Chương : 41
Một tiếng sấm ầm ì vọng lại, một làn mưa mỏng mùa xuân lất phất giữa đêm khuya. Cánh cửa sổ vẫn mở toang – tất nhiên không phải là khung cửa sổ có tổ chim ưng; Rhyme không muốn chúng bị quấy rầy – và căn phòng tràn ngập không khí ban đêm mát mẻ.
Amelia Sachs rút phựt nút chai ra rồi rót rượu vang trắng Cakebread vào cốc hút của Rhyme và ly của cô.
Cô nhìn xuống và khẽ bật cười.
“Em không thể tin được.”
Trên màn hình máy tính cạnh chiếc giường Clinitron là một chương trình chơi cờ vua.
“Anh không bao giờ chơi game”, cô nói. “Ý em là, em chưa bao giờ thấy anh chơi game cả.”
“Trật tự nào”, anh khẽ nạt cô.
Trên màn hình: Tôi không hiểu những gì bạn nói. Xin vui lòng thử lại.
Bằng giọng nói rất rành rọt anh ra lệnh, “Xe bắt tượng ở ô f4. Chiếu bí”.
Sau một lát chờ đợi, máy tính trả lời: “Chúc mừng bạn!”. Tiếp theo là phiên bản số hóa của bản hành khúc Washington Post của Sousa[129] được cất lên.
“Không phải là để giải trí đâu”, anh nói với giọng rất tinh vi. “Chủ yếu là để rèn cách suy nghĩ nhạy bén. Nó là cỗ máy Nautilus[130] của anh đấy. Em có muốn lúc nào đó chơi thử không, Sachs?”
“Em không chơi cờ vua”, cô nói sau khi đã nhấp một ngụm rượu vang. “Giả sử như con vua của em bị một con mã khốn kiếp nào đó tấn công, em thà bắn cho nó một phát còn hơn phải vắt óc nghĩ làm thế nào để tỏ ra khôn ngoan hơn nó. Mà họ tìm được bao nhiêu vậy?”
“Tiền à? Chỗ mà Talbot đã biển thủ? Hơn năm triệu.”
Sau khi các kiểm toán viên đã kiểm tra xong bộ sổ sách kế toán thứ hai, bộ sổ sách kế toán thực sự, họ mới phát hiện ra rằng Hudson Air là một công ty cực kỳ sinh lợi. Mất thêm chiếc máy bay cùng hợp đồng của Tập đoàn U.S. Medical quả là một cú đau nhưng vẫn còn rất nhiều tiền mặt để giữ cho công ty, nói theo cách mà Percey đã bảo anh, “lơ lửng”.
“Tên Vũ công đang ở đâu?”
“Trong khu SD.”
SD, Giam giữ Đặc biệt, một cơ sở ít người biết đến trong hệ thống nhà giam của tòa án dành cho tội phạm hình sự. Rhyme chưa bao giờ nhìn thấy nơi đó – cũng không có nhiều cảnh sát từng thấy – nhưng trong vòng ba mươi lăm năm qua chưa một ai từng trốn được ra ngoài.
“Rút hết móng vuốt của hắn đi”, Percey Clay đã nói vậy khi Rhyme cho cô biết chuyện này. Điều đó cũng giống như, cô giải thích, phải giũa cùn bớt hết móng vuốt sắc nhọn của một con chim ưng săn mồi.
Rhyme – xuất phát từ mối quan tâm đặc biệt đối với vụ án này – đã kiên quyết đề nghị được thông báo thường xuyên về nhiệm kỳ của tên Vũ công trong khu biệt giam. Anh đã nghe những cảnh sát bảo vệ ở đó kể rằng hắn suốt ngày hỏi về những cửa sổ ở trong trại giam, về việc họ đang ở tầng mấy của tòa nhà, rồi thì khu trại giam được bố trí ở khu vực nào trong thành phố.
“Hình như tôi ngửi thấy mùi một trạm bảo dưỡng xe ở đây thì phải?”, hắn hỏi đầy vẻ bí hiểm.
Khi nghe báo cáo lại chuyện này, Rhyme đã ngay lập tức gọi cho Lon Sellitto và yêu cầu anh gọi cho người phụ trách trung tâm giam giữ và tăng gấp đôi số cảnh sát bảo vệ.
Amelia Sachs tu ực thêm một hớp lớn rượu vang để thêm dũng khí và rồi cái gì phải đến cũng đã đến.
Cô hít một hơi rất sâu rồi buột miệng, “Rhyme, anh nên bày tỏ thẳng đi”. Thêm hớp rượu nữa. “Em cũng không biết là em lại nói chuyện này ra nữa.”
“Em bảo gì cơ?”
“Chị ấy rất hợp với anh. Mọi chuyện có thể sẽ thực sự tốt đẹp.”
Họ hầu như chưa bao giờ thấy khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhưng lần này, mắt ầng ậc nước đang trào lên, Sachs cúi mặt nhìn xuống sàn nhà.
Tất cả chuyện này là thế nào.
Khi ngẩng lên và nhận ra anh hoàn toàn không hiểu cô đang định nói gì, cô bèn nói thêm, “Em hiểu cảm xúc mà anh dành cho chị ấy. Và chị ấy không thừa nhận nhưng em cũng biết chị ấy cảm thấy như thế nào về anh”.
“Ai cơ?”
“Anh biết là ai. Percey Clay. Anh đang nghĩ chị ấy là một góa phụ, ngay lúc này chị ấy sẽ không cần bất kỳ ai trong cuộc sống của mình. Nhưng… anh nghe thấy Talbot nói gì rồi đấy – Carney có nhân tình. Một người phụ nữ làm việc trong văn phòng. Percey biết chuyện này. Họ vẫn sống chung với nhau vì họ là bạn thân. Và cũng vì công ty.”
“Anh không bao giờ…”
“Tiến tới đi, Rhyme. Thôi nào. Em thực sự nghĩ thế mà. Chắc anh nghĩ là sẽ không ăn thua. Nhưng chị ấy không hề quan tâm đến hoàn cảnh của anh. Khỉ thật, cứ nghe những gì chị ấy nói hôm trước mà xem. Chị ấy nói đúng – hai người thật giống nhau.”
Có những lần mà con người ta cần phải giơ hai tay lên đầu rồi để mặc cho chúng rơi phịch xuống đùi vì bó tay. Về phần mình, Rhyme ngọ nguậy để ngả đầu xuống chiếc gối xa xỉ và êm ái của mình. “Sachs, em lấy đâu ra ý nghĩ quái quỷ đó vậy?”
“Ôi, xin anh. Rõ như ban ngày còn gì nữa. Em đã chứng kiến thái độ của anh như thế nào khi chị ấy xuất hiện. Cách anh nhìn chị ấy. Rồi anh bị ám ảnh về việc bảo vệ chị ấy nữa. Em biết có chuyện gì đang xảy ra mà.”
“Ừ, thế thì có chuyện gì đang xảy ra nào?”
“Chị ấy cũng giống như Claire Trilling, người phụ nữ đã rời bỏ anh cách đây mấy năm. Đó mới là người anh muốn.”
Ôi… Anh gục gặc đầu. Hóa ra chuyện là vậy.
Anh mỉm cười. Và nói, “Đúng vậy, Sachs, anh đã suy nghĩ rất nhiều về Claire trong mấy ngày qua. Anh đã nói dối khi bảo em rằng anh không hề nghĩ đến cô ấy”.
“Bất kể lần nào anh nhắc đến chị ấy em đều có thể nói với anh rằng anh vẫn còn yêu chị ấy. Em biết là sau vụ tai nạn chị ấy không bao giờ gặp lại anh nữa. Em nghĩ đó chắc vẫn là một quyển sách để mở đối với anh. Cũng giống như em và Nick sau khi anh ấy bỏ em. Anh gặp Percey và chị ấy làm anh nhớ lại tất cả những gì liên quan đến Claire. Anh chợt nhận ra anh lại hoàn toàn có thể ở bên một người khác. Ý em là ở bên chị ấy. Không phải… không phải là ở bên em. Hây, đời là vậy mà.”
“Sachs”, anh khẽ khàng lên tiếng, “Percey không phải là người có thể khiến em phải ghen đâu. Cô ấy cũng không phải là người đã đẩy em ra khỏi giường đêm hôm trước”.
“Không ư?”
“Đó chính là tên Vũ công.”
Rượu vang sóng sánh lại được rót tràn vào ly của cô. Cô lắc lắc cho nó cuộn xoáy lên rồi chăm chú nhìn thứ dung dịch màu trắng nhờ nhờ. “Em không hiểu.”
“Cái đêm hôm trước ấy?” Anh thở dài. “Anh đã phải vạch ra đường ranh giới giữa hai chúng ta, Sachs. Bình thường thì tự anh cũng đã muốn gần gũi em rồi. Nếu chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau, anh buộc phải dựng tấm rào chắn đó lên. Em không hiểu sao? Anh không thể nào gần gũi em, không thể gần gũi đến mức đó, mà vẫn đẩy em vào những nơi nguy hiểm. Anh không thể để cho điều đó lặp lại được.”
“Lặp lại?” Cô cau mày, rồi khuôn mặt đột nhiên dãn ra với vẻ thấu hiểu.
A, đây mới đúng là Amelia của mình, anh tự nhủ. Một nhà hình sự học xuất sắc. Một tay súng thiện xạ. Và cô lại còn tinh nhanh như một con cáo.
“Ôi, không, Lincoln, Claire là…”
Anh gật đầu. “Cô ấy chính là người kỹ thuật viên được anh giao nhiệm vụ khám nghiệm hiện trường ở phố Wall sau khi tên Vũ công ra tay năm năm trước. Cô ấy cũng là người đã thò tay vào thùng rác và lấy ra tập giấy làm kích nổ quả bom.”
Đó là lý do tại sao anh bị ám ảnh bởi tên giết người này đến thế. Tại sao anh lại khăng khăng đòi – làm một việc không giống anh chút nào – thẩm vấn hắn. Anh muốn tóm được kẻ đã giết hại người yêu của mình. Muốn biết tất cả những gì có thể về con người hắn.
Đó là sự trả thù, sự trả thù trọn vẹn. Khi Lon Sellitto – người cũng biết về chuyện xảy ra với Claire – đặt câu hỏi phải chăng sẽ tốt hơn nếu đưa Percey và Hale rời khỏi thành phố, ý viên cảnh sát muốn biết liệu Rhyme có đang để những cảm xúc riêng tư của mình xen vào vụ án không.
Hừm, có, thực sự là có. Nhưng Lincoln Rhyme, dù cuộc sống hiện tại dường như đã ngưng trệ hoàn toàn, về bản chất vẫn là một người đi săn chẳng khác gì những con chim ưng làm tổ trên gờ cửa sổ phòng anh. Tất cả những nhà hình sự học đều như vậy. Và một khi đã đánh hơi thấy con mồi, sẽ không điều gì có thể ngăn anh lại.
“Đấy, tất cả là như vậy, Sachs. Nó chẳng liên quan gì đến Percey cả. Và cho dù anh rất muốn em ở lại đây đêm đó – tất cả các đêm – anh cũng không thể mạo hiểm yêu em nhiều hơn anh đã yêu em.”
Đó là một cảm giác kỳ lạ – đến bàng hoàng – đối với Lincoln Rhyme khi anh nói ra những lời này. Sau vụ tai nạn anh dần dần đi đến chỗ tin rằng cái rầm bằng gỗ sồi kia không chỉ làm dập xương sống mà còn thực sự hủy hoại trái tim anh, giết chết tất cả những cảm xúc từng có trong nó. Và khả năng yêu và được yêu của anh cũng đã vỡ vụn như sợi dây thần kinh mỏng manh chạy dọc cột sống. Nhưng đêm hôm đó, khi ở bên Sachs, anh đã nhận ra mình sai lầm đến mức nào.
“Em hiểu tất cả, đúng không Amelia?”, Rhyme thì thầm.
“Chỉ được dùng họ thôi”, cô nói, và mỉm cười bước lại bên giường anh.
Cô cúi xuống và hôn lên môi anh. Bất giác Rhyme ghì ngửa đầu ra sau gối trong giây lát nhưng rồi cũng đáp lại nụ hôn của cô.
“Không, không”, anh hối hả phản đối. Nhưng một lần nữa anh lại hôn cô đắm đuối.
Đầu tiên là chiếc ví của cô rơi bịch xuống sàn nhà. Đến lượt chiếc áo khoác và đồng hồ của cô được thả xuống mặt bàn cạnh giường. Và rồi là món cuối cùng trong số những phụ tùng thời trang – khẩu Glock 9 ly của Sachs.
Họ lại hôn nhau.
Nhưng anh cố giằng ra. “Sachs… Nguy hiểm lắm!”
“Chúa đâu có tạo ra điều gì chắc chắn”, cô nói, ánh mắt nồng nàn của họ đan chặt vào nhau. Rồi cô đứng dậy và bước qua bên kia phòng để tới chỗ công tắc điện.
“Chờ đã”, anh nói.
Cô dừng lại, ngoái đầu nhìn anh. Mái tóc đỏ của cô xõa xuống trên gương mặt, che khuất một bên mắt.
Rhyme rành rọt ra lệnh vào chiếc mic thò ra trên thành giường, “Tắt điện!”.
Căn phòng vụt chìm trong bóng tối.
Amelia Sachs rút phựt nút chai ra rồi rót rượu vang trắng Cakebread vào cốc hút của Rhyme và ly của cô.
Cô nhìn xuống và khẽ bật cười.
“Em không thể tin được.”
Trên màn hình máy tính cạnh chiếc giường Clinitron là một chương trình chơi cờ vua.
“Anh không bao giờ chơi game”, cô nói. “Ý em là, em chưa bao giờ thấy anh chơi game cả.”
“Trật tự nào”, anh khẽ nạt cô.
Trên màn hình: Tôi không hiểu những gì bạn nói. Xin vui lòng thử lại.
Bằng giọng nói rất rành rọt anh ra lệnh, “Xe bắt tượng ở ô f4. Chiếu bí”.
Sau một lát chờ đợi, máy tính trả lời: “Chúc mừng bạn!”. Tiếp theo là phiên bản số hóa của bản hành khúc Washington Post của Sousa[129] được cất lên.
“Không phải là để giải trí đâu”, anh nói với giọng rất tinh vi. “Chủ yếu là để rèn cách suy nghĩ nhạy bén. Nó là cỗ máy Nautilus[130] của anh đấy. Em có muốn lúc nào đó chơi thử không, Sachs?”
“Em không chơi cờ vua”, cô nói sau khi đã nhấp một ngụm rượu vang. “Giả sử như con vua của em bị một con mã khốn kiếp nào đó tấn công, em thà bắn cho nó một phát còn hơn phải vắt óc nghĩ làm thế nào để tỏ ra khôn ngoan hơn nó. Mà họ tìm được bao nhiêu vậy?”
“Tiền à? Chỗ mà Talbot đã biển thủ? Hơn năm triệu.”
Sau khi các kiểm toán viên đã kiểm tra xong bộ sổ sách kế toán thứ hai, bộ sổ sách kế toán thực sự, họ mới phát hiện ra rằng Hudson Air là một công ty cực kỳ sinh lợi. Mất thêm chiếc máy bay cùng hợp đồng của Tập đoàn U.S. Medical quả là một cú đau nhưng vẫn còn rất nhiều tiền mặt để giữ cho công ty, nói theo cách mà Percey đã bảo anh, “lơ lửng”.
“Tên Vũ công đang ở đâu?”
“Trong khu SD.”
SD, Giam giữ Đặc biệt, một cơ sở ít người biết đến trong hệ thống nhà giam của tòa án dành cho tội phạm hình sự. Rhyme chưa bao giờ nhìn thấy nơi đó – cũng không có nhiều cảnh sát từng thấy – nhưng trong vòng ba mươi lăm năm qua chưa một ai từng trốn được ra ngoài.
“Rút hết móng vuốt của hắn đi”, Percey Clay đã nói vậy khi Rhyme cho cô biết chuyện này. Điều đó cũng giống như, cô giải thích, phải giũa cùn bớt hết móng vuốt sắc nhọn của một con chim ưng săn mồi.
Rhyme – xuất phát từ mối quan tâm đặc biệt đối với vụ án này – đã kiên quyết đề nghị được thông báo thường xuyên về nhiệm kỳ của tên Vũ công trong khu biệt giam. Anh đã nghe những cảnh sát bảo vệ ở đó kể rằng hắn suốt ngày hỏi về những cửa sổ ở trong trại giam, về việc họ đang ở tầng mấy của tòa nhà, rồi thì khu trại giam được bố trí ở khu vực nào trong thành phố.
“Hình như tôi ngửi thấy mùi một trạm bảo dưỡng xe ở đây thì phải?”, hắn hỏi đầy vẻ bí hiểm.
Khi nghe báo cáo lại chuyện này, Rhyme đã ngay lập tức gọi cho Lon Sellitto và yêu cầu anh gọi cho người phụ trách trung tâm giam giữ và tăng gấp đôi số cảnh sát bảo vệ.
Amelia Sachs tu ực thêm một hớp lớn rượu vang để thêm dũng khí và rồi cái gì phải đến cũng đã đến.
Cô hít một hơi rất sâu rồi buột miệng, “Rhyme, anh nên bày tỏ thẳng đi”. Thêm hớp rượu nữa. “Em cũng không biết là em lại nói chuyện này ra nữa.”
“Em bảo gì cơ?”
“Chị ấy rất hợp với anh. Mọi chuyện có thể sẽ thực sự tốt đẹp.”
Họ hầu như chưa bao giờ thấy khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhưng lần này, mắt ầng ậc nước đang trào lên, Sachs cúi mặt nhìn xuống sàn nhà.
Tất cả chuyện này là thế nào.
Khi ngẩng lên và nhận ra anh hoàn toàn không hiểu cô đang định nói gì, cô bèn nói thêm, “Em hiểu cảm xúc mà anh dành cho chị ấy. Và chị ấy không thừa nhận nhưng em cũng biết chị ấy cảm thấy như thế nào về anh”.
“Ai cơ?”
“Anh biết là ai. Percey Clay. Anh đang nghĩ chị ấy là một góa phụ, ngay lúc này chị ấy sẽ không cần bất kỳ ai trong cuộc sống của mình. Nhưng… anh nghe thấy Talbot nói gì rồi đấy – Carney có nhân tình. Một người phụ nữ làm việc trong văn phòng. Percey biết chuyện này. Họ vẫn sống chung với nhau vì họ là bạn thân. Và cũng vì công ty.”
“Anh không bao giờ…”
“Tiến tới đi, Rhyme. Thôi nào. Em thực sự nghĩ thế mà. Chắc anh nghĩ là sẽ không ăn thua. Nhưng chị ấy không hề quan tâm đến hoàn cảnh của anh. Khỉ thật, cứ nghe những gì chị ấy nói hôm trước mà xem. Chị ấy nói đúng – hai người thật giống nhau.”
Có những lần mà con người ta cần phải giơ hai tay lên đầu rồi để mặc cho chúng rơi phịch xuống đùi vì bó tay. Về phần mình, Rhyme ngọ nguậy để ngả đầu xuống chiếc gối xa xỉ và êm ái của mình. “Sachs, em lấy đâu ra ý nghĩ quái quỷ đó vậy?”
“Ôi, xin anh. Rõ như ban ngày còn gì nữa. Em đã chứng kiến thái độ của anh như thế nào khi chị ấy xuất hiện. Cách anh nhìn chị ấy. Rồi anh bị ám ảnh về việc bảo vệ chị ấy nữa. Em biết có chuyện gì đang xảy ra mà.”
“Ừ, thế thì có chuyện gì đang xảy ra nào?”
“Chị ấy cũng giống như Claire Trilling, người phụ nữ đã rời bỏ anh cách đây mấy năm. Đó mới là người anh muốn.”
Ôi… Anh gục gặc đầu. Hóa ra chuyện là vậy.
Anh mỉm cười. Và nói, “Đúng vậy, Sachs, anh đã suy nghĩ rất nhiều về Claire trong mấy ngày qua. Anh đã nói dối khi bảo em rằng anh không hề nghĩ đến cô ấy”.
“Bất kể lần nào anh nhắc đến chị ấy em đều có thể nói với anh rằng anh vẫn còn yêu chị ấy. Em biết là sau vụ tai nạn chị ấy không bao giờ gặp lại anh nữa. Em nghĩ đó chắc vẫn là một quyển sách để mở đối với anh. Cũng giống như em và Nick sau khi anh ấy bỏ em. Anh gặp Percey và chị ấy làm anh nhớ lại tất cả những gì liên quan đến Claire. Anh chợt nhận ra anh lại hoàn toàn có thể ở bên một người khác. Ý em là ở bên chị ấy. Không phải… không phải là ở bên em. Hây, đời là vậy mà.”
“Sachs”, anh khẽ khàng lên tiếng, “Percey không phải là người có thể khiến em phải ghen đâu. Cô ấy cũng không phải là người đã đẩy em ra khỏi giường đêm hôm trước”.
“Không ư?”
“Đó chính là tên Vũ công.”
Rượu vang sóng sánh lại được rót tràn vào ly của cô. Cô lắc lắc cho nó cuộn xoáy lên rồi chăm chú nhìn thứ dung dịch màu trắng nhờ nhờ. “Em không hiểu.”
“Cái đêm hôm trước ấy?” Anh thở dài. “Anh đã phải vạch ra đường ranh giới giữa hai chúng ta, Sachs. Bình thường thì tự anh cũng đã muốn gần gũi em rồi. Nếu chúng ta vẫn sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau, anh buộc phải dựng tấm rào chắn đó lên. Em không hiểu sao? Anh không thể nào gần gũi em, không thể gần gũi đến mức đó, mà vẫn đẩy em vào những nơi nguy hiểm. Anh không thể để cho điều đó lặp lại được.”
“Lặp lại?” Cô cau mày, rồi khuôn mặt đột nhiên dãn ra với vẻ thấu hiểu.
A, đây mới đúng là Amelia của mình, anh tự nhủ. Một nhà hình sự học xuất sắc. Một tay súng thiện xạ. Và cô lại còn tinh nhanh như một con cáo.
“Ôi, không, Lincoln, Claire là…”
Anh gật đầu. “Cô ấy chính là người kỹ thuật viên được anh giao nhiệm vụ khám nghiệm hiện trường ở phố Wall sau khi tên Vũ công ra tay năm năm trước. Cô ấy cũng là người đã thò tay vào thùng rác và lấy ra tập giấy làm kích nổ quả bom.”
Đó là lý do tại sao anh bị ám ảnh bởi tên giết người này đến thế. Tại sao anh lại khăng khăng đòi – làm một việc không giống anh chút nào – thẩm vấn hắn. Anh muốn tóm được kẻ đã giết hại người yêu của mình. Muốn biết tất cả những gì có thể về con người hắn.
Đó là sự trả thù, sự trả thù trọn vẹn. Khi Lon Sellitto – người cũng biết về chuyện xảy ra với Claire – đặt câu hỏi phải chăng sẽ tốt hơn nếu đưa Percey và Hale rời khỏi thành phố, ý viên cảnh sát muốn biết liệu Rhyme có đang để những cảm xúc riêng tư của mình xen vào vụ án không.
Hừm, có, thực sự là có. Nhưng Lincoln Rhyme, dù cuộc sống hiện tại dường như đã ngưng trệ hoàn toàn, về bản chất vẫn là một người đi săn chẳng khác gì những con chim ưng làm tổ trên gờ cửa sổ phòng anh. Tất cả những nhà hình sự học đều như vậy. Và một khi đã đánh hơi thấy con mồi, sẽ không điều gì có thể ngăn anh lại.
“Đấy, tất cả là như vậy, Sachs. Nó chẳng liên quan gì đến Percey cả. Và cho dù anh rất muốn em ở lại đây đêm đó – tất cả các đêm – anh cũng không thể mạo hiểm yêu em nhiều hơn anh đã yêu em.”
Đó là một cảm giác kỳ lạ – đến bàng hoàng – đối với Lincoln Rhyme khi anh nói ra những lời này. Sau vụ tai nạn anh dần dần đi đến chỗ tin rằng cái rầm bằng gỗ sồi kia không chỉ làm dập xương sống mà còn thực sự hủy hoại trái tim anh, giết chết tất cả những cảm xúc từng có trong nó. Và khả năng yêu và được yêu của anh cũng đã vỡ vụn như sợi dây thần kinh mỏng manh chạy dọc cột sống. Nhưng đêm hôm đó, khi ở bên Sachs, anh đã nhận ra mình sai lầm đến mức nào.
“Em hiểu tất cả, đúng không Amelia?”, Rhyme thì thầm.
“Chỉ được dùng họ thôi”, cô nói, và mỉm cười bước lại bên giường anh.
Cô cúi xuống và hôn lên môi anh. Bất giác Rhyme ghì ngửa đầu ra sau gối trong giây lát nhưng rồi cũng đáp lại nụ hôn của cô.
“Không, không”, anh hối hả phản đối. Nhưng một lần nữa anh lại hôn cô đắm đuối.
Đầu tiên là chiếc ví của cô rơi bịch xuống sàn nhà. Đến lượt chiếc áo khoác và đồng hồ của cô được thả xuống mặt bàn cạnh giường. Và rồi là món cuối cùng trong số những phụ tùng thời trang – khẩu Glock 9 ly của Sachs.
Họ lại hôn nhau.
Nhưng anh cố giằng ra. “Sachs… Nguy hiểm lắm!”
“Chúa đâu có tạo ra điều gì chắc chắn”, cô nói, ánh mắt nồng nàn của họ đan chặt vào nhau. Rồi cô đứng dậy và bước qua bên kia phòng để tới chỗ công tắc điện.
“Chờ đã”, anh nói.
Cô dừng lại, ngoái đầu nhìn anh. Mái tóc đỏ của cô xõa xuống trên gương mặt, che khuất một bên mắt.
Rhyme rành rọt ra lệnh vào chiếc mic thò ra trên thành giường, “Tắt điện!”.
Căn phòng vụt chìm trong bóng tối.