Chương 30
Khi Tài nhìn thấy khẩu súng thì phát súng đã nổ.
Hắn là con người chứ không phải siêu nhân. Hắn không tránh nổi phát đạn ấy. Viên đạn găm vào tay chứ không phải vào tim. Đó là may mắn. Nhưng là tay trái chứ không phải tay phải. Đó là bất hạnh.
Hắn có thể sử dụng tay phải, nhưng với sức mạnh và sự chính xác chỉ bằng một phần ba so với tay trái. Tay trái mới là tay thuận của hắn.
Cơn đau ập đến ngay. Viên đạn tắc lại trong cơ. Hắn cắn răng chịu đựng và nhìn tên sát thủ tay lăm lăm khẩu súng kia.
Không có phát đạn thứ hai. Súng của gã có đúng một viên đạn.
Tài thở ra một tiếng. Tay trái của hắn thõng xuống, con dao tuột rơi tạo thành tiếng kêu buồn thảm trên sàn nhà. Tài dùng tay phải lấy ra một con dao khác.
Vết thương này không chí mạng nhưng máu chảy khá nhiều. Máu sẽ không tự động ngừng chảy, tất cả đều biết điều đó. Hiện trạng này giống như lỗ thủng nhỏ trên thân con đê, ban đầu lỗ thủng không đủ sức phá hủy con đê nhưng theo thời gian lỗ thủng sẽ rộng ra và khiến cấu trúc của toàn bộ con đê trở nên suy yếu. Sự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thời gian đang chống lại Tài. Hắn cần phải giải quyết đối thủ thật nhanh, trước khi cơ thể của hắn yếu đến nỗi đứng cũng không vững. Hắn hiểu điều này thì những người khác cũng hiểu. Tự nhiên khoảng cách giữa hai bên giãn ra.
Những tên sát thủ lùi lại nhưng không đứng yên, chúng tiếp tục vờn quanh Tài để buộc hắn phải căng người lên theo dõi và qua đó làm kiệt quệ tâm trí lẫn sức lực của hắn.
Đây là cách săn thú. Bao vây và chờ đợi. Mục tiêu là làm con thú tự suy kiệt mà chết, cách làm này vừa hiệu quả lại vừa giảm thiểu được rủi ro cho người săn. Các sát thủ giàu kinh nghiệm không cần phải dùng lời lẽ để trao đổi, chúng đều đủ kiến thức để biết điều này, ánh mắt của chúng nhìn nhau đầy vui mừng. Lần đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay chúng nhìn thấy hy vọng sống sót.
Tài mỉm cười:
- Đến lúc rồi. Ra mặt đi.
Sau câu nói ấy, có ba người bước vào trong phòng. Họ là Aleksei, Daniel và Brian. Trên tay Aleksei lăm lăm khẩu súng đã lên đạn.
Mười lăm sát thủ nhìn nhau, bàng hoàng. Cảm giác thua cuộc tràn ngập tâm trí chúng.
Đối phương đã bố trí các thủ đoạn thiên la địa võng. Cứ mỗi lần nhìn thấy le lói một cơ hội mở ra tên khốn kiếp này lại nghĩ được ngay cách đóng nó lại. Thằng ranh con tàn ác, bệnh hoạn và không phải con người.
Những tiếng rủa thầm vang lên không ngớt.
Tên cầm súng lúc nãy động viên tinh thần anh em.
- Khẩu AB50 này chỉ chứa được sáu viên đạn. Mà chưa chắc nó đã có sáu viên đạn. Đạn là của hiếm.
Đây là sự thật, trong khẩu súng mà Tài giao cho Aleksei chỉ có đúng bốn viên đạn.
Nhưng Daniel lập tức cãi.
- Mắt mày mù à? Đây là khẩu AB150 được nâng cấp từ AB50, chứa được mười lăm viên đạn.
Tên sát thủ nhìn kỹ lại khẩu súng lần nữa.
- Tao chắc chắn đây là khẩu AB50. Trước thảm họa, nhà tao bán súng nên tao biết rõ về khẩu này.
Daniel vẫn khăng khăng cãi:
- Thằng ngu này chả biết cái mẹ gì. Đây là khẩu AB150. Mày nhìn kỹ lại xem, có phải nòng súng to hơn khẩu AB50 không?
Tên sát thủ lại trừng mắt lên nhìn. Hắn thấy nòng súng y hệt AB50, nhưng những lời nói đầy tự tin của Daniel đã gieo mối nghi ngờ vào trong lòng gã, và sau đó là đồng bạn của gã. Những chuyện liên quan đến mạng sống thì chỉ một nghi ngờ rất nhỏ và rất yếu cũng có thể khiến người ta chùn bước. Không ai dại dột xông lên khi chưa biết khẩu này chứa được bao nhiêu viên đạn. Nhỡ thật sự nó có mười lăm viên thì sao? Ai sẽ là người trả giá cho nhận định sai lầm?
Daniel nói với Aleksei:
- Thằng ngu kia bảo súng này chỉ có sáu viên đạn. Bắn bỏ mẹ nó đi Aleksei.
Aleksei gật đầu. Theo cái gật đầu ấy, đầu của tên sát thủ duy nhất sở hữu súng bên băng Con Chó nổ tung, óc bắn tung tóe.
Bên phía băng Con Chó còn mười bốn người. Chúng tuy đông hơn nhưng sự xuất hiện của khẩu súng đã làm cho tình thế trở nên mất cân bằng.
Daniel nhìn quanh:
- Thằng kia từ nãy đến giờ cứ liếm mép mãi kìa Aleksei. Nó khinh mày đấy.
Thằng cha tội nghiệp vội lên tiếng thanh minh.
- Đó là thói quen của tôi chứ tôi có khinh ai đâu?
Phát súng thứ hai lại vang lên. Khinh hay không khinh thì cũng chết cả thôi. Daniel đã bảo gã chết là gã phải chết.
Hắn là con người chứ không phải siêu nhân. Hắn không tránh nổi phát đạn ấy. Viên đạn găm vào tay chứ không phải vào tim. Đó là may mắn. Nhưng là tay trái chứ không phải tay phải. Đó là bất hạnh.
Hắn có thể sử dụng tay phải, nhưng với sức mạnh và sự chính xác chỉ bằng một phần ba so với tay trái. Tay trái mới là tay thuận của hắn.
Cơn đau ập đến ngay. Viên đạn tắc lại trong cơ. Hắn cắn răng chịu đựng và nhìn tên sát thủ tay lăm lăm khẩu súng kia.
Không có phát đạn thứ hai. Súng của gã có đúng một viên đạn.
Tài thở ra một tiếng. Tay trái của hắn thõng xuống, con dao tuột rơi tạo thành tiếng kêu buồn thảm trên sàn nhà. Tài dùng tay phải lấy ra một con dao khác.
Vết thương này không chí mạng nhưng máu chảy khá nhiều. Máu sẽ không tự động ngừng chảy, tất cả đều biết điều đó. Hiện trạng này giống như lỗ thủng nhỏ trên thân con đê, ban đầu lỗ thủng không đủ sức phá hủy con đê nhưng theo thời gian lỗ thủng sẽ rộng ra và khiến cấu trúc của toàn bộ con đê trở nên suy yếu. Sự sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thời gian đang chống lại Tài. Hắn cần phải giải quyết đối thủ thật nhanh, trước khi cơ thể của hắn yếu đến nỗi đứng cũng không vững. Hắn hiểu điều này thì những người khác cũng hiểu. Tự nhiên khoảng cách giữa hai bên giãn ra.
Những tên sát thủ lùi lại nhưng không đứng yên, chúng tiếp tục vờn quanh Tài để buộc hắn phải căng người lên theo dõi và qua đó làm kiệt quệ tâm trí lẫn sức lực của hắn.
Đây là cách săn thú. Bao vây và chờ đợi. Mục tiêu là làm con thú tự suy kiệt mà chết, cách làm này vừa hiệu quả lại vừa giảm thiểu được rủi ro cho người săn. Các sát thủ giàu kinh nghiệm không cần phải dùng lời lẽ để trao đổi, chúng đều đủ kiến thức để biết điều này, ánh mắt của chúng nhìn nhau đầy vui mừng. Lần đầu tiên trong buổi tối ngày hôm nay chúng nhìn thấy hy vọng sống sót.
Tài mỉm cười:
- Đến lúc rồi. Ra mặt đi.
Sau câu nói ấy, có ba người bước vào trong phòng. Họ là Aleksei, Daniel và Brian. Trên tay Aleksei lăm lăm khẩu súng đã lên đạn.
Mười lăm sát thủ nhìn nhau, bàng hoàng. Cảm giác thua cuộc tràn ngập tâm trí chúng.
Đối phương đã bố trí các thủ đoạn thiên la địa võng. Cứ mỗi lần nhìn thấy le lói một cơ hội mở ra tên khốn kiếp này lại nghĩ được ngay cách đóng nó lại. Thằng ranh con tàn ác, bệnh hoạn và không phải con người.
Những tiếng rủa thầm vang lên không ngớt.
Tên cầm súng lúc nãy động viên tinh thần anh em.
- Khẩu AB50 này chỉ chứa được sáu viên đạn. Mà chưa chắc nó đã có sáu viên đạn. Đạn là của hiếm.
Đây là sự thật, trong khẩu súng mà Tài giao cho Aleksei chỉ có đúng bốn viên đạn.
Nhưng Daniel lập tức cãi.
- Mắt mày mù à? Đây là khẩu AB150 được nâng cấp từ AB50, chứa được mười lăm viên đạn.
Tên sát thủ nhìn kỹ lại khẩu súng lần nữa.
- Tao chắc chắn đây là khẩu AB50. Trước thảm họa, nhà tao bán súng nên tao biết rõ về khẩu này.
Daniel vẫn khăng khăng cãi:
- Thằng ngu này chả biết cái mẹ gì. Đây là khẩu AB150. Mày nhìn kỹ lại xem, có phải nòng súng to hơn khẩu AB50 không?
Tên sát thủ lại trừng mắt lên nhìn. Hắn thấy nòng súng y hệt AB50, nhưng những lời nói đầy tự tin của Daniel đã gieo mối nghi ngờ vào trong lòng gã, và sau đó là đồng bạn của gã. Những chuyện liên quan đến mạng sống thì chỉ một nghi ngờ rất nhỏ và rất yếu cũng có thể khiến người ta chùn bước. Không ai dại dột xông lên khi chưa biết khẩu này chứa được bao nhiêu viên đạn. Nhỡ thật sự nó có mười lăm viên thì sao? Ai sẽ là người trả giá cho nhận định sai lầm?
Daniel nói với Aleksei:
- Thằng ngu kia bảo súng này chỉ có sáu viên đạn. Bắn bỏ mẹ nó đi Aleksei.
Aleksei gật đầu. Theo cái gật đầu ấy, đầu của tên sát thủ duy nhất sở hữu súng bên băng Con Chó nổ tung, óc bắn tung tóe.
Bên phía băng Con Chó còn mười bốn người. Chúng tuy đông hơn nhưng sự xuất hiện của khẩu súng đã làm cho tình thế trở nên mất cân bằng.
Daniel nhìn quanh:
- Thằng kia từ nãy đến giờ cứ liếm mép mãi kìa Aleksei. Nó khinh mày đấy.
Thằng cha tội nghiệp vội lên tiếng thanh minh.
- Đó là thói quen của tôi chứ tôi có khinh ai đâu?
Phát súng thứ hai lại vang lên. Khinh hay không khinh thì cũng chết cả thôi. Daniel đã bảo gã chết là gã phải chết.