Chương 25: Thổ lộ
Về phía Sở Ngọc, nàng vừa ra khỏi cửa đã bị Lăng Thanh Tiêu kéo qua một bên hai người vào một đình nhỏ trong am tự. Cảnh vật xung quanh trong lành vô cùng tựa như nàng có thể tùy tiện đánh một giấc ở đây. Nhưng không, Sở Ngọc trở về thực tế thì cổ tay của nàng bây giờ đã bị tên đại phu này nắm gần đỏ rồi.
- A Kỳ, huynh bị sao vậy? Buông tay ta ra.
Lăng Thanh Tiêu buông tay nàng ra mới phát hiện cổ tay nàng bị hắn nắm đỏ cả một mảng trong lòng bỗng chốc có chút tội lỗi.
- Sở Ngọc… cô biết người đó là ai không?
- Là thái hậu đương triều còn có thể là ai được nữa.
Sở Ngọc vừa xoa cổ tay nhỏ của nàng vừa trả lời hắn, không lẽ tên đại phu này uống nhầm thuốc nổi điên trong chùa hay là bị người dựa không lẽ cần nàng thỉnh sư trục vong.
- Cô có biết một khi được thái hậu ban hôn chỉ có thể lĩnh chỉ không được kháng chỉ hay không? Nếu kháng chỉ thì chịu tru di cửu tộc đó.
- Vậy thái hậu và hoàng thượng ban hôn thì có gì khác nhau à?
- Cô… muốn làm gì vậy?
- Tư Kỳ, muội hỏi huynh. Huynh không muốn thành thân với muội phải không?
Lăng Thanh Tiêu bị nàng hỏi ngược lại có chút do dự, hắn hiện giờ không biết phải trả lời như thế nào cho phải là lần đầu tiên hắn gặp nữ tử thẳng thắn như thế này.
- Ta không muốn cô vì cứu mạng ta mà tùy tiện đặt cược chuyện hôn nhân đại sự của mình như vậy hơn nữa về phía Chu lão tướng quân khi biết việc này có khi lại không đồng ý.
- Tùy tiện? Tư Kỳ muội nói huynh nghe người khác có thể nói muội tùy tiện nhưng huynh tuyệt đối không được vì những việc tùy tiện đó ngoại trừ làm với huynh thì không có kẻ thứ hai. Được, nếu huynh không muốn thành thân thì muội sẽ giúp huynh không cần thành thân. Nhưng mà trước khi đó huynh đã nói muội tùy tiện thì sẽ tùy tiện một lần cho huynh xem.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy bị người khác khinh thường như vậy, từ kiếp đến giờ nàng là kẻ dám yêu dám hận nếu hắn không yêu nàng thì nàng sẽ toại nguyện cho hắn nhưng trước đó nàng phải đòi lại chút vốn liếng mới được. Sở Ngọc nắm lấy cổ áo hắn dùng lực kéo người hắn xuống, nàng hơi nhón chân lên đã trực tiếp hôn được lên môi hắn.
Lăng Thanh Tiêu bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, nữ nhân này đưa hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hắn lo lắng nàng vì cứu hắn nên không thành thân được với người trong lòng của nàng không ngờ bây giờ hắn lại thành kẻ bị đánh úp. Lăng Thanh Tiêu vòng tay ôm lấy eo nàng hơi dùng lực, một tay đỡ sau cổ nàng mà đáp trả nụ hôn của Sở Ngọc.
Ở một ngã rẽ không xa một nhóm người vô tình nhìn thấy một màn này của hai người.
- Thái hậu, vương gia…
- Bổn cung không thấy gì hết mau về phòng nghỉ ngơi thôi, hai vị tướng quân nhớ theo bảo vệ Tề Vương đấy. Chuẩn bị ngày mai hồi kinh thôi.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thái hậu vừa rồi sau khi rời đi không trở về mà bà còn đi dạo vài vòng vừa ra khỏi đại điện bà đã gặp hai người Tử Kiệt và Tiết Nghiên bọn họ theo bà một đoạn. Nào ngờ vừa định vào đình nghỉ ngơi đã thấy cảnh này.
Qua được một lúc Sở Ngọc đẩy hắn ra, nàng quay lưng rời đi nhưng trên mặt lúc nàng là một nụ cười mãn nguyện. Mặc kệ tên đại phu kia dằn vặt lương tâm, Sở Ngọc nàng đây khi là đội trưởng đội đặc nhiệm thì còn là thạc sĩ chuyên ngành tâm lí học để điều trị tâm lí mấy tên khỉ đột mới vào đội và lần đầu thực hiện nhiệm vụ giết người. Đây chắc có lẽ là lần duy nhất nàng cảm thấy cảm ơn tổ chức và nhà nước đã đầu tư đào tạo nàng.
Lăng Thanh Tiêu nhìn theo bóng lưng của nàng lúc này tâm trạng hắn lại vô cùng phức tạp hắn không biết phải làm sao mới phải.
…----------------…
Tờ mờ sáng hôm sau lúc nàng còn nằm trong chăn êm ấm ở dịch trạm đã bị Tiểu Vân lôi ra khỏi ổ.
- Tiểu thư mau thức dậy mau lên, hôm nay thái hậu đợi người về chung đấy.
- Thời đại nào rồi mà còn thái hậu.
- Tiểu thư không nên phạm thượng như vậy.
Khoan đã,… thái hậu, tiểu thư. Sở Ngọc vội vàng mở mắt ngồi dậy.
- Tiểu Vân, em nói thái hậu đợi ta hồi kinh chung à
- Đúng vậy.
- Mau, mau thu dọn hành lý đi không lại mất mạng đấy.
Sở Ngọc không dám chậm trễ vội vàng thay y phục hết chạy đông lại chạy sang tây rõ ràng lúc nàng đến đây đồ đạc mang theo không nhiều sao bây giờ lại thấy nhiều như vậy. Tiểu Vân kéo nàng lại trước gương đồng cẩn thận trang điểm cho nàng.
- Tiểu Vân, em nghĩ xem lần này ta về phụ thân lĩnh chỉ ban hôn liệu có một cước đạp ta ra khỏi phủ hay không?
- Tiểu thư, lão gia có thể không đá người khỏi phủ nhưng phu nhân chắc chắn sẽ làm như vậy, nô tì thay người cầu phúc một phen.
- Ngươi…
Tiểu Vân vừa trả lời nàng vừa không ngừng thay nàng búi tóc, tay chân thuần thục không ngừng. Rất nhanh đã xử lí xong mái tóc dài của nàng, Sở Ngọc nhìn vào gương đồng thấy khá ổn nên cũng đứng dậy định rời đi. Nàng nhìn sang Tiểu Vân theo nguyên chủ đã lâu như vậy nhưng bộ dạng nàng ấy lại vô cùng đơn giản, Sở Ngọc lấy hoa tay trên bàn đưa cho Tiểu Vân.
- Em mang vào đi.
- Tiểu thư, nô tì không dám.
- Có gì mà không dám, mau mang vào đi không được để thái hậu đợi lâu. Ta cũng không xem ngươi là nô tì bao giờ.
Tiểu Vân lần này mới nhận lấy hoa tai của nàng đeo lên, nghe Sở Ngọc nói vậy nàng cũng có chút cảm động.
- A Kỳ, huynh bị sao vậy? Buông tay ta ra.
Lăng Thanh Tiêu buông tay nàng ra mới phát hiện cổ tay nàng bị hắn nắm đỏ cả một mảng trong lòng bỗng chốc có chút tội lỗi.
- Sở Ngọc… cô biết người đó là ai không?
- Là thái hậu đương triều còn có thể là ai được nữa.
Sở Ngọc vừa xoa cổ tay nhỏ của nàng vừa trả lời hắn, không lẽ tên đại phu này uống nhầm thuốc nổi điên trong chùa hay là bị người dựa không lẽ cần nàng thỉnh sư trục vong.
- Cô có biết một khi được thái hậu ban hôn chỉ có thể lĩnh chỉ không được kháng chỉ hay không? Nếu kháng chỉ thì chịu tru di cửu tộc đó.
- Vậy thái hậu và hoàng thượng ban hôn thì có gì khác nhau à?
- Cô… muốn làm gì vậy?
- Tư Kỳ, muội hỏi huynh. Huynh không muốn thành thân với muội phải không?
Lăng Thanh Tiêu bị nàng hỏi ngược lại có chút do dự, hắn hiện giờ không biết phải trả lời như thế nào cho phải là lần đầu tiên hắn gặp nữ tử thẳng thắn như thế này.
- Ta không muốn cô vì cứu mạng ta mà tùy tiện đặt cược chuyện hôn nhân đại sự của mình như vậy hơn nữa về phía Chu lão tướng quân khi biết việc này có khi lại không đồng ý.
- Tùy tiện? Tư Kỳ muội nói huynh nghe người khác có thể nói muội tùy tiện nhưng huynh tuyệt đối không được vì những việc tùy tiện đó ngoại trừ làm với huynh thì không có kẻ thứ hai. Được, nếu huynh không muốn thành thân thì muội sẽ giúp huynh không cần thành thân. Nhưng mà trước khi đó huynh đã nói muội tùy tiện thì sẽ tùy tiện một lần cho huynh xem.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy bị người khác khinh thường như vậy, từ kiếp đến giờ nàng là kẻ dám yêu dám hận nếu hắn không yêu nàng thì nàng sẽ toại nguyện cho hắn nhưng trước đó nàng phải đòi lại chút vốn liếng mới được. Sở Ngọc nắm lấy cổ áo hắn dùng lực kéo người hắn xuống, nàng hơi nhón chân lên đã trực tiếp hôn được lên môi hắn.
Lăng Thanh Tiêu bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, nữ nhân này đưa hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hắn lo lắng nàng vì cứu hắn nên không thành thân được với người trong lòng của nàng không ngờ bây giờ hắn lại thành kẻ bị đánh úp. Lăng Thanh Tiêu vòng tay ôm lấy eo nàng hơi dùng lực, một tay đỡ sau cổ nàng mà đáp trả nụ hôn của Sở Ngọc.
Ở một ngã rẽ không xa một nhóm người vô tình nhìn thấy một màn này của hai người.
- Thái hậu, vương gia…
- Bổn cung không thấy gì hết mau về phòng nghỉ ngơi thôi, hai vị tướng quân nhớ theo bảo vệ Tề Vương đấy. Chuẩn bị ngày mai hồi kinh thôi.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Thái hậu vừa rồi sau khi rời đi không trở về mà bà còn đi dạo vài vòng vừa ra khỏi đại điện bà đã gặp hai người Tử Kiệt và Tiết Nghiên bọn họ theo bà một đoạn. Nào ngờ vừa định vào đình nghỉ ngơi đã thấy cảnh này.
Qua được một lúc Sở Ngọc đẩy hắn ra, nàng quay lưng rời đi nhưng trên mặt lúc nàng là một nụ cười mãn nguyện. Mặc kệ tên đại phu kia dằn vặt lương tâm, Sở Ngọc nàng đây khi là đội trưởng đội đặc nhiệm thì còn là thạc sĩ chuyên ngành tâm lí học để điều trị tâm lí mấy tên khỉ đột mới vào đội và lần đầu thực hiện nhiệm vụ giết người. Đây chắc có lẽ là lần duy nhất nàng cảm thấy cảm ơn tổ chức và nhà nước đã đầu tư đào tạo nàng.
Lăng Thanh Tiêu nhìn theo bóng lưng của nàng lúc này tâm trạng hắn lại vô cùng phức tạp hắn không biết phải làm sao mới phải.
…----------------…
Tờ mờ sáng hôm sau lúc nàng còn nằm trong chăn êm ấm ở dịch trạm đã bị Tiểu Vân lôi ra khỏi ổ.
- Tiểu thư mau thức dậy mau lên, hôm nay thái hậu đợi người về chung đấy.
- Thời đại nào rồi mà còn thái hậu.
- Tiểu thư không nên phạm thượng như vậy.
Khoan đã,… thái hậu, tiểu thư. Sở Ngọc vội vàng mở mắt ngồi dậy.
- Tiểu Vân, em nói thái hậu đợi ta hồi kinh chung à
- Đúng vậy.
- Mau, mau thu dọn hành lý đi không lại mất mạng đấy.
Sở Ngọc không dám chậm trễ vội vàng thay y phục hết chạy đông lại chạy sang tây rõ ràng lúc nàng đến đây đồ đạc mang theo không nhiều sao bây giờ lại thấy nhiều như vậy. Tiểu Vân kéo nàng lại trước gương đồng cẩn thận trang điểm cho nàng.
- Tiểu Vân, em nghĩ xem lần này ta về phụ thân lĩnh chỉ ban hôn liệu có một cước đạp ta ra khỏi phủ hay không?
- Tiểu thư, lão gia có thể không đá người khỏi phủ nhưng phu nhân chắc chắn sẽ làm như vậy, nô tì thay người cầu phúc một phen.
- Ngươi…
Tiểu Vân vừa trả lời nàng vừa không ngừng thay nàng búi tóc, tay chân thuần thục không ngừng. Rất nhanh đã xử lí xong mái tóc dài của nàng, Sở Ngọc nhìn vào gương đồng thấy khá ổn nên cũng đứng dậy định rời đi. Nàng nhìn sang Tiểu Vân theo nguyên chủ đã lâu như vậy nhưng bộ dạng nàng ấy lại vô cùng đơn giản, Sở Ngọc lấy hoa tay trên bàn đưa cho Tiểu Vân.
- Em mang vào đi.
- Tiểu thư, nô tì không dám.
- Có gì mà không dám, mau mang vào đi không được để thái hậu đợi lâu. Ta cũng không xem ngươi là nô tì bao giờ.
Tiểu Vân lần này mới nhận lấy hoa tai của nàng đeo lên, nghe Sở Ngọc nói vậy nàng cũng có chút cảm động.