Chương 42
Đường đi từ huyện Ô Nhai đến kinh thành phải qua hai đường núi cao hiểm trở. Bên cạnh đó là một con sông lớn địa hình dễ công khó thủ. Từ Khải Tuyên đau đầu mà nhìn tấm bản đồ trước mặt.
Trời vừa sáng hắn đã cho người áp giải bọn họ về kinh thành. Chỉ có điều lần này hơi khác biệt áp giải phạm nhân vậy mà chỉ cần một sợi dây thừng để trói tay lại mà dẫn đi. Tiêu Ân nhìn tay nàng đang bị trói ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang Lý Dũng. Đây là... Chỉ cần nàng và Lý Dũng này dùng chút sức với nội lực thì dây thừng liền đứt. Là do Từ Khải Tuyên quá khinh thường bọn nàng hay là hắn quá tin tưởng vào khả năng của mình vậy.
Cả đoàn người rời khỏi trấn Ô Nhai đi đến khi trời dần sập tối, đường núi xung quanh là vách núi cao hiểm trở nếu không đi cẩn thận mà rơi xuống đấy, có khi lại đầu thai sang một kiếp khác nữa. Dọc đường đi bọn họ không ngừng chửi rủa Từ Khải Tuyên. Tiêu Ân vẫn cúi gầm mặt không nói lẳng lặng đi theo đoàn áp giải phạm nhân.
Từ Khải Tuyên lúc này mới cho người ngựa dừng lại. Hắn chầm chậm lên tiếng.
- Các vị bằng hữu đã đến rồi thì cùng bổn vương uống vài chén trà đàm đạo nhân sinh.
Từ Khải Tuyên lời vừa dứt xung quanh liền xuất hiện hơn hai mươi hắc y nhân bao vây xung quanh đoàn áp giải của Cẩm Y Vệ mà lớn tiếng.
- Còn không mau chịu chết đi.
- Là ai phái các ngươi tới?
- Là Thứ sử đại nhân hay thái sư đại nhân. Nhanh vậy đã muốn mạng của bổn vương rồi sao? Còn bày ra một trận địa hoành tráng như vậy?
- Đừng nhiều lời Từ Khải Tuyên hôm nay ngươi mau nộp mạng đi. Chủ tử có lệnh ai giết được hắn sẽ được nhận thưởng lớn.
Trương Khải phản ứng đầu tiên rút đao ra chuẩn bị nghênh chiến. Từ Khải Tuyên hắn cũng không phải kẻ mặc sức người khác trêu đùa hắn cũng nhanh chóng rút kiếm ra chuẩn bị nghênh chiến, đám hắc y nhân đồng loạt xông lên lấy mạng Từ Khải Tuyên. Hắn nhanh chóng cắt dây trói của Tiêu Ân và Lý Dũng.
- Việc còn lại nhờ hai ngươi.
Từ Khải Tuyên chỉ kịp để lại lời nói cho hai người rồi nhanh chóng dụ đám sát thủ rời đi. Hắn chạy một mạch đến vách núi. Tiêu Ân bị đám sát thủ ngăn cản nàng không thể chạy theo hắn được. Sát khí nàng dần nổi lên, ánh mắt đầy tơ máu, học võ mười một năm đây là lần đầu tiên nàng dùng một cách thoải mái như vậy, một người một kiếm, điêu luyện, mềm mại uyển chuyển như hoà làm một từng đường kiếm lướt ngang yết hầu bọn chúng mà cắt động mạch chủ ngay cổ.
Đám sát thủ cũng là cao thủ trên giang hồ mặc dù Tiêu Ân có giỏi võ công hay độc dược đi chăng nữa cũng không thể nào đánh lại nhiều người như thế được. Rất nhanh đoàn người của Tiêu Ân đã yếu thế thực lực chênh lệch rõ ràng trong nhóm của nàng còn có cả nữ tử nên vô cùng bất lợi. Trong lúc Tiêu Ân lần nữa lâm vào tình cảnh tuyệt vọng nhất thì từ xa hàng loạt mũi tên đã nhắm vào đám sát thủ mà bắn. Vô Ảnh dẫn đầu đoàn Cấm vệ quân xông vào tiếp ứng.
Thấy người đến là những người dân bình thường nàng cũng hơi chút ngơ ngác Trương Khải lúc này lên tiếng gọi Vô Ảnh. Tiêu Ân mới biết việc này là do một tay Từ Khải Tuyên sắp xếp hắn đã sớm lường trước được sự việc. Nên đã cho người cầu chi viện. Tiêu Ân như ngộ ra được gì đó vội vàng hướng Lý Dũng.
- Lý Tướng quân ngài ở lại bảo vệ mọi người, ta theo vương gia.
Sau khi có cấm vệ quân tiếp ứng thế cục trước mắt liền thay đổi. Đám hắc y nhân đã nhanh chóng bị không chế, Vô Ảnh giao lại đám hắc y nhân cho Thanh Lương và Lý Dũng còn mình và Trương Khải vội vàng chạy theo Tiêu Ân.
Từ Khải Tuyên sau khi tách khỏi đoàn người hắn đã dụ bọn sát thủ qua một bên. Mải chạy về phía trước mà không để ý bên dưới là vực thẳm sâu không thấy đáy. Từ Khải Tuyên dừng lại quay người giễu cợt với đám sát thủ.
- Bổn vương đã tiêu hủy hết chứng cứ các ngươi còn muốn mạng của ta để diệt khẩu sao.
- Có trách thì trách ngươi là người hoàng thất, lời ngươi nói hoàng thượng nhất định sẽ nghe theo.
- Suy nghĩ thấu đáo vậy hẳn là Thái Sư đại nhân rồi nhỉ.
Đám hắc y nhân cũng hơi kinh ngạc hắn vậy mà lại đón được người đứng sau bọn chúng là thái sư.
- Nói nhiều với hắn làm gì còn không mau giết hắn đi.
Tên cầm đầu vừa dứt lời rất nhanh bọn chúng đã tiến lên giết Từ Khải Tuyên. Chỉ thấy thân ảnh cẩm bào tung người lên không trung đem kiếm chém tới đường kiếm linh hoạt. Đùa hoài hắn dù sao cũng đã mấy năm chinh chiến sa trường sao có thể dễ dàng bị đánh bại được. Đám sát thủ thấy tình hình không ổn, có tên còn lấy ra ám khí phóng thẳng đến hắn.
Tiêu Ân vừa đến thấy một cảnh này lòng nàng gấp gáp như đang ngồi trên chảo dầu, liều mạng mà lao tới. Lúc này Vô Ảnh với Trương Khải mới biết vị Tiêu bổ khoái hay đi cùng vương gia lại có một thân võ nghệ như vậy. Ám khí đồng loạt bắn đến Từ Khải Tuyên, Tiêu Ân sau lưng bọn chúng không ngừng chém giết trên người nàng thoáng chốc đã dính đầy máu của đám sát thủ. Từ Khải Tuyên vì kiệt sức quá nhiêu mà trúng ám khí hắn mất thăng bằng sắp ngã xuống vực sâu sau lưng. Tiêu Ân vội vàng nắm lấy tay hắn muốn kéo hắn lên khỏi vách núi, mắt nàng đã lệ hai hàng nghẹn ngào khóc nấc lên.
- Vương gia ta sai rồi, ta không nên trách ngài, ngài nhất định không có việc gì.
- Tiêu Ân, buông tay.
-Không, sẽ không, ngài gáng lên Vô Ảnh và Trương Khải họ sẽ đến kịp.
Từ Khải Tuyên thấy sau lưng nàng có tên sát thủ đang muốn đâm nàng, hắn cũng nhanh chóng rút tay ra khỏi tay nàng cả người rơi tự do xuống vực thẳm. Tiêu Ân trợn tròn mắt không khỏi kinh ngạc hét lớn.
- Không, Vương gia..... Vương gia.....Không....
Nàng nhất thời không còn kiểm soát được cơn giận dữ nàng nắm lấy Lưu Quang đâm ra sau lưng đường kiếm như thế đâm thẳng vào tim tên sát thủ máu trong ngực hắn chảy dọc theo thân kiếm của nàng. Tiêu Ân như biến thành một người khác không ngừng chém giết. Đám sát thủ nhất thời kinh sợ định tâm đang chuẩn bị rút lui thì bị tiếng cười phá lên của nàng làm cho sợ hãi. Tiếp theo đó bọn chúng mới biết ban nãy khi giao đấu đã bị hạ độc. Nữ nhân độc ác này không khác nào quỷ sai diêm vương bảo lên đòi mạng bọn chúng.