Chương 24: Hồi Kinh
Sở Ngọc thấy hắn bị bắt cũng gấp gáp đến nỗi chẳng để ý đến tình hình xung quanh mà xông lên đẩy hai người bọn họ ra, trừng mắt nhìn hai người tức giận lớn tiếng.
- Các ngươi còn động vào người hắn một lần nữa ta lập tức không niệm tình chủ tớ của các ngươi mà trực tiếp ghim ngươi lên bức tường sau lưng và tiễn các người một đoạn về bên cạnh Phật tổ đấy.
Nàng vốn là người thẳng tính càng không biết mấy cái đấu đá hậu cung cũng như là lễ nghi thời cổ đại, Sở Ngọc nàng không để ý nhiều được như vậy. Tư Kỳ là người nàng đem đi nên nhất định phải cứu hắn và đem hắn lành lặng trở về.
Hành động bất ngờ của Sở Ngọc khiến tất cả mọi người trong phòng một phen kinh ngạc, thị vệ đại nội vội vàng rút kiếm ra hướng về phía nàng. Tiết Nghiên và Tử Kiệt sau khi bị nàng đẩy ra cũng hơi bất ngờ, bọn chúng nhìn về phía người đang xem kịch kia nếu không lên tiếng e là bọn họ bị ghim thật đấy.
Hi Xuân thái hậu bị một màn này của nàng khiến bà cũng không biết phải phản ứng ra sao, bà sống tới giờ trải qua biết bao nhiêu cảnh hậu cung tranh đấu đây là lần đầu bà thấy nữ nhân cường hãn như vậy, tên tiểu tử lần này có vẻ rước về cho bà một Tề vương phi thú vị đấy.
Lăng Thanh Tiêu ban nãy còn đang nghĩ xem mẫu thân hắn lại muốn giở trò gì nào ngờ việc làm hắn bất ngờ lại chính là cô nương Sở Ngọc này, nàng ấy cứ vậy trước mặt thái hậu mà to gan như vậy. Hắn chậm rãi đứng lên xoa nhẹ hai bên vai bị hai tên Tiết Nghiên và Tử Kiệt ấn xuống vừa xem kịch hay hai tên này bị giáo huấn một trận cũng đáng đời hắn.
Chu Tuấn và Tiểu Vân chỉ hận không thể lập tức ngất xỉu luôn tại chỗ. Không để mọi người kịp định thần nàng lại tiếp tục quỳ xuống hướng thái hậu.
- Thái hậu, dân nữ đồng ý với hôn sự này có phải chỉ cần dân nữ thành thân với chủ nhân của lệnh bài người…lập tức bỏ qua cho hắn đúng không?
- Ngươi… đang ra điều kiện với ai gia?
- Dân nữ không dám.
- Ai gia thấy ngươi có gì mà không dám cơ chứ. Được ai gia đồng ý với ngươi nếu ngươi đồng ý mối hôn sự này ai gia lập tức tha cho hắn.
- Khởi bẩm thái hậu, dân nữ lĩnh chỉ. Có điều dân nữ còn phải tìm Tề Vương mới có thể hồi kinh e là không thể về chung lần này được mong nương nương lượng thứ.
Sở Ngọc bây giờ chỉ mong tên Tề Vương kia không bao giờ lộ diện để nàng né tránh được mối hôn sự này.
- Tề Vương đang ở hoàng cung, việc này ngươi không cần bận tâm.
Lăng Thanh Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng hồi lâu, đây là lần đầu tiên có người vì hắn mà liều mạng đánh đổi cả hôn nhân đại sự như vậy. Thái hậu lần nữa lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tiện thể trả lại lệnh bài cho nàng.
- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Ai gia cần nghỉ ngơi các ngươi mau lui xuống, sáng mai lên đường hồi triều. Lệnh bài này chất lượng khá tốt ngươi nên cất giữ cẩn thận là thạch trung ẩn ngọc (ngọc ẩn trong đá) đấy, biết đâu sau này có thể cứu ngươi một mạng.
Nàng nhận lại lệnh bài còn đang định nói thêm gì đấy thì đã bị Chu Tuấn kéo ra ngoài, bọn họ hành lễ theo quy củ rồi rời đi. Vừa ra ngoài nàng đã bị Lăng Thanh Tiêu kéo qua một bên bỏ lại phía sau mấy căp mắt đang nhìn bọn họ. Chu Tuấn lúc này mới hỏi Tiểu Vân về lai lịch của tấm lệnh bài đấy.
- Tiểu Vân, lệnh bài đấy ở đâu ra vậy?
- Khởi bẩm thiếu gia là của Tư đại phu, vốn dĩ chỉ là một ván cá cược của tiểu thư và Tư đại phu thôi, nào ngờ … chuyện đi xa đến vậy.
- Là của Tư Kỳ?
- Đúng vậy ạ.
Chu Tuấn lúc này mới nhớ đến vị Tư đại phu kia, từ lúc ở dịch trạm đã có vấn đề mật thư của hoàng thượng đặc biệt căn dặn hắn và hình bộ phải phối hợp với y. Hắn nhìn sang thư đồng đi chung với Tư Kỳ nghi hoặc hai người này rõ ràng mới gặp nhau nhưng lại phối hợp với nhau khá ăn ý như là cả hai từng quen biết rồi. Chu Tuấn dựa vào kinh nghiệm dẫn quân nhiều năm của hắn lên giọng.
- Tử Kiệt, rốt cuộc các ngươi là ai?
Tử Kiệt nghe nhắc đến tên cũng quy củ chào hỏi giọng không đổi.
- Chu công tử hỏi vậy là sao? Ta chỉ là thư đồng bên cạnh thiếu gia mà thôi.
- Làm gì có đại phu nào mà có cả thư đồng giỏi khinh công như vậy, vả lại ngươi và tên này rất có quy củ như được đào tạo ra từ trong quân đội.
Chu Tuấn đề phòng rút kiếm, kiếm rút được phân nữa đã thấy Tiểu Vân đứng chắn trước mặt hắn.
- Thiếu gia, bình tĩnh lại đã nếu bọn họ có ý xấu thì đã ra tay từ lâu rồi không đợi đến bây giờ chưa kể… lúc ở trấn Thanh Thủy là bọn họ giúp tiểu thư bắt kẻ đứng sau. Còn nữa ban nãy trong lúc hỗn loạn ta có nghe thái hậu gọi Tử Kiệt là tướng quân nên hẳn y không phải người xấu đâu.
- Tướng quân?
- Đúng vậy.
Tiểu Vân thấy Chu Tuấn rút kiếm cũng vội vàng đứng chắn trước mặt Tử Kiệt thay hắn giải thích một phen. Bọn họ lớn lên bên cạnh nhau nên Chu Tuấn cũng coi Tiểu Vân như muội muội của hắn nghe nàng nói vậy hắn mới thu kiếm lại.
Chu Tuấn rơi vào trầm mặc cẩn thận suy nghĩ kĩ vài lần bọn họ nhận lệnh tìm Tề Vương, mà trùng hợp Tần công công nói Tề Vương ở trấn Thanh Thủy đến khi gặp Thái hậu bà lại nói Tề Vương ở kinh thành. Rồi bây giờ lại trùng hợp có một Tư Kỳ đại phu có lệnh bài, trùng hợp là thư đồng của đại phu là tướng quân. Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, theo như hắn điều tra dưới trướng Tề Vương có hai vị tướng quân và Vô Kỵ và Hổ Oai hai người này một người có dung mạo thanh tú như nữ tử nên lúc nào cũng mang mặt nạ, một người tính khí như trẻ con là được Tề Vương nhặt về lại trùng hợp trước mặt hắn bây giờ có hai người như trong lời đồn.
Nếu hai người này thật sự là Vô Kỵ tướng quân và Hổ Oai tướng quân vậy tên đại phu bị tiểu muội hắn đeo bám không thôi là Tứ vương gia - Tề Vương - Lăng Thanh Tiêu. Lần này Tề Vương trách phạt chỉ e mấy đời nhà họ Chu không đủ để chém.
Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh trên trán Chu Tuấn không ngừng rơi xuống hắn cũng vội vàng rời đi bỏ lại Tiểu Vân không hiểu việc gì đứng đấy nhìn Tử Kiệt nhún vai.
- Các ngươi còn động vào người hắn một lần nữa ta lập tức không niệm tình chủ tớ của các ngươi mà trực tiếp ghim ngươi lên bức tường sau lưng và tiễn các người một đoạn về bên cạnh Phật tổ đấy.
Nàng vốn là người thẳng tính càng không biết mấy cái đấu đá hậu cung cũng như là lễ nghi thời cổ đại, Sở Ngọc nàng không để ý nhiều được như vậy. Tư Kỳ là người nàng đem đi nên nhất định phải cứu hắn và đem hắn lành lặng trở về.
Hành động bất ngờ của Sở Ngọc khiến tất cả mọi người trong phòng một phen kinh ngạc, thị vệ đại nội vội vàng rút kiếm ra hướng về phía nàng. Tiết Nghiên và Tử Kiệt sau khi bị nàng đẩy ra cũng hơi bất ngờ, bọn chúng nhìn về phía người đang xem kịch kia nếu không lên tiếng e là bọn họ bị ghim thật đấy.
Hi Xuân thái hậu bị một màn này của nàng khiến bà cũng không biết phải phản ứng ra sao, bà sống tới giờ trải qua biết bao nhiêu cảnh hậu cung tranh đấu đây là lần đầu bà thấy nữ nhân cường hãn như vậy, tên tiểu tử lần này có vẻ rước về cho bà một Tề vương phi thú vị đấy.
Lăng Thanh Tiêu ban nãy còn đang nghĩ xem mẫu thân hắn lại muốn giở trò gì nào ngờ việc làm hắn bất ngờ lại chính là cô nương Sở Ngọc này, nàng ấy cứ vậy trước mặt thái hậu mà to gan như vậy. Hắn chậm rãi đứng lên xoa nhẹ hai bên vai bị hai tên Tiết Nghiên và Tử Kiệt ấn xuống vừa xem kịch hay hai tên này bị giáo huấn một trận cũng đáng đời hắn.
Chu Tuấn và Tiểu Vân chỉ hận không thể lập tức ngất xỉu luôn tại chỗ. Không để mọi người kịp định thần nàng lại tiếp tục quỳ xuống hướng thái hậu.
- Thái hậu, dân nữ đồng ý với hôn sự này có phải chỉ cần dân nữ thành thân với chủ nhân của lệnh bài người…lập tức bỏ qua cho hắn đúng không?
- Ngươi… đang ra điều kiện với ai gia?
- Dân nữ không dám.
- Ai gia thấy ngươi có gì mà không dám cơ chứ. Được ai gia đồng ý với ngươi nếu ngươi đồng ý mối hôn sự này ai gia lập tức tha cho hắn.
- Khởi bẩm thái hậu, dân nữ lĩnh chỉ. Có điều dân nữ còn phải tìm Tề Vương mới có thể hồi kinh e là không thể về chung lần này được mong nương nương lượng thứ.
Sở Ngọc bây giờ chỉ mong tên Tề Vương kia không bao giờ lộ diện để nàng né tránh được mối hôn sự này.
- Tề Vương đang ở hoàng cung, việc này ngươi không cần bận tâm.
Lăng Thanh Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng hồi lâu, đây là lần đầu tiên có người vì hắn mà liều mạng đánh đổi cả hôn nhân đại sự như vậy. Thái hậu lần nữa lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tiện thể trả lại lệnh bài cho nàng.
- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Ai gia cần nghỉ ngơi các ngươi mau lui xuống, sáng mai lên đường hồi triều. Lệnh bài này chất lượng khá tốt ngươi nên cất giữ cẩn thận là thạch trung ẩn ngọc (ngọc ẩn trong đá) đấy, biết đâu sau này có thể cứu ngươi một mạng.
Nàng nhận lại lệnh bài còn đang định nói thêm gì đấy thì đã bị Chu Tuấn kéo ra ngoài, bọn họ hành lễ theo quy củ rồi rời đi. Vừa ra ngoài nàng đã bị Lăng Thanh Tiêu kéo qua một bên bỏ lại phía sau mấy căp mắt đang nhìn bọn họ. Chu Tuấn lúc này mới hỏi Tiểu Vân về lai lịch của tấm lệnh bài đấy.
- Tiểu Vân, lệnh bài đấy ở đâu ra vậy?
- Khởi bẩm thiếu gia là của Tư đại phu, vốn dĩ chỉ là một ván cá cược của tiểu thư và Tư đại phu thôi, nào ngờ … chuyện đi xa đến vậy.
- Là của Tư Kỳ?
- Đúng vậy ạ.
Chu Tuấn lúc này mới nhớ đến vị Tư đại phu kia, từ lúc ở dịch trạm đã có vấn đề mật thư của hoàng thượng đặc biệt căn dặn hắn và hình bộ phải phối hợp với y. Hắn nhìn sang thư đồng đi chung với Tư Kỳ nghi hoặc hai người này rõ ràng mới gặp nhau nhưng lại phối hợp với nhau khá ăn ý như là cả hai từng quen biết rồi. Chu Tuấn dựa vào kinh nghiệm dẫn quân nhiều năm của hắn lên giọng.
- Tử Kiệt, rốt cuộc các ngươi là ai?
Tử Kiệt nghe nhắc đến tên cũng quy củ chào hỏi giọng không đổi.
- Chu công tử hỏi vậy là sao? Ta chỉ là thư đồng bên cạnh thiếu gia mà thôi.
- Làm gì có đại phu nào mà có cả thư đồng giỏi khinh công như vậy, vả lại ngươi và tên này rất có quy củ như được đào tạo ra từ trong quân đội.
Chu Tuấn đề phòng rút kiếm, kiếm rút được phân nữa đã thấy Tiểu Vân đứng chắn trước mặt hắn.
- Thiếu gia, bình tĩnh lại đã nếu bọn họ có ý xấu thì đã ra tay từ lâu rồi không đợi đến bây giờ chưa kể… lúc ở trấn Thanh Thủy là bọn họ giúp tiểu thư bắt kẻ đứng sau. Còn nữa ban nãy trong lúc hỗn loạn ta có nghe thái hậu gọi Tử Kiệt là tướng quân nên hẳn y không phải người xấu đâu.
- Tướng quân?
- Đúng vậy.
Tiểu Vân thấy Chu Tuấn rút kiếm cũng vội vàng đứng chắn trước mặt Tử Kiệt thay hắn giải thích một phen. Bọn họ lớn lên bên cạnh nhau nên Chu Tuấn cũng coi Tiểu Vân như muội muội của hắn nghe nàng nói vậy hắn mới thu kiếm lại.
Chu Tuấn rơi vào trầm mặc cẩn thận suy nghĩ kĩ vài lần bọn họ nhận lệnh tìm Tề Vương, mà trùng hợp Tần công công nói Tề Vương ở trấn Thanh Thủy đến khi gặp Thái hậu bà lại nói Tề Vương ở kinh thành. Rồi bây giờ lại trùng hợp có một Tư Kỳ đại phu có lệnh bài, trùng hợp là thư đồng của đại phu là tướng quân. Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, theo như hắn điều tra dưới trướng Tề Vương có hai vị tướng quân và Vô Kỵ và Hổ Oai hai người này một người có dung mạo thanh tú như nữ tử nên lúc nào cũng mang mặt nạ, một người tính khí như trẻ con là được Tề Vương nhặt về lại trùng hợp trước mặt hắn bây giờ có hai người như trong lời đồn.
Nếu hai người này thật sự là Vô Kỵ tướng quân và Hổ Oai tướng quân vậy tên đại phu bị tiểu muội hắn đeo bám không thôi là Tứ vương gia - Tề Vương - Lăng Thanh Tiêu. Lần này Tề Vương trách phạt chỉ e mấy đời nhà họ Chu không đủ để chém.
Nghĩ tới đây mồ hôi lạnh trên trán Chu Tuấn không ngừng rơi xuống hắn cũng vội vàng rời đi bỏ lại Tiểu Vân không hiểu việc gì đứng đấy nhìn Tử Kiệt nhún vai.