Chương 15: Kế Sách
Tờ mờ sáng hôm sau Tử Kiệt đã đến phòng Lăng Thanh Tiêu, vì phòng của vương gia kế bên phòng của Chu cô nương nên hắn chỉ dám nhỏ giọng cẩn thận mà gõ cửa.
- Vương gia, là thuộc hạ.
- Vào đi.
- Vương gia, Chu tướng quân đang ở bên dưới khách trạm đợi người.
- Bổn vương biết rồi.
Lăng Thanh Tiêu sớm đã thay xong y phục, hắn cầm lấy thanh kiếm luôn được cẩn thận quấn vải đi xuống dưới lầu. Bên dưới sớm đã có vài người hộ bộ và Chu Tuấn sốt ruột chờ đợi vừa thấy người Chu Tuấn đã vội lên tiếng.
- A Kỳ, sao huynh lại có được mật chỉ của hoàng thượng vậy?
- Tư công tử, ngươi.... rốt cuộc là ai?
- Chuyện đấy để sang một bên đi, chính sự quan trọng hơn theo như ta tìm hiểu Hắc Phong trại từng là thủ hạ bại tướng của Tề Vương gia giờ muốn hạ Hắc Phong trại chỉ còn hai cách. Thứ nhất là tìm bằng được Tề Vương. Thứ hai là mạo danh ngài ấy lừa tên trại chủ, thừa dịp hắn không phòng bị thì tấn công.
Lăng Thanh Tiêu không muốn dùng thân phận thật đơn giản vì hắn lười, khó khăn lắm mới có được vài ngày nghỉ ngơi trong kinh thành mà lại bắt hắn đi dẹp thổ phỉ còn phải đi điều tra cái vị thánh mẫu kia nữa. Còn về việc mạo danh hoàng thất thì chỉ cần hắn viết thư nói rõ chủ ý là của hắn gửi cho vị hoàng đế kia là xong, nào ngờ bọn họ lại hốt hoảng như thế, mấy tên hộ bộ thị lang còn gấp rút đến nỗi muốn dập đầu năn nỉ hắn đừng mạo hiểm như vậy.
- Không được mạo danh hoàng thất tội tru di đấy.
- Tư Kỳ huynh đệ, huynh nên suy nghĩ kĩ việc này, một khi đến tai Tề Vương thì hậu quả khó lường.
Lăng Thanh Tiêu trầm mặc một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói.
- Vậy Chu tướng quân, sau khi ta lên núi nửa canh giờ sau huynh dẫn theo quân binh xông thẳng lên núi. Còn các vị đại nhân sau khi thu hồi tiền cứu trợ và quân lương các vị sắp xếp ổn thỏa cho tên tri huyện để áp giải hắn về kinh thành chờ xử lí.
- Không được, đơn thân độc mã đi như vậy thì quá nguy hiểm.
Mấy người bọn họ đồng loạt lên tiếng, Lăng Thanh Tiêu dần mất kiên nhẫn mi mâu nhíu chặt. Tử Kiệt thấy vậy cũng vội lên khuyên ngăn.
- Các vị yên tâm, đối với công tử nhà ta thì bọn chúng không thành vấn đề ngài ấy hẳn là có chuẩn bị nên mới dám đưa ra đề xuất như vậy.
- Đại ca, nếu huynh lo lắng muội sẽ đi theo A Kỳ, tiểu lang trung của muội không thể bị thương được nếu không muội sẽ đau lòng.
Giọng nói trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người dưới sảnh, nhị tiểu thư nhà Chu tướng quân lúc trước nổi danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tính tình phóng khoáng là thiếu nữ được các công tử kinh thành nhìn đến nhưng đáng tiếc bị kẻ gian làm hại nên đã bị hủy dung vết xẹo dài từ mi tâm xuống má phải của nàng trông vô cùng đáng sợ. Lúc này Sở Ngọc bộ dạng buồn ngủ dẫn theo Tiểu Vân xuống sảnh, nàng vừa rồi còn đang định đi tìm đại ca bàn kế sách nào ngờ bọn họ đã đến sớm hơn nàng nghĩ.
- Tề vương cuối cùng cũng chỉ là một vương gia mượn uy danh ngài ấy lại có phần không chắc chắn. Đàm phán không được thì cứ trực tiếp dùng vũ lực thôi.
- Ngọc nhi, muội có phần không biết vị vương gia này ngoài tính tình cổ quái còn rất tàn nhẫn. Tên trại chủ lúc trước của Hắc Phong Trại bị một kiếm chém chết lúc đang chuẩn bị giở trò đồi bại với thôn nữ. Thôn nữ ấy sau khi chứng kiến một cảnh đó đã trở nên điên dại lúc tỉnh lúc mê, khi binh lính lên đến nơi có thể thấy cục diện vô cùng đáng sợ ngài ấy một mình đứng giữ thi thể của đám thổ phỉ mặt đầy máu tay cầm thủ cấp tên trại chủ, sau đấy dần lan truyền tin đồn có người nói Tề vương uống máu ăn gan để sống.
Sở Ngọc nghe xong khẽ rùng mình, mặc dù nàng là đội trưởng đội đặc công cũng không phải dạng liễu yếu đào tơ nhưng về thủ pháp này cũng thật là quá đáng sợ rồi. Lăng Thanh Tiêu nhìn qua Tử Kiệt đầy nghi vấn, hắn đã thật sự làm trò vậy sao cái hắn nhận lại là cái nhún vai của tên thư đồng. Lăng Thanh Tiêu ho khan vài tiếng như muốn biện minh cho chính mình.
- Theo ta được biết chiếu chỉ ban ra cho Tề vương khi đó là trảm quyết bêu đầu thị chúng tên trại chủ thì phải.
- Nếu thật sự như tiểu lang trung nói thì ngài ấy chỉ là đang làm theo chiếu chỉ của hoàng thượng mà thôi.
- Kể ra cũng phải, nghĩ kĩ lại ngài ấy ít khi lên triều nhưng mỗi lần lên triều không dưới mười người bị cắt chức từ tứ phẩm trở lên.
Hộ bộ làm bộ dạng suy tư nhớ lại mỗi lần thiết triều có Tề vương gia. Sở Ngọc nghe đến đây lại không giấu nổi vui mừng nhiệm vụ của nàng lần này là tìm ra Tề vương nếu cùng thiết triều ắt là từng gặp mặt chỉ cần nàng dựa theo mô tả vẽ lại rồi dựa vào đó mà tìm thì có vẻ đơn giản hơn rồi.
- Hộ bộ đại nhân, ngài từng gặp mặt vương gia rồi có thể cho ta biết ngài ấy trông như thế nào không?
- Khiến Chu cô nương thất vọng rồi, ngài ấy mỗi khi xuất hiện điều mang mặt nạ người biết dung mạo thật chỉ có mấy người trong hoàng thất và Tần công công bên cạnh hoàng thượng mà thôi.
Hi vọng mới nhen nhóm lên đã nhanh chóng bị dập tắt Sở Ngọc còn đang chán nản. Chu Tuấn đã cắt ngang câu chuyện.
- Dù sao thì cũng không thể mạo danh ngài ấy chỉ còn cách lên Hắc Phong Trại thôi, ta theo kế hoạch mà làm. Pháo hiệu này cho hai người lập tức lên đường.
- Hi vọng cô nương đừng cản trở.
Hắn quăng lại cho nàng đúng một câu rồi rời đi, nàng chỉ kịp nhận lấy pháo hiệu đã bị Tiểu Vân lôi đi để theo kịp chân của Lăng Thanh Tiêu.
- Vương gia, là thuộc hạ.
- Vào đi.
- Vương gia, Chu tướng quân đang ở bên dưới khách trạm đợi người.
- Bổn vương biết rồi.
Lăng Thanh Tiêu sớm đã thay xong y phục, hắn cầm lấy thanh kiếm luôn được cẩn thận quấn vải đi xuống dưới lầu. Bên dưới sớm đã có vài người hộ bộ và Chu Tuấn sốt ruột chờ đợi vừa thấy người Chu Tuấn đã vội lên tiếng.
- A Kỳ, sao huynh lại có được mật chỉ của hoàng thượng vậy?
- Tư công tử, ngươi.... rốt cuộc là ai?
- Chuyện đấy để sang một bên đi, chính sự quan trọng hơn theo như ta tìm hiểu Hắc Phong trại từng là thủ hạ bại tướng của Tề Vương gia giờ muốn hạ Hắc Phong trại chỉ còn hai cách. Thứ nhất là tìm bằng được Tề Vương. Thứ hai là mạo danh ngài ấy lừa tên trại chủ, thừa dịp hắn không phòng bị thì tấn công.
Lăng Thanh Tiêu không muốn dùng thân phận thật đơn giản vì hắn lười, khó khăn lắm mới có được vài ngày nghỉ ngơi trong kinh thành mà lại bắt hắn đi dẹp thổ phỉ còn phải đi điều tra cái vị thánh mẫu kia nữa. Còn về việc mạo danh hoàng thất thì chỉ cần hắn viết thư nói rõ chủ ý là của hắn gửi cho vị hoàng đế kia là xong, nào ngờ bọn họ lại hốt hoảng như thế, mấy tên hộ bộ thị lang còn gấp rút đến nỗi muốn dập đầu năn nỉ hắn đừng mạo hiểm như vậy.
- Không được mạo danh hoàng thất tội tru di đấy.
- Tư Kỳ huynh đệ, huynh nên suy nghĩ kĩ việc này, một khi đến tai Tề Vương thì hậu quả khó lường.
Lăng Thanh Tiêu trầm mặc một lúc lâu, hắn mới tiếp tục nói.
- Vậy Chu tướng quân, sau khi ta lên núi nửa canh giờ sau huynh dẫn theo quân binh xông thẳng lên núi. Còn các vị đại nhân sau khi thu hồi tiền cứu trợ và quân lương các vị sắp xếp ổn thỏa cho tên tri huyện để áp giải hắn về kinh thành chờ xử lí.
- Không được, đơn thân độc mã đi như vậy thì quá nguy hiểm.
Mấy người bọn họ đồng loạt lên tiếng, Lăng Thanh Tiêu dần mất kiên nhẫn mi mâu nhíu chặt. Tử Kiệt thấy vậy cũng vội lên khuyên ngăn.
- Các vị yên tâm, đối với công tử nhà ta thì bọn chúng không thành vấn đề ngài ấy hẳn là có chuẩn bị nên mới dám đưa ra đề xuất như vậy.
- Đại ca, nếu huynh lo lắng muội sẽ đi theo A Kỳ, tiểu lang trung của muội không thể bị thương được nếu không muội sẽ đau lòng.
Giọng nói trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người dưới sảnh, nhị tiểu thư nhà Chu tướng quân lúc trước nổi danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, tính tình phóng khoáng là thiếu nữ được các công tử kinh thành nhìn đến nhưng đáng tiếc bị kẻ gian làm hại nên đã bị hủy dung vết xẹo dài từ mi tâm xuống má phải của nàng trông vô cùng đáng sợ. Lúc này Sở Ngọc bộ dạng buồn ngủ dẫn theo Tiểu Vân xuống sảnh, nàng vừa rồi còn đang định đi tìm đại ca bàn kế sách nào ngờ bọn họ đã đến sớm hơn nàng nghĩ.
- Tề vương cuối cùng cũng chỉ là một vương gia mượn uy danh ngài ấy lại có phần không chắc chắn. Đàm phán không được thì cứ trực tiếp dùng vũ lực thôi.
- Ngọc nhi, muội có phần không biết vị vương gia này ngoài tính tình cổ quái còn rất tàn nhẫn. Tên trại chủ lúc trước của Hắc Phong Trại bị một kiếm chém chết lúc đang chuẩn bị giở trò đồi bại với thôn nữ. Thôn nữ ấy sau khi chứng kiến một cảnh đó đã trở nên điên dại lúc tỉnh lúc mê, khi binh lính lên đến nơi có thể thấy cục diện vô cùng đáng sợ ngài ấy một mình đứng giữ thi thể của đám thổ phỉ mặt đầy máu tay cầm thủ cấp tên trại chủ, sau đấy dần lan truyền tin đồn có người nói Tề vương uống máu ăn gan để sống.
Sở Ngọc nghe xong khẽ rùng mình, mặc dù nàng là đội trưởng đội đặc công cũng không phải dạng liễu yếu đào tơ nhưng về thủ pháp này cũng thật là quá đáng sợ rồi. Lăng Thanh Tiêu nhìn qua Tử Kiệt đầy nghi vấn, hắn đã thật sự làm trò vậy sao cái hắn nhận lại là cái nhún vai của tên thư đồng. Lăng Thanh Tiêu ho khan vài tiếng như muốn biện minh cho chính mình.
- Theo ta được biết chiếu chỉ ban ra cho Tề vương khi đó là trảm quyết bêu đầu thị chúng tên trại chủ thì phải.
- Nếu thật sự như tiểu lang trung nói thì ngài ấy chỉ là đang làm theo chiếu chỉ của hoàng thượng mà thôi.
- Kể ra cũng phải, nghĩ kĩ lại ngài ấy ít khi lên triều nhưng mỗi lần lên triều không dưới mười người bị cắt chức từ tứ phẩm trở lên.
Hộ bộ làm bộ dạng suy tư nhớ lại mỗi lần thiết triều có Tề vương gia. Sở Ngọc nghe đến đây lại không giấu nổi vui mừng nhiệm vụ của nàng lần này là tìm ra Tề vương nếu cùng thiết triều ắt là từng gặp mặt chỉ cần nàng dựa theo mô tả vẽ lại rồi dựa vào đó mà tìm thì có vẻ đơn giản hơn rồi.
- Hộ bộ đại nhân, ngài từng gặp mặt vương gia rồi có thể cho ta biết ngài ấy trông như thế nào không?
- Khiến Chu cô nương thất vọng rồi, ngài ấy mỗi khi xuất hiện điều mang mặt nạ người biết dung mạo thật chỉ có mấy người trong hoàng thất và Tần công công bên cạnh hoàng thượng mà thôi.
Hi vọng mới nhen nhóm lên đã nhanh chóng bị dập tắt Sở Ngọc còn đang chán nản. Chu Tuấn đã cắt ngang câu chuyện.
- Dù sao thì cũng không thể mạo danh ngài ấy chỉ còn cách lên Hắc Phong Trại thôi, ta theo kế hoạch mà làm. Pháo hiệu này cho hai người lập tức lên đường.
- Hi vọng cô nương đừng cản trở.
Hắn quăng lại cho nàng đúng một câu rồi rời đi, nàng chỉ kịp nhận lấy pháo hiệu đã bị Tiểu Vân lôi đi để theo kịp chân của Lăng Thanh Tiêu.