Chương 31
Người ta vẫn có câu nói dối không biết xấu hổ.
Trong trường hợp của Daniel, nó đúng là nói dối không biết xấu hổ, nhưng không phải vì trước nay nói dối quá nhiều đến nỗi trở nên trơ lì mà là nó không nghĩ rằng mình đang nói dối.
Đó là điểm độc đáo của Daniel và là thứ phân biệt Daniel với phần còn lại.
Trên đời này có ba dạng người: Người không biết nói dối, người biết nói dối, và Daniel.
Tất cả những gì rời khỏi mồm Daniel đều là sự thật, ít nhất là với Daniel. Ngôn từ với nó là hệ quả của một quá trình tâm lý cực kỳ phức tạp, khoa học không giải thích được, nhưng một khi đã nói ra rồi thì mặc nhiên chính bản thân nó cũng tin vào điều nó nói.
Chính vì thế mà Daniel rất căm phẫn khi thằng sát thủ bảo rằng khẩu súng trên tay Aleksei là AB50. Mặc dù sự thật nó đúng là AB50, Daniel cũng biết rằng nó là AB50, nhưng vì Daniel đã bảo nó là AB150, thì nó phải là AB150. Nhân tiện, trên đời này không có khẩu súng nào tên là AB150. Điều ấy người thường không hiểu được, cũng không nên cố hiểu làm gì.
Daniel nói đầy tự tin.
- Chúng mày thích chết thì cứ xông lên. Khẩu súng này vẫn còn mười lăm viên đạn nữa.
Aleksei và Brian nhìn nhau, sau đó nhìn sang Daniel.
Chúng đã tin rằng mình đang chơi trò tâm lý với đối phương, có ít nói ra nhiều, chúng đã thầm phục Daniel diễn kịch rất hay. Nhưng đến bây giờ thì hai đứa phe ta cũng trở nên hoang mang. Hay là thằng Daniel không nhớ chính nó đã nói gì?
Brian thì thào:
- Mười ba. Mười lăm trừ hai là mười ba.
Daniel vẫn cứ khăng khăng:
- Mười lăm. Khẩu súng này có mười lăm viên đạn.
- Đúng rồi. Nó vốn có mười lăm viên, nhưng vì chúng ta đã dùng nó để giết hai người, nên bây giờ chỉ còn mười ba viên.
- Tao sẽ chứng minh cho mày thấy khẩu này còn mười lăm viên đạn.
Cặp mắt của Brian như muốn lồi ra khỏi tròng. Nó tự giác lùi lại, tránh xa thằng đồng đội điên khùng.
Aleksei cố giữ nét mặt thản nhiên. Khẩu súng trên tay gã chỉ còn đúng hai viên đạn, không thể dùng để giết thêm nhiều người nữa, gã hy vọng rằng Daniel sẽ hiểu được điều tối thiểu ấy.
Gã tự thấy mình cần phải nói một điều gì đó cho đỡ vô duyên, lại nghĩ mãi không ra câu gì, liền bảo:
- Yeah.
Daniel chỉ tay vào một thằng rậm râu.
- Thằng này rậm râu này, Aleksei.
- Thì sao? – Aleksei hỏi, giọng khản đặc.
- Giết nó đi.
Thằng rậm râu gầm lên một tiếng, buộc Aleksei phải khai hỏa.
Đối phương còn mười hai người, gã còn một viên đạn.
Aleksei tìm đường lui:
- Tao nghĩ thế đủ rồi, phải không thủ lĩnh?
Tài chưa kịp nói gì, Daniel đã oang oang cái mồm.
- Vội gì. Giết thêm hai thằng nữa đi.
Alekisei chớp chớp mắt.
Hai thằng nữa? Con mẹ thằng Daniel phát rồ rồi à?
- Mày tiếc đạn à? Mình vẫn còn mười lăm viên nữa cơ mà.
Không có câu nào lại gây ra sự bối rối hơn câu ấy.
Mọi người đều bối rối. Brian lùi ra xa hơn nữa, cố gắng để không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Mười hai tên sát thủ cùng nhìn Daniel, và bởi vì gương mặt của nó hết sức nghiêm túc nên chúng lại quay sang Aleksei, chờ đợi sự xác nhận. Aleksei mỉm cười và gật đầu với chúng như một thằng ngớ ngẩn.
Gã phạm một sai lầm chí tử khi cố dùng cái đầu khoa học của mình để tìm hiểu logic trong tư duy của Daniel. Thế nên gã càng nghĩ càng lú.
Làm thế nào để Daniel nghĩ rằng khẩu súng vẫn còn mười lăm viên đạn. Bắn từ nãy đến giờ vẫn còn mười lăm viên đạn? Súng này là súng Thạch Sanh à?
Tài xua tay:
- Đủ rồi. Băng Con Chó đã bị xóa sổ, từ nay chúng mày sẽ thuộc về băng Con Giun Bé Tí. Ai không đồng ý thì giơ tay lên.
Không ai dám giơ tay lên. Đến thằng ngu cũng biết rằng đây là câu hỏi thử độ ngu. Người giơ tay lên sẽ bị bắn đầu tiên.
- Vậy là chúng mày đã đồng ý. Thằng nào đồng ý thì nói to lên là Tôi đồng ý.
Mười hai sát thủ đều lần lượt tuyên thệ. Chúng theo băng Con Chó để có cơm ăn chứ có phải vì tình yêu hay lý tưởng nào đâu? Trong tình cảnh một sống hai chết, tội gì không thuận theo đề nghị của đối phương để được sống.
Tài mỉm cười
- Tốt lắm. Brian, phát cho mỗi anh bạn đây một khoản tiền. Bây giờ chúng mày có thể đi, sau năm ngày nữa quay lại tập trung ở đây. Ai không đến sẽ bị coi là kẻ phản bội và bị tổ chức truy sát. À, chúng mày còn phải nhớ mật ngữ để vào bên trong nữa. Câu hỏi: Con Giun gì? Trả lời: Trời nắng.
Tài không ảo tưởng rằng tất cả mười hai tên này sẽ quay trở lại, nhưng hắn cũng không cần. Hắn đang mở rộng lực lượng, và mở rộng lực lượng là một quá trình đòi hỏi rất nhiều thời gian. Một ngày kia, tổ chức của hắn sẽ không còn là Con Giun Bé Tí nữa.
Trong trường hợp của Daniel, nó đúng là nói dối không biết xấu hổ, nhưng không phải vì trước nay nói dối quá nhiều đến nỗi trở nên trơ lì mà là nó không nghĩ rằng mình đang nói dối.
Đó là điểm độc đáo của Daniel và là thứ phân biệt Daniel với phần còn lại.
Trên đời này có ba dạng người: Người không biết nói dối, người biết nói dối, và Daniel.
Tất cả những gì rời khỏi mồm Daniel đều là sự thật, ít nhất là với Daniel. Ngôn từ với nó là hệ quả của một quá trình tâm lý cực kỳ phức tạp, khoa học không giải thích được, nhưng một khi đã nói ra rồi thì mặc nhiên chính bản thân nó cũng tin vào điều nó nói.
Chính vì thế mà Daniel rất căm phẫn khi thằng sát thủ bảo rằng khẩu súng trên tay Aleksei là AB50. Mặc dù sự thật nó đúng là AB50, Daniel cũng biết rằng nó là AB50, nhưng vì Daniel đã bảo nó là AB150, thì nó phải là AB150. Nhân tiện, trên đời này không có khẩu súng nào tên là AB150. Điều ấy người thường không hiểu được, cũng không nên cố hiểu làm gì.
Daniel nói đầy tự tin.
- Chúng mày thích chết thì cứ xông lên. Khẩu súng này vẫn còn mười lăm viên đạn nữa.
Aleksei và Brian nhìn nhau, sau đó nhìn sang Daniel.
Chúng đã tin rằng mình đang chơi trò tâm lý với đối phương, có ít nói ra nhiều, chúng đã thầm phục Daniel diễn kịch rất hay. Nhưng đến bây giờ thì hai đứa phe ta cũng trở nên hoang mang. Hay là thằng Daniel không nhớ chính nó đã nói gì?
Brian thì thào:
- Mười ba. Mười lăm trừ hai là mười ba.
Daniel vẫn cứ khăng khăng:
- Mười lăm. Khẩu súng này có mười lăm viên đạn.
- Đúng rồi. Nó vốn có mười lăm viên, nhưng vì chúng ta đã dùng nó để giết hai người, nên bây giờ chỉ còn mười ba viên.
- Tao sẽ chứng minh cho mày thấy khẩu này còn mười lăm viên đạn.
Cặp mắt của Brian như muốn lồi ra khỏi tròng. Nó tự giác lùi lại, tránh xa thằng đồng đội điên khùng.
Aleksei cố giữ nét mặt thản nhiên. Khẩu súng trên tay gã chỉ còn đúng hai viên đạn, không thể dùng để giết thêm nhiều người nữa, gã hy vọng rằng Daniel sẽ hiểu được điều tối thiểu ấy.
Gã tự thấy mình cần phải nói một điều gì đó cho đỡ vô duyên, lại nghĩ mãi không ra câu gì, liền bảo:
- Yeah.
Daniel chỉ tay vào một thằng rậm râu.
- Thằng này rậm râu này, Aleksei.
- Thì sao? – Aleksei hỏi, giọng khản đặc.
- Giết nó đi.
Thằng rậm râu gầm lên một tiếng, buộc Aleksei phải khai hỏa.
Đối phương còn mười hai người, gã còn một viên đạn.
Aleksei tìm đường lui:
- Tao nghĩ thế đủ rồi, phải không thủ lĩnh?
Tài chưa kịp nói gì, Daniel đã oang oang cái mồm.
- Vội gì. Giết thêm hai thằng nữa đi.
Alekisei chớp chớp mắt.
Hai thằng nữa? Con mẹ thằng Daniel phát rồ rồi à?
- Mày tiếc đạn à? Mình vẫn còn mười lăm viên nữa cơ mà.
Không có câu nào lại gây ra sự bối rối hơn câu ấy.
Mọi người đều bối rối. Brian lùi ra xa hơn nữa, cố gắng để không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Mười hai tên sát thủ cùng nhìn Daniel, và bởi vì gương mặt của nó hết sức nghiêm túc nên chúng lại quay sang Aleksei, chờ đợi sự xác nhận. Aleksei mỉm cười và gật đầu với chúng như một thằng ngớ ngẩn.
Gã phạm một sai lầm chí tử khi cố dùng cái đầu khoa học của mình để tìm hiểu logic trong tư duy của Daniel. Thế nên gã càng nghĩ càng lú.
Làm thế nào để Daniel nghĩ rằng khẩu súng vẫn còn mười lăm viên đạn. Bắn từ nãy đến giờ vẫn còn mười lăm viên đạn? Súng này là súng Thạch Sanh à?
Tài xua tay:
- Đủ rồi. Băng Con Chó đã bị xóa sổ, từ nay chúng mày sẽ thuộc về băng Con Giun Bé Tí. Ai không đồng ý thì giơ tay lên.
Không ai dám giơ tay lên. Đến thằng ngu cũng biết rằng đây là câu hỏi thử độ ngu. Người giơ tay lên sẽ bị bắn đầu tiên.
- Vậy là chúng mày đã đồng ý. Thằng nào đồng ý thì nói to lên là Tôi đồng ý.
Mười hai sát thủ đều lần lượt tuyên thệ. Chúng theo băng Con Chó để có cơm ăn chứ có phải vì tình yêu hay lý tưởng nào đâu? Trong tình cảnh một sống hai chết, tội gì không thuận theo đề nghị của đối phương để được sống.
Tài mỉm cười
- Tốt lắm. Brian, phát cho mỗi anh bạn đây một khoản tiền. Bây giờ chúng mày có thể đi, sau năm ngày nữa quay lại tập trung ở đây. Ai không đến sẽ bị coi là kẻ phản bội và bị tổ chức truy sát. À, chúng mày còn phải nhớ mật ngữ để vào bên trong nữa. Câu hỏi: Con Giun gì? Trả lời: Trời nắng.
Tài không ảo tưởng rằng tất cả mười hai tên này sẽ quay trở lại, nhưng hắn cũng không cần. Hắn đang mở rộng lực lượng, và mở rộng lực lượng là một quá trình đòi hỏi rất nhiều thời gian. Một ngày kia, tổ chức của hắn sẽ không còn là Con Giun Bé Tí nữa.