Chương 16: Hắc Phong Trại
Đường lên Hắc Phong trại lại cực kì khó đi, dựa vào địa hình thì hai bên dễ thủ khó công nếu không cẩn thận rơi vào bẫy tên trại chủ thì chỉ có đường chôn thây tại đây. Sở Ngọc vịn tay vào thân cây bên cạnh gán hít thở lấy không khí trong lành thân thể này vẫn nên luyện tập thêm một chút.
- A Kỳ, ngươi đi chậm thôi đợi ta với.
Bộ dạng chật vật của nàng bây giờ khác hẳn với nam tử phía trước sức khỏe tràn trề. Hắn nghe nàng kêu nên quay đầu nhìn lại bộ dạng thê thảm của nàng.
- Ta quên nói đỉnh Hắc Phong này địa hình hiểm trở, đường đi có chút khó khăn muốn lên được tới đỉnh núi phải qua huấn luyện đặc biệt.
- A Kỳ, xem như lần này ta bị ngươi chơi đi nhưng với địa hình này không nên đi nhanh. Thận trọng vẫn hơn nhất là đối với hai bên sườn núi, vừa có độ cao, độ dốc và độ hẹp nhất định thế này, không thông thạo đường đi thì phải cẩn thận nếu không rơi vào bẫy do tên trại chủ đặt ra thì khó lòng có thể quay về.
Lăng Thanh Tiêu vừa nghe nàng phân tích cũng tán thưởng khả năng phán đoán và phân tích tình huống của nàng. Hắn đưa tay ra trước mặt nàng ý muốn đỡ nàng đi một đoạn. Sở Ngọc vì hành động của hắn làm cho bất ngờ nên cũng hơi khựng người lại.
- Cô nương yên tâm, đường núi là địa hình thông thạo của ta đi tìm kiếm thảo dược nên cũng có chút quen thuộc. Nhưng ngược lại một nữ tử từ nhỏ sống trong kinh thành có thể theo kịp bước chân của ta thì cũng khiến người khác tò mò đấy.
Nàng nắm lấy tay hắn mượn lực mà leo lên. Vừa đứng vững nghe câu nói của hắn Sở Ngọc lại có chút chột dạ.
- Chỉ là lúc nhỏ ta hay nghịch ngợm nên phụ thân và huynh trưởng dạy ta leo trèo mà thôi.
- Ra là vậy. Chứ Chu tiểu thư đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà lại leo trèo, võ công không kém gì nam tử tin tức này mà truyền đến tai Chu phu nhân không biết bà ấy thế nào?
- Mẫu thân đã có tuổi vẫn là đừng nên kinh động đến bà ấy. Việc này mong tiểu lang trung giữ kín.
- Việc này.....để ta suy nghĩ, ít nhất phải có gì đó làm phí.
- Ngươi.....
Hai người vừa nói vừa đi lên núi, không bao lâu đã đến trước cửa Hắc Phong trại. Lăng Thanh Tiêu kéo nàng sang một bên nấp vào gốc cây lớn quan sát. Hắc Phong trại trước mắt không khỏi khiến hắn nhớ lại trước đây, trại thổ phỉ đáng lẽ không được quy củ như vậy nhưng bọn chúng lại được luân phiên canh gác rất nghiêm ngặt.
Sở Ngọc xuất thân từ đội trưởng đội đặc công nên cũng rất nhanh đã nhận ra điều bất thường. Nàng vỗ nhẹ lên vai Tư Kỳ.
- Tiểu lang trung à tiểu lang trung lần này e không phải là sơn tặc bình thường rồi. Bọn chúng rất có quy củ và kỉ luật hơn nữa có vẻ là tướng lĩnh từng tham gia chiến đấu đấy. Hay là hay chúng ta viết sẵn huyết thư đi có gì vào trong đấy có lỡ vạn tiễn xuyên tâm thành nhím thì vẫn còn di thư để lại.
- Cô.... lúc này mà còn đùa được. Có viết thì cũng phải có vải trắng chứ.
Tử Kiệt và Tiểu Vân phía sau nghe hai người nói chuyện cũng không biết cách nào tham dự vào sự tình khó khăn trước mắt mà bọn họ còn đùa được. Tử Kiệt tốt bụng nhắc nhở hắn.
- Công tử, gần đây có một am tự mà lão phu nhân hay đến dâng hương nếu tính không nhầm thì bà ấy hiện giờ đang ở đó đấy.
Sở Ngọc và Lăng Thanh Tiêu nghe xong quay sang nhìn nhau cả hai đồng loạt nhìn về hướng Tử Kiệt.
- Tiểu lang trung, hình như....người nhà của huynh gần đây cẩn thận vạ lây.
Lăng Thanh Tiêu thoáng chốc rơi vào trầm mặc, lòng hắn loạn thành một đống thôi xong rồi lão phu nhân trong miệng Tử Kiệt chính là đương kim thái hậu. Không lẽ có người âm mưu ám sát thái hậu, không được việc này mà thành công thì ước mơ nhàn vương của hắn sẽ chấm dứt liền, luôn và lập tức. Không đợi hắn hoàn hồn Sở Ngọc đã rút kiếm và pháo hiệu ra đưa cho Tiểu Vân.
- Tiểu Vân, em và Tử Kiệt cầm theo pháo hiệu đến am tự đi. Khi nào lão phu nhân gặp nguy thì đốt nó cầu viện binh. Chu đại ca sẽ nhanh chóng đưa quân chi viện.
- Cô...
- Tiểu thư, nếu vậy người với Tư công tử thì sao?
- Không sao đâu, các ngươi nhanh đi đi.
Tiểu Vân không dám chậm trễ mà kéo theo Tử Kiệt đi cùng. Lăng Thanh Tiêu nhìn nàng nghi hoặc theo lý bình thường thì người ta sẽ giữ lấy những vật phòng thân để cứu mạng mình bỏ mặc người khác nhưng nữ tử này lại ngược lại cứu người nhà của hắn mặc cho nàng không quen biết. Hắn thoáng chốc đã có chút rung động với nàng tuy hắn hay trêu chọc nàng nhưng những lúc nguy cấp Sở Ngọc lại rất quyết đoán. Sở Ngọc quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
- Sao vậy, chưa thấy mỹ nhân bao giờ à.
- Cô không giữ lại để phòng thân sao?
- Ngươi hỏi kiếm và pháo hiệu à? Bọn họ cần hơn ta với lại bổn cô nương đây nguyên tắc đặt ra là ưu tiên người già, trẻ nhỏ và thai phụ hơn nữa đấy còn là người nhà của ngươi. Cho hai người họ đến đấy ta cũng an tâm hơn đỡ vướng tay vướng chân. Ngươi cũng đỡ bị phân tâm.
- Cô có muốn làm phó tướng của Chu tướng quân không?
- Ban đầu thì có nhưng sau lại không vì một gia đình làm tướng sẽ bị nghi kị Tề vương gia là một ví dụ điển hình.
Lăng Thanh Tiêu còn đang định tiếp lời đã thấy sau lưng nàng có một xe ngựa đi đến, hắn vội kéo nàng nằm xuống tránh bị phát hiện. Bộ dạng hai người lúc này lại có phần ái muội.
- A Kỳ, ngươi đi chậm thôi đợi ta với.
Bộ dạng chật vật của nàng bây giờ khác hẳn với nam tử phía trước sức khỏe tràn trề. Hắn nghe nàng kêu nên quay đầu nhìn lại bộ dạng thê thảm của nàng.
- Ta quên nói đỉnh Hắc Phong này địa hình hiểm trở, đường đi có chút khó khăn muốn lên được tới đỉnh núi phải qua huấn luyện đặc biệt.
- A Kỳ, xem như lần này ta bị ngươi chơi đi nhưng với địa hình này không nên đi nhanh. Thận trọng vẫn hơn nhất là đối với hai bên sườn núi, vừa có độ cao, độ dốc và độ hẹp nhất định thế này, không thông thạo đường đi thì phải cẩn thận nếu không rơi vào bẫy do tên trại chủ đặt ra thì khó lòng có thể quay về.
Lăng Thanh Tiêu vừa nghe nàng phân tích cũng tán thưởng khả năng phán đoán và phân tích tình huống của nàng. Hắn đưa tay ra trước mặt nàng ý muốn đỡ nàng đi một đoạn. Sở Ngọc vì hành động của hắn làm cho bất ngờ nên cũng hơi khựng người lại.
- Cô nương yên tâm, đường núi là địa hình thông thạo của ta đi tìm kiếm thảo dược nên cũng có chút quen thuộc. Nhưng ngược lại một nữ tử từ nhỏ sống trong kinh thành có thể theo kịp bước chân của ta thì cũng khiến người khác tò mò đấy.
Nàng nắm lấy tay hắn mượn lực mà leo lên. Vừa đứng vững nghe câu nói của hắn Sở Ngọc lại có chút chột dạ.
- Chỉ là lúc nhỏ ta hay nghịch ngợm nên phụ thân và huynh trưởng dạy ta leo trèo mà thôi.
- Ra là vậy. Chứ Chu tiểu thư đệ nhất mỹ nhân kinh thành mà lại leo trèo, võ công không kém gì nam tử tin tức này mà truyền đến tai Chu phu nhân không biết bà ấy thế nào?
- Mẫu thân đã có tuổi vẫn là đừng nên kinh động đến bà ấy. Việc này mong tiểu lang trung giữ kín.
- Việc này.....để ta suy nghĩ, ít nhất phải có gì đó làm phí.
- Ngươi.....
Hai người vừa nói vừa đi lên núi, không bao lâu đã đến trước cửa Hắc Phong trại. Lăng Thanh Tiêu kéo nàng sang một bên nấp vào gốc cây lớn quan sát. Hắc Phong trại trước mắt không khỏi khiến hắn nhớ lại trước đây, trại thổ phỉ đáng lẽ không được quy củ như vậy nhưng bọn chúng lại được luân phiên canh gác rất nghiêm ngặt.
Sở Ngọc xuất thân từ đội trưởng đội đặc công nên cũng rất nhanh đã nhận ra điều bất thường. Nàng vỗ nhẹ lên vai Tư Kỳ.
- Tiểu lang trung à tiểu lang trung lần này e không phải là sơn tặc bình thường rồi. Bọn chúng rất có quy củ và kỉ luật hơn nữa có vẻ là tướng lĩnh từng tham gia chiến đấu đấy. Hay là hay chúng ta viết sẵn huyết thư đi có gì vào trong đấy có lỡ vạn tiễn xuyên tâm thành nhím thì vẫn còn di thư để lại.
- Cô.... lúc này mà còn đùa được. Có viết thì cũng phải có vải trắng chứ.
Tử Kiệt và Tiểu Vân phía sau nghe hai người nói chuyện cũng không biết cách nào tham dự vào sự tình khó khăn trước mắt mà bọn họ còn đùa được. Tử Kiệt tốt bụng nhắc nhở hắn.
- Công tử, gần đây có một am tự mà lão phu nhân hay đến dâng hương nếu tính không nhầm thì bà ấy hiện giờ đang ở đó đấy.
Sở Ngọc và Lăng Thanh Tiêu nghe xong quay sang nhìn nhau cả hai đồng loạt nhìn về hướng Tử Kiệt.
- Tiểu lang trung, hình như....người nhà của huynh gần đây cẩn thận vạ lây.
Lăng Thanh Tiêu thoáng chốc rơi vào trầm mặc, lòng hắn loạn thành một đống thôi xong rồi lão phu nhân trong miệng Tử Kiệt chính là đương kim thái hậu. Không lẽ có người âm mưu ám sát thái hậu, không được việc này mà thành công thì ước mơ nhàn vương của hắn sẽ chấm dứt liền, luôn và lập tức. Không đợi hắn hoàn hồn Sở Ngọc đã rút kiếm và pháo hiệu ra đưa cho Tiểu Vân.
- Tiểu Vân, em và Tử Kiệt cầm theo pháo hiệu đến am tự đi. Khi nào lão phu nhân gặp nguy thì đốt nó cầu viện binh. Chu đại ca sẽ nhanh chóng đưa quân chi viện.
- Cô...
- Tiểu thư, nếu vậy người với Tư công tử thì sao?
- Không sao đâu, các ngươi nhanh đi đi.
Tiểu Vân không dám chậm trễ mà kéo theo Tử Kiệt đi cùng. Lăng Thanh Tiêu nhìn nàng nghi hoặc theo lý bình thường thì người ta sẽ giữ lấy những vật phòng thân để cứu mạng mình bỏ mặc người khác nhưng nữ tử này lại ngược lại cứu người nhà của hắn mặc cho nàng không quen biết. Hắn thoáng chốc đã có chút rung động với nàng tuy hắn hay trêu chọc nàng nhưng những lúc nguy cấp Sở Ngọc lại rất quyết đoán. Sở Ngọc quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
- Sao vậy, chưa thấy mỹ nhân bao giờ à.
- Cô không giữ lại để phòng thân sao?
- Ngươi hỏi kiếm và pháo hiệu à? Bọn họ cần hơn ta với lại bổn cô nương đây nguyên tắc đặt ra là ưu tiên người già, trẻ nhỏ và thai phụ hơn nữa đấy còn là người nhà của ngươi. Cho hai người họ đến đấy ta cũng an tâm hơn đỡ vướng tay vướng chân. Ngươi cũng đỡ bị phân tâm.
- Cô có muốn làm phó tướng của Chu tướng quân không?
- Ban đầu thì có nhưng sau lại không vì một gia đình làm tướng sẽ bị nghi kị Tề vương gia là một ví dụ điển hình.
Lăng Thanh Tiêu còn đang định tiếp lời đã thấy sau lưng nàng có một xe ngựa đi đến, hắn vội kéo nàng nằm xuống tránh bị phát hiện. Bộ dạng hai người lúc này lại có phần ái muội.