Chương 43
Vô Ảnh với Trương Khải sau khi thấy Từ Khải Tuyên rơi xuống vực cũng không tin vào mắt mình. Bọn chúng bên này còn đang đối phó đám sát thủ vừa quay đầu sang nhìn tình hình bên phía Tiêu Ân thì đã thấy vương gia rơi xuống vực. Tiếp đến là Tiêu bổ khoái thường ngày tính tình vui vẻ, phóng khoáng, tùy hứng này lại như một người khác.
Chém giết liên tục mảnh đất trống dưới chân bọn chúng nhất thời thành bãi tha ma. Khi đám sát thủ vừa định bỏ đi thì chỉ thấy vị Tiêu bổ khoái đó đứng bất động mà ngẩng đầu cười lớn. Trương Khải nhìn sang Vô Ảnh nhất thời rùng mình, bọn chúng chỉ biết chủ tử hay dung túng Tiêu bổ khoái làm càn đâu biết rằng chủ tử gặp nạn, nàng như hoá thành một người khác. Nhược điểm chí mạng của nàng ta bây giờ hẳn là Tấn vương gia. Trương Khải nhanh chóng phân phó cho Vô Ảnh
- Vô Ảnh cho người xuống dưới tìm vương gia đi, ta hộ tống họ hồi kinh sắp xếp ở đây xong ngươi cũng mau chóng hồi kinh.
Lời vừa dứt đáp lại hắn không phải là tiếng của Vô Ảnh mà là tiếng hét của đám sát thủ bọn chúng ôm mặt không ngừng hét lớn sau đó là thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng như bị cắn xé.
Vô Ảnh cũng sốc nặng nhìn sang Trương Khải. Hắn nhanh chóng gật đầu rồi rời đi. Tiêu Ân này tốt nhất không nên đụng đến nàng. Trương Khải tiến lên vỗ vai Tiêu Ân an ủi nàng.
- Tiêu bổ khoái chúng ta hồi kinh thôi, về xử tội thứ sử báo thù cho vương gia.
- Nhưng vật chứng đã bị hủy rồi mà?
Tiêu Ân một lần nữa quay sang hỏi Trương Khải mắt nàng ngấn lệ hai hàng. Trương Khải đưa lại cho nàng hộp gấm nhỏ
- Đây mới là vật chứng mấy thứ hôm trước là giả thôi, vương gia đã sớm đoán được mọi việc nên đã giao bằng chứng lại cho ta. Thật ra lần này áp giải mọi người về kinh là giả đúng hơn là theo hộ tống và bảo vệ mọi người về kinh. Đặc biệt là cô đấy Tiêu bổ khoái.
- Ta? Ta không cần, ta không cần bảo vệ sao các người không theo bảo vệ hắn đi, hắn là vương gia đương triều đấy. Hắn là tam vương gia của hoàng thất đấy. Mạng ta đã là gì so với mạng hắn đâu? Tại sao vậy? Đến cuối cùng vẫn là ta nợ hắn mạng này.
Tiêu Ân nhịn không được mà nắm tay Trương Khải lắc mạnh.
- Đây là lệnh của vương gia. Bọn ta không thể làm khác được.
- Lệnh, lệnh, lệnh đám người cổ đại các ngươi ngoài mệnh lệnh ra không còn gì khác sao?
Tiêu Ân ngồi sụp xuống đất khóc lớn như một đứa trẻ, đám người Lý Dũng và Thanh Lương cũng đến an ủi nàng. Tiêu Ân nhìn đám sát thủ đang hấp hối trước mặt đột nhiên cười nhẹ nụ cười này không khác nào quỷ sai đòi mạng. Bọn người Lý Dũng, Thanh Lương, Vô Ảnh, Trương Khải chỉ thay nhau lắc đầu thương tiếc cho bọn chúng.
- Bổn toạ sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết, là ai sai khiến các ngươi.
Vừa nói Tiêu Ân vừa chặt đi tay của từng tên. Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, đám nữ nhân khêu khích nàng mấy ngày trước giờ cũng là bộ dạng e ngại.
- Là ai, nếu các ngươi còn không nói ta sẽ cho từng người một thành nhân côn (có thể hiểu đơn giản là chặt hết tứ chi còn mỗi đầu và thân)
- Ta nói... Là là thái sư.
Tiêu Ân nhìn sang đám Cấm vệ quân và đám người đằng kia lạnh lùng nói
- Đã nghe rõ hết chưa.
- Bọn ta đã rõ.
Bọn họ vừa thấy ánh mắt Tiêu Ân quét qua nhất thời lạnh sống lưng. Thái sư và thứ sử lần này khó sống yên hoặc chết được yên ổn rồi.
Tiêu Ân ra hiệu bọn họ mang chúng về kinh. Cấm vệ quân lúc này cũng không dám lên tiếng, Vô Ảnh thu xếp xong mọi thứ mới cùng bọn họ lên đường.
Từ Đức Uy bên này đang nhàn nhã uống trà thì tấm hoành phi của Từ Khải Tuyên tặng hắn hay treo giữa điện nay bỗng dưng rơi xuống vỡ tan tành. Từ Đức Uy kinh hãi vội vàng đứng dậy, ly trà trên tay hắn cũng rơi xuống đất vỡ thành vài mảnh. Thái giám tổng quản thấy cảnh này cũng không khỏi hoảng hốt mà quỳ rạp xuống đất. Tuyên nhi lần này con cũng phải nhất định bình an trở về.
- Ngươi mau chuẩn bị, trẫm muốn đích thân ra cổng thành mà đón Tuyên nhi. Hắn nhất định không sao, tuyệt đối sẽ không sao mấy lần trước cũng vậy lần này cũng vậy. Có Cấm vệ quân theo bọn chúng nhất định không sao.
Cả hoàng cung lại náo loạn một phen, mấy vị đứng đầu hoàng cung nhất thời không yên tâm Hoàng hậu và quý phi thì đi đi lại lại trong ngự hoa viên mà chờ đợi. Từ Đức Uy thì không còn tâm trạng phê duyệt tấu chương. Hắn lâu lâu lại ngẩng đầu lên hỏi về tin tức bên phía Tiêu thừa tướng.
Thái giám, cung nữ đứng ngồi không yên đều cùng nhìn ngóng ra đại điện để chờ Từ Khải Tuyên. Cả hoàng cung thành một mớ hỗn độn. Nhị công chúa không ngừng hỏi thăm tin tức từ thái giám tổng quản. Đại Vương gia đã sớm đợi không được ra cổng thành chờ đợi cùng Tiêu thừa tướng. Một già một trẻ cứ thế đứng trên cổng thành mà ngóng
Chém giết liên tục mảnh đất trống dưới chân bọn chúng nhất thời thành bãi tha ma. Khi đám sát thủ vừa định bỏ đi thì chỉ thấy vị Tiêu bổ khoái đó đứng bất động mà ngẩng đầu cười lớn. Trương Khải nhìn sang Vô Ảnh nhất thời rùng mình, bọn chúng chỉ biết chủ tử hay dung túng Tiêu bổ khoái làm càn đâu biết rằng chủ tử gặp nạn, nàng như hoá thành một người khác. Nhược điểm chí mạng của nàng ta bây giờ hẳn là Tấn vương gia. Trương Khải nhanh chóng phân phó cho Vô Ảnh
- Vô Ảnh cho người xuống dưới tìm vương gia đi, ta hộ tống họ hồi kinh sắp xếp ở đây xong ngươi cũng mau chóng hồi kinh.
Lời vừa dứt đáp lại hắn không phải là tiếng của Vô Ảnh mà là tiếng hét của đám sát thủ bọn chúng ôm mặt không ngừng hét lớn sau đó là thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng như bị cắn xé.
Vô Ảnh cũng sốc nặng nhìn sang Trương Khải. Hắn nhanh chóng gật đầu rồi rời đi. Tiêu Ân này tốt nhất không nên đụng đến nàng. Trương Khải tiến lên vỗ vai Tiêu Ân an ủi nàng.
- Tiêu bổ khoái chúng ta hồi kinh thôi, về xử tội thứ sử báo thù cho vương gia.
- Nhưng vật chứng đã bị hủy rồi mà?
Tiêu Ân một lần nữa quay sang hỏi Trương Khải mắt nàng ngấn lệ hai hàng. Trương Khải đưa lại cho nàng hộp gấm nhỏ
- Đây mới là vật chứng mấy thứ hôm trước là giả thôi, vương gia đã sớm đoán được mọi việc nên đã giao bằng chứng lại cho ta. Thật ra lần này áp giải mọi người về kinh là giả đúng hơn là theo hộ tống và bảo vệ mọi người về kinh. Đặc biệt là cô đấy Tiêu bổ khoái.
- Ta? Ta không cần, ta không cần bảo vệ sao các người không theo bảo vệ hắn đi, hắn là vương gia đương triều đấy. Hắn là tam vương gia của hoàng thất đấy. Mạng ta đã là gì so với mạng hắn đâu? Tại sao vậy? Đến cuối cùng vẫn là ta nợ hắn mạng này.
Tiêu Ân nhịn không được mà nắm tay Trương Khải lắc mạnh.
- Đây là lệnh của vương gia. Bọn ta không thể làm khác được.
- Lệnh, lệnh, lệnh đám người cổ đại các ngươi ngoài mệnh lệnh ra không còn gì khác sao?
Tiêu Ân ngồi sụp xuống đất khóc lớn như một đứa trẻ, đám người Lý Dũng và Thanh Lương cũng đến an ủi nàng. Tiêu Ân nhìn đám sát thủ đang hấp hối trước mặt đột nhiên cười nhẹ nụ cười này không khác nào quỷ sai đòi mạng. Bọn người Lý Dũng, Thanh Lương, Vô Ảnh, Trương Khải chỉ thay nhau lắc đầu thương tiếc cho bọn chúng.
- Bổn toạ sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết, là ai sai khiến các ngươi.
Vừa nói Tiêu Ân vừa chặt đi tay của từng tên. Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, đám nữ nhân khêu khích nàng mấy ngày trước giờ cũng là bộ dạng e ngại.
- Là ai, nếu các ngươi còn không nói ta sẽ cho từng người một thành nhân côn (có thể hiểu đơn giản là chặt hết tứ chi còn mỗi đầu và thân)
- Ta nói... Là là thái sư.
Tiêu Ân nhìn sang đám Cấm vệ quân và đám người đằng kia lạnh lùng nói
- Đã nghe rõ hết chưa.
- Bọn ta đã rõ.
Bọn họ vừa thấy ánh mắt Tiêu Ân quét qua nhất thời lạnh sống lưng. Thái sư và thứ sử lần này khó sống yên hoặc chết được yên ổn rồi.
Tiêu Ân ra hiệu bọn họ mang chúng về kinh. Cấm vệ quân lúc này cũng không dám lên tiếng, Vô Ảnh thu xếp xong mọi thứ mới cùng bọn họ lên đường.
Từ Đức Uy bên này đang nhàn nhã uống trà thì tấm hoành phi của Từ Khải Tuyên tặng hắn hay treo giữa điện nay bỗng dưng rơi xuống vỡ tan tành. Từ Đức Uy kinh hãi vội vàng đứng dậy, ly trà trên tay hắn cũng rơi xuống đất vỡ thành vài mảnh. Thái giám tổng quản thấy cảnh này cũng không khỏi hoảng hốt mà quỳ rạp xuống đất. Tuyên nhi lần này con cũng phải nhất định bình an trở về.
- Ngươi mau chuẩn bị, trẫm muốn đích thân ra cổng thành mà đón Tuyên nhi. Hắn nhất định không sao, tuyệt đối sẽ không sao mấy lần trước cũng vậy lần này cũng vậy. Có Cấm vệ quân theo bọn chúng nhất định không sao.
Cả hoàng cung lại náo loạn một phen, mấy vị đứng đầu hoàng cung nhất thời không yên tâm Hoàng hậu và quý phi thì đi đi lại lại trong ngự hoa viên mà chờ đợi. Từ Đức Uy thì không còn tâm trạng phê duyệt tấu chương. Hắn lâu lâu lại ngẩng đầu lên hỏi về tin tức bên phía Tiêu thừa tướng.
Thái giám, cung nữ đứng ngồi không yên đều cùng nhìn ngóng ra đại điện để chờ Từ Khải Tuyên. Cả hoàng cung thành một mớ hỗn độn. Nhị công chúa không ngừng hỏi thăm tin tức từ thái giám tổng quản. Đại Vương gia đã sớm đợi không được ra cổng thành chờ đợi cùng Tiêu thừa tướng. Một già một trẻ cứ thế đứng trên cổng thành mà ngóng