi xem nào.”
Rhyem mút một hơi trông ống hút. Lần này là sinh tố hoa quả. Anh đã khiến Thom sững sờ không tin vào tai mình khi ra lệnh cho chàng thanh niên đổ hết chỗ whiskey ra và thay bằng thứ nước quả Hawaiian Punch. Xong xuôi anh mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Được thôi. Anh được thuê để giết Ed Carney, Brit Hale và Percey Clay. Anh được trả khá nhiều tiền, tôi đoán thế. Sáu con số”.
“Bảy”, tên Vũ công tự hào thốt lên.
Rhyem nhướng một bên lông mày. “Cái nghề này kiếm cũng bộn đấy chứ!”
“Nếu ông làm tốt.”
“Anh gửi tiền vào ngân hàng ở Bahamas. Trước đó anh đã biết được tên của Stephen Kall ở đâu đó – tôi cũng không biết đích xác là ở đâu. Có lẽ là từ một mạng lưới lính đánh thuê...”, tên Vũ công gật đầu xác nhận, “... rồi anh thuê hắn kiểu như làm nhà thầu phụ cho mình. Hoàn toàn nặc danh, có thể là bằng email, có thể là qua fax, sử dụng những nguồn giới thiệu mà hắn sẽ tin tưởng. Tất nhiên anh chưa bao giờ gặp hắn trực tiếp. Và tôi nghĩ anh đã thử thách hắn rồi”.
“Tất nhiên. Một vụ ở ngoại ô Washington, D.C. Tôi được thuê giết một tay trợ lý nghị sĩ Quốc hội chuyên đánh cắp tài liệu của Uỷ ban Quân lực. Đó là một nhiệm vụ dễ ợt, nên tôi đã thuê Stephen làm thay. Giúp tôi có cơ hội để kiểm tra hắn. Tôi theo dõi hắn ở tất cả các khâu. Đích thân tôi kiểm tra vết thương chỗ viên đạn đi vào trên xác chết. Rất chuyên nghiệp. Tôi nghĩ hắn đã nhìn thấy tôi đang theo dõi hắn và hắn truy lùng tôi để thủ tiêu nốt nhân chứng. Ngay cả việc đó cũng đáng đánh giá cao.”
Rhyme nói tiếp, “Anh gửi cho hắn tiền công cùng chìa khoá mở cửa hangar của Phillip Hansen – nơi hắn đã phục sẵn để gài bom lên máy bay của Carney. Anh biết là hắn giỏi nhưng anh không dám chắc hắn đủ sức giết cả ba người. Có lẽ anh nghĩ cùng lắm hắn sẽ chỉ giết được một người nhưng ít nhất cũng đủ giúp anh đánh lạc hướng chúng tôi để anh có thể tiếp cận hai người còn lại”.
Vũ công gật đầu, miễn cưỡng để lộ vẻ ấn tượng. “Việc hắn giết được cả Brit Hale làm tôi ngạc nhiên. Ồ, vâng. Và tôi còn ngạc nhiên hơn gấp bội khi sau đó hắn tẩu thoát được và lại còn gài quả bom thứ hai lên máy bay của Percey Clay.”
“Anh đoán rằng anh sẽ phải tự tay giết ít nhất một trong ba nạn nhân nên tuần trước anh đã trở thành Jodie, bắt đầu rao bán thuốc của mình ở khắp nơi khiến cho dân đường phố đều biết về anh. Anh bắt cóc người đặc vụ ngay trước cửa Toà nhà Liên bang, để tìm ra địa chỉ những ngôi nhà an toàn mà các nhân chứng sẽ đến. Anh phục sẵn ở nơi thích hợp nhất mà Stephen sẽ thực hiện cuộc tấn công và để hắn bắt cóc anh. Rồi anh để lại rất nhiều đầu mối dẫn đến nơi ẩn náu của mình dưới đường tàu điện ngầm để chắc chắn chúng tôi sẽ lần ra anh… và sử dụng anh làm mồi nhử bắt Kall. Tất cả chúng tôi đều tin anh. Đúng vậy, tất cả – Stephen hoàn toàn không hay biết chính anh đã thuê hắn. Tất cả những gì hắn biết là anh đã phản bội hắn và hắn muốn giết anh. Vỏ bọc của anh quá hoàn hảo. Nhưng thật mạo hiểm.”
“Nhưng đâu còn là cuộc sống nếu không có những điều mạo hiểm?” Tên Vũ công tinh quái hỏi. “Càng khiến cho tất cả trở nên thật bõ công, ông có nghĩ thế không? Hơn nữa, khi chúng tôi ở cùng nhau tôi đã thiết lập một số… chúng ta cứ tạm gọi là những biện pháp phòng ngừa, khiến hắn phải lưỡng lự khi định bắn tôi. Chứng đồng tính tiềm tàng bao giờ cũng có ích.”
“Nhưng”, Rhyme nói thêm, tỏ ra tự ái khi câu chuyện của anh bị hắn làm gián đoạn, “khi Kall ở trong công viên, anh đã lẻn ra khỏi con hẻm nơi anh đang ẩn náu, tìm ra hắn, và giết hắn… Anh tống cả hai bàn tay, răng hàm và quần áo – cùng với súng của hắn – vào đường cống thoát nước. Và rồi chúng tôi đưa cả anh tới Long Island… Con cáo trong chuồng gà”. Rhyme khinh khỉnh nói nốt, “Tinh thần chung là thế… Đó chỉ là những nét xương cá chính. Nhưng tôi nghĩ từng đó cũng đủ để nói lên toàn bộ câu chuyện”.
Con mắt còn lành lặn của gã nhắm lại trong giây lát, rồi lại mở choàng ra. Đỏ ngầu và ẩm ướt, nó đang trừng trừng nhìn Rhyme. Hắn khẽ gật đầu với vẻ thừa nhận, và có lẽ là cả khâm phục. “Điều gì vậy?” Cuối cùng Vũ công lên tiếng. “Điều gì đã khiến ông đoán ra?”
“Cát”, Rhyme trả lời. “Những hạt cát ở Bahamas.”
Hắn gật đầu, nhăn mặt vì đau. “Tôi đã lộn hết túi ra. Tôi còn dùng cả máy hút bụi.”
“Chúng kẹt trong những đường chỉ quần. Cả thuốc nữa. Dư chất và sữa bột trẻ em.”
“À, đúng rồi.” Một lúc sau tên Vũ công nói thêm, “Kể ra hắn sợ ông cũng đúng thôi. Ý tôi là Stephen ấy.” Con mắt độc nhất vẫn dán chặt vào Rhyme. Như một bác sĩ đang theo dõi khối u. Hắn nói thêm, “Kẻ khốn khổ. Một sinh vật đáng thương. Theo ông thì ai là người đẩy hắn đến nông nỗi ấy? Tay bố dượng hay bọn con trai ở trại cải tạo? Hoặc cả hai cũng nên?”.
“Tôi không biết”, Rhyme nói. Ngoài bậu cửa sổ con chim ưng vừa đậu xuống và đang thu cánh lại.
“Stephen đã hoảng sợ”, tên Vũ công trầm ngâm. “Và một khi đã hoảng sợ thì coi như không còn gì nữa. Hắn nghĩ lũ giòi đang truy lùng hắn. Lincoln Con Giòi. Tôi nghe thấy hắn thì thầm câu đó mấy lần liền. Hắn sợ ông.”
“Nhưng anh không hề sợ.”
“Không”, tên Vũ công kiêu hãnh nói. “Tôi không bao giờ sợ.” Đột nhiên hắn gật gù, như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra điều gì đang làm hắn thấy bứt rứt. “À, hoá ra ông đang chăm chú nghe giọng tôi, phải không? Cố đoán xem là giọng vùng nào à?”
Đúng là Rhyme đang làm thế thật.
“Nhưng ông thấy chưa, giọng tôi thay đổi liên tục. Vùng núi nhé… Connecticut… Vùng Đồng bằng miền Nam và cả vùng Đầm lầy miềnNam này… Giọng Missouri. Kentucky. Mà tại sao ông lại thẩm vấn tôi nhỉ? Ông phụ trách việc khám nghiệm hiện trường thôi mà. Tôi bị bắt rồi. Đến lúc nói lời tạm biệt. Hết chuyện. Mà này, tôi thích cờ vua lắm. Tôi yêu cờ vua thì đúng hơn. Ông có bao giờ chơi không, Lincoln?”
Trước kia anh cũng từng thích chơi cờ. Anh và Claire Trilling thỉnh thoảng lại cùng nhau đánh cờ. Thom vẫn thuyết phục anh chơi thử trên máy tính và còn kiếm về cho anh một chương trình chơi cờ vua rất hay, cài đặt sẵn trên máy. Có điều là Rhyme chưa bao giờ vào thử. “Lâu lắm rồi tôi không chơi nữa.”
“Lúc nào đó ông và tôi phải chơi với nhau một ván mới được. chắc chắn ông sẽ là một đối thủ rất thú vị… Mà ông có muốn biết một sai lầm mà nhiều người thường mắc phải không?”
“Là cái gì?” Rhyme cảm nhận rõ cái nhìn bỏng rát của gã. Đột nhiên anh cảm thấy thật khó chịu.
“Họ trở nên tò mò về đối thủ của mình. Họ cố tìm ra những thông tin liên quan đến đời sống riêng tư của đối thủ. Toàn những thứ chẳng có ích gì hết. Họ từ đâu tới, nơi họ được sinh ra, anh chị em của họ là ai.”
“Thật thế sao?”
“Điều đó có thể thoả mãn trí tò mò. Nhưng lại làm họ trở nên hoang mang. Đây là điều rất nguy hiểm. Ông hiểu không, tất cả trò chơi là ở trên bàn cờ, Lincoln. Tất cả đều ở trên bàn cờ mà thôi.” Lại một nụ cười méo xệch. “Chẳng lẽ ông không thể chấp nhận thực tế là không biết chút nào về tôi được sao?”
Không, Rhyme tự nhủ, mình không thể.
Tên Vũ công nói tiếp, “Hừm, vậy chính xác thì ông muốn gì đây? Một cái địa chỉ à? Một cuốn niên giám trung học? Để tôi cho ông một đầu mối nhé? Rosebud[123]. Thấy thế nào? Ông làm tôi ngạc nhiên đấy, Lincoln. Ông là một chuyên gia về tội phạm - chuyên gia giỏi nhất mà tôi từng biết. Vậy mà ngay cả ông cũng loay hoay trong con đường uỷ mị ấy làm gì. Chậc, tôi là ai ư? Kỵ sĩ không đầu[124], Beelzebub[125]. Tôi là Nữ hoàng Mab[126]. Tôi là chúng như trong câu Hãy cảnh giác với bọn chúng; chúng đang bám theo ngươi. Tôi không phải là những cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà ông vẫn gặp bởi vì ác mộng không có thực trong khi tôi lại có thực hơn tất cả những gì con người dám thừa nhận. Tôi là một nghệ nhân. Tôi là một doanh nhân. Ông sẽ không bao giờ biết được tên tôi, cấp bậc hay số hiệu quân nhân nào hết. Tôi không chơi theo luật của Công ước Geneva[127].”
Rhyme không thể nói thêm điều gì.
Có tiếng gõ trên cánh cửa.
Đội áp giải tù nhân đã đến.
“Các ông có thể tháo chiếc cùm ra khỏi chân tôi được không?” Tên Vũ công hỏi hai nhân viên cảnh sát bằng giọng van vỉ, con mắt lành lặn của hắn chớp chớp và đỏ hoe nước. “Ôi, xin các ông. Tôi đau quá. Để thế này bước đi khó khăn lắm.”
Một trong hai người bảo vệ nhìn hắn với ánh mắt thông cảm rồi lại ngước nhìn Rhyme, anh thủng thẳng nói, “Chỉ cần các anh nới lỏng một bên cùm thôi các anh cũng sẽ mất việc và không bao giờ được làm việc trong thành phố này nữa”.
Người cảnh sát chằm chằm nhìn Rhyme một lúc rồi gật đầu với cộng sự của mình. Tên Vũ công phá lên cười. “Đó không phải là một vấn để”, hắn nói, mắt vẫn nhìn Rhyme không dứt, “mà chỉ là một yếu tố”.
Hai người cảnh sát nắm chặt lấy cánh tay không bị thương của tên Vũ công và xốc hắn đứng dậy. Nhìn hắn lọt thỏm giữa hai người đàn ông cao lớn khi họ dẫn hắn đi ra cửa. Hắn ngoảnh đầu lại.
“Lincoln?”
“Sao?”
“Ông sẽ nhớ tôi cho mà xem. Không có tôi, ông sẽ thấy nhàm chán.” Con mắt độc nhất của hắn nhìn xoáy vào mắt Rhyme. “Không có tôi, ông sẽ chết.”
Một giờ sau tiếng bước chân uỳnh uỳnh báo hiệu sự có mặt của Lon Sellitto. Đi cùng viên cảnh sát là Sachs và Dellray.
Rhyme biết ngay lập tức là có chuyện không hay. Trong giây lát anh đã tự hỏi chẳng lẽ tên Vũ công vừa trốn thoát.
Nhưng vấn đề không phải vậy.
Sachs thở dài.
Sellitto liếc nhìn sang Dellray. Khuôn mặt gầy gò của viên đặc vụ nhăn lại, cau có.
“Được rồi, nói đi xem nào”, Rhyme gắt.
Sachs thông báo cái tin mà họ mang tới. “Mấy cái túi bạt kia. PERT đã kiểm tra chúng.”
“Thử đoán xem bên trong có gì”, Sellitto nói.
Rhyme thở dài, kiệt sức, và không có tâm trạng đâu mà chơi trò đoán mò. “Thì kíp nổ, plutonium và xác của Jimmy Hoffa.”
Sachs nói, “Một chồng dày Những Trang Vàng hạt Westchester cùng khoảng năm pound đá hộc”.
“Cái gì?”
“Chẳng có gì hết, Lincoln. Tuyệt nhiên không.”
“Các vị có chắc chắn đó chỉ là những cuốn danh bạ điện thoại chứ không phải hồ sơ làm ăn được mã hoá chứ?”
“Bộ phận mật mã của Cục đã kiểm tra rất kỹ rồi”, Dellray nói. “Chỉ là mấy quyển Những Trang Vàng chết tiệt loại in hàng loạt. Và mấy hòn đá cũng chẳng có giá trị quái gì cả. Chẳng qua chúng được nhét vào để làm túi chìm sâu hơn thôi.”
“Sớm muộn họ cũng sẽ phải thả Hansen ra”, Sellitto căm giận lẩm bẩm. “Ngay lúc này họ đang làm nốt các thủ tục giấy tờ. Thậm chí vấn đề còn không được đưa ra trình bày trước bồi thẩm đoàn. Bao nhiêu người đã chết hoàn toàn vô ích.”
“Cho anh ấy biết nốt phần còn lại đi”, Sachs nói chen vào.
“Eliopolos cũng đang trên đường tới đây”, Sellitto nói. “Hắn có giấy rồi.”
“Một tờ trát à?” Rhyme hỏi cộc lốc.” Để làm gì?”
“Ôi, như hắn đã nói ấy. Để bắt anh.”
Chú thích
[123]Rosebud: Nghĩa đen là “nụ hồng”. Xuất phát từ bộ phim Mỹ Citizen Kane (Công dân Kane), sản xuất năm 1941, do Orson Welles làm đạo diễn. Bộ phim kể về cuộc đời Charles Foster Kane, từ một đứa trẻ bị bỏ rơi trở thành một ông trùm quyền lực trong giới xuất bản và bào chí, nhờ vào những thủ đoạn tàn nhẫn. Bộ phim dựng lại cuộc điều tra, truy tìm của một phóng viên nhằm tìm ra ý nghĩa trong từ cuối cùng Kane thốt ra trước khi chết: “Rosebud”.
[124]Kỵ sĩ không đầu: Nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn người Anh Main Rid.
[125]Beelzebub: Beelzebub là vị thần bảo trợ của người Philistine ở Palestine cổ đại, còn được gọi là thần Ekron, Baal-Zebub. Trong Kinh thánh, Beelzebub được coi là “Quỷ vương”, tức là quỷ Satan.
[126]Nữ hoàng Mab: Một bà tiên thường được nhắc đến trong tác phẩm văn học Anh giai đoạn thế kỷ XVII, thường được coi là bà tiên của những giấc mơ.
[127]Công ước Geneva: Các Công ước Geneva (hay Hiệp định Geneve, Hiệp định Geneva...) gồm bốn hiệp định được viết ở Genève (Thụy Sĩ) đặt tiêu chuẩn luật pháp quốc tế về vấn đề nhân đạo, nhất là trong điều kiện chiến tranh.