Chương 23: Bảo bối
Chu Dịch vừa dứt lời, Trần trợ lý liếc nhìn qua sắc mặt của Quan Lôi.
Quả nhiên, Quyền Lôi đỏ mặt, đã tức giận: "Tôi không về!"
Thấy Quan Lôi tức giận, Chu Dịch cũng không tỏ ra tức giận, cười như không cười mà nói: "Cậu cả ngày cứ bám dính lấy một người đàn ông đã kết hôn như tôi là tính làm cái gì? Đến lúc tin tức tôi đã kết hôn bị công khai, vậy thì người chịu thiệt cũng là cậu thôi."
Quan Lôi quay lại nhìn Chu Dịch: "Cậu không thể cùng cô ta ly hôn à?"
Chu Dịch thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt đáp: "Không thể."
Quan Lôi dựa lại lưng lên ghế ngồi, bàn tay siết chặt, "Hai người các cậu rõ ràng không thích đối phương chút nào, vậy tại sao lại phải trói buộc nhau như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì ông nội? A Dịch, Khương Nghênh thích Chu Duyên, từ nhỏ đã thích, cậu..."
Quan Lôi nói được một nửa thì Chu Dịch hơi nhướng mày mang ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Quan Lôi theo bản năng dừng lại, không cam lòng nhìn Chu Dịch với đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt Chu Dịch trở nên lạnh lùng vài phần, mở cửa bước ra khỏi xe, trước khi xuống xe còn để lại một câu: "Trần Triết, đưa Quan tiểu thư ra sân bay."
Quan Lôi nghe xong khựng lại, nước mắt chảy dài trên mặt, xoay người định mở cửa xe đi theo Chu Dịch xuống xe, thì Trần trợ lý bên này đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
Quân Lôi, "Trần Triết!!"
Trần trợ lý tốt tính cười nhắc nhở: "Quan tiểu thư, tốt nhất tôi vẫn là đưa cô ra sân bay, thân phận của cô rất nhạy cảm, nếu bị chụp được thì sẽ không tốt."
Quan Lôi: "Nhìn tôi trông giống sợ dính scandal với A Dịch sao?"
Trần trợ lý gượng cười hai tiếng, đưa tay sờ lên chóp mũi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cô không sợ, nhưng ông chủ của chúng tôi dường như rất sợ."
Quan Lôi nghe được Trần trợ lý lẩm bẩm, quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
Trần trợ lý sắc mặt không thay đổi, cười nói: "Tôi đã nói thời tiết hôm nay thật lạnh."
Quan Lôi mím chặt môi phụng phịu, một lúc sau mới hỏi Trần trợ lý: "A Dịch và Khương Nghênh bây giờ thế nào rồi?"
Trần trợ lý, "Cô đang muốn hỏi về khía cạnh nào?"
Quan Lôi: "Bây giờ họ có sống cùng nhau không?"
Trần Trợ Lý: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, Quan tiểu thư nếu như cô muốn biết có thể hỏi trực tiếp Chu tổng."
Quân Lôi, "..."
Bên này, Khương Nghênh cùng Kiều Nam trở lại khách sạn, gọi điện thoại tới quầy lễ tân muốn hai bát canh gừng nữa.
Kiều Nam ngồi trên sô pha, quấn mình trong chăn run rẩy như sàng: "Khương quản lý, em nghĩ chúng ta chín mười phần đều sẽ bị cảm."
Khương Nghênh đứng trước máy đun nước uống nước nóng, hắt hơi một cái: "Ừm."
Kiều Nam nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn Khương Nghênh, không khỏi bật cười: "Khương quản lý, em cảm thấy chị bây giờ thật tốt."
Khương Nghênh hơi sửng sốt, "Hả?"
Kiều Nam: "Khi còn ở công ty, chị khiến cho người ta ấn tượng tựa như một bông hoa cao lãnh".
Khương Nghênh khẽ cười: "Chị chỉ là..."
Khương Nghênh muốn nói cô có chút hội chứng sợ xã hội, chỉ khi ở trước mặt người quen mới tỏ ra thoải mái, nhưng lời đến miệng lại không muốn nói ra.
Quá già mồm.
Hơn nữa, với bản chất chuyên nghiệp của cô, cùng với ấn tượng mà cô ấy thường tạo ra cho người khác, làm sao mọi người có thể tin khi cô ấy nói bản thân có chút hội chứng sợ xã hội?
Khương Nghênh mới nói được một nửa, dừng lại không nói tiếp, Kiều Nam đang định vặn hỏi thì bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Kiều Nam tưởng là canh gừng của khách sạn mang tới, liền bọc chăn lông, đi dép chạy về phái cửa phòng: "Tới đây!"
Vừa mở cửa, Kiều Nam đã hưng phấn nói: "Cám ơn, làm phiền..."
Đến khi nhìn rõ người ngoài cửa, những lời còn lại của Kiều Nam nghẹn ngay cổ họng, lắp bắp nói: "Chu, Chu Tổng."
Chu Dịch híp hờ đôi mắt đào xinh đẹp, "Nghênh Nghênh đâu?"
Kiều Nam vội vàng nghiêng người nói: "Khương, Khương quản lý ở bên trong ạ."
Chu Dịch mỉm cười, sải bước đi vào cửa.
Khương Nghênh đúng là có hơi bị cảm, lúc về khách sạn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại đang dưỡng bệnh, mũi bị nghẹt, họng đau rát.
Khương Nghênh giương mắt nhìn về phía Chu Dịch, "Có việc gì sao?"
Chu Dịch bước tới bên cạnh, đưa tay sờ trán cô: "Em đã ăn tối chưa?"
Khương Nghênh mím môi: "Không thấy ngon miệng."
Chu Dịch: "Không thấy ngon miệng thì cũng nên ăn một chút, lát nữa tôi sẽ bảo Trần Triết mua đồ ăn tới cho em."
Khương Nghênh hít một hơi, lười phản bác, tiếp tục uống nước.
Chu Dịch đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần nhìn cô một lúc, lấy điếu thuốc trong túi ra cắn nhẹ giữa đôi môi mỏng, "Đêm nay không có chỗ nghỉ, tôi sẽ ở lại chỗ của em."
Khương Nghênh ngừng uống nước, Kiều Nam đứng ở cửa phòng có phản ứng trước, nước bọt sặc đến cổ họng rồi ho dữ dội.
Chu Tổng vừa nói gì thế?
Nói tối nay muốn ở lại chỗ của Khương quản lý?
Ở lại?!
Kiều Nam có chút kích động, Khương Nghênh nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói với Chu Dịch: "Để tôi xuống dưới đặt cho anh một phòng khác."
Chu Dịch cúi đầu châm điếu thuốc, giọng nói trầm trầm từ tính: "Tôi cứ muốn ở đây."
Khương Nghênh cảm thấy Chu Dịch đang cố ý.
Cố tình gây chuyện, cố tình trước mặt Kiều Nam thể hiện quan hệ của hai người trở nên mập mờ không rõ.
Sau đó hai người nhìn nhau khoảng chừng một phút, Kiều Nam nhìn dòng chảy mơ hồ giữa hai người, lặng lẽ mở cửa phòng rồi lẻn trở lại căn phòng bên cạnh của mình.
Ra khỏi phòng Khương Nghênh, Kiều Nam nước mũi chảy ròng ròng. Nhưng trong mắt lại tràn ngập sự phấn khích.
Chu Tổng cùng với Khương quản lý của các cô nha.
A a a!
Thấy cửa đóng lại, Khương Nghênh đặt cốc nước trong tay trước bình đựng nước, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch, lạnh giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Chu Dịch không trả lời Khương Nghênh, xoay người đi về phía ghế sofa, giữa lông mày và mắt có chút bực bội, cởi áo vest tiện tay ném lên tay vịn ghế sofa, rồi đem chiếc áo sơ mi đen đang sơ vin trên người bỏ ra khỏi chiếc quần, tùy tiện lười biếng ngồi xuống chiếc ghế sofa.
Khương Nghênh nhìn bộ dáng lười biếng của Chu Dịch, mím khóe môi dưới, bước tới gần anh: "Chu Dịch, chúng ta nói chuyện được không?"
Chu Dịch ngẩng đầu, liếc nhìn Khương Nghênh, đưa tay ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng mình.
Khương Nghênh không hề đề phòng đột nhiên bị Chu Dịch ôm lấy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai chân lảo đảo, ngồi quỳ trên đùi anh.
Hai người nhìn nhau, trên khuôn mặt trầm ngâm của Chu Dịch cuối cùng nở nụ cười, bàn tay to lớn vuốt vuốt bên eo cô, trầm giọng nói: "Nói đi."
Hai tay Khương Nghênh đặt lên vai Chu Dịch để chống đỡ, hơi cau mày nói: "Anh có phải đang đề phòng tôi sẽ gây chuyện cho Chu gia đúng không?"
Chu Dịch dùng đầu ngón tay xoa xoa phần thịt mềm mại trên eo Khương Nghênh: "Sao em lại nói thế?"
Khương Nghênh: "Kể từ lần trước anh nói anh biết tôi đang điều tra Chu gia thì liên tục xuất hiện ở trước mặt tôi."
Chu Dịch ngước mắt lên, "Em là đang nghi ngờ tôi thường xuyên xuất hiện ở trước mặt em, nhìn chằm chằm em, lo lắng em sẽ làm gì Chu gia sao?"
Khương Nghênh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Chu Dịch xì khẽ nói: "Đã sớm nói với em rồi mà, em làm gì Chu gia cũng đều không liên quan đến tôi."
Khương Nghênh nhìn Chu Dịch nhếch mép cười, càng ngày càng không hiểu được anh, "Vậy anh là..."
Chu Dịch nở một nụ cười tùy ý, hai tay bóp lấy eo Khương Nghênh, chậm rãi ấn xuống: "Bảo bối, anh muốn ngủ với em!"
?Merry Christmas everybody ?
Quả nhiên, Quyền Lôi đỏ mặt, đã tức giận: "Tôi không về!"
Thấy Quan Lôi tức giận, Chu Dịch cũng không tỏ ra tức giận, cười như không cười mà nói: "Cậu cả ngày cứ bám dính lấy một người đàn ông đã kết hôn như tôi là tính làm cái gì? Đến lúc tin tức tôi đã kết hôn bị công khai, vậy thì người chịu thiệt cũng là cậu thôi."
Quan Lôi quay lại nhìn Chu Dịch: "Cậu không thể cùng cô ta ly hôn à?"
Chu Dịch thu lại nụ cười bất cần đời trên mặt đáp: "Không thể."
Quan Lôi dựa lại lưng lên ghế ngồi, bàn tay siết chặt, "Hai người các cậu rõ ràng không thích đối phương chút nào, vậy tại sao lại phải trói buộc nhau như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì ông nội? A Dịch, Khương Nghênh thích Chu Duyên, từ nhỏ đã thích, cậu..."
Quan Lôi nói được một nửa thì Chu Dịch hơi nhướng mày mang ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Quan Lôi theo bản năng dừng lại, không cam lòng nhìn Chu Dịch với đôi mắt đỏ hoe.
Ánh mắt Chu Dịch trở nên lạnh lùng vài phần, mở cửa bước ra khỏi xe, trước khi xuống xe còn để lại một câu: "Trần Triết, đưa Quan tiểu thư ra sân bay."
Quan Lôi nghe xong khựng lại, nước mắt chảy dài trên mặt, xoay người định mở cửa xe đi theo Chu Dịch xuống xe, thì Trần trợ lý bên này đã nhanh tay khóa cửa xe lại.
Quân Lôi, "Trần Triết!!"
Trần trợ lý tốt tính cười nhắc nhở: "Quan tiểu thư, tốt nhất tôi vẫn là đưa cô ra sân bay, thân phận của cô rất nhạy cảm, nếu bị chụp được thì sẽ không tốt."
Quan Lôi: "Nhìn tôi trông giống sợ dính scandal với A Dịch sao?"
Trần trợ lý gượng cười hai tiếng, đưa tay sờ lên chóp mũi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Cô không sợ, nhưng ông chủ của chúng tôi dường như rất sợ."
Quan Lôi nghe được Trần trợ lý lẩm bẩm, quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
Trần trợ lý sắc mặt không thay đổi, cười nói: "Tôi đã nói thời tiết hôm nay thật lạnh."
Quan Lôi mím chặt môi phụng phịu, một lúc sau mới hỏi Trần trợ lý: "A Dịch và Khương Nghênh bây giờ thế nào rồi?"
Trần trợ lý, "Cô đang muốn hỏi về khía cạnh nào?"
Quan Lôi: "Bây giờ họ có sống cùng nhau không?"
Trần Trợ Lý: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, Quan tiểu thư nếu như cô muốn biết có thể hỏi trực tiếp Chu tổng."
Quân Lôi, "..."
Bên này, Khương Nghênh cùng Kiều Nam trở lại khách sạn, gọi điện thoại tới quầy lễ tân muốn hai bát canh gừng nữa.
Kiều Nam ngồi trên sô pha, quấn mình trong chăn run rẩy như sàng: "Khương quản lý, em nghĩ chúng ta chín mười phần đều sẽ bị cảm."
Khương Nghênh đứng trước máy đun nước uống nước nóng, hắt hơi một cái: "Ừm."
Kiều Nam nghe thấy thanh âm quay đầu lại nhìn Khương Nghênh, không khỏi bật cười: "Khương quản lý, em cảm thấy chị bây giờ thật tốt."
Khương Nghênh hơi sửng sốt, "Hả?"
Kiều Nam: "Khi còn ở công ty, chị khiến cho người ta ấn tượng tựa như một bông hoa cao lãnh".
Khương Nghênh khẽ cười: "Chị chỉ là..."
Khương Nghênh muốn nói cô có chút hội chứng sợ xã hội, chỉ khi ở trước mặt người quen mới tỏ ra thoải mái, nhưng lời đến miệng lại không muốn nói ra.
Quá già mồm.
Hơn nữa, với bản chất chuyên nghiệp của cô, cùng với ấn tượng mà cô ấy thường tạo ra cho người khác, làm sao mọi người có thể tin khi cô ấy nói bản thân có chút hội chứng sợ xã hội?
Khương Nghênh mới nói được một nửa, dừng lại không nói tiếp, Kiều Nam đang định vặn hỏi thì bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
Kiều Nam tưởng là canh gừng của khách sạn mang tới, liền bọc chăn lông, đi dép chạy về phái cửa phòng: "Tới đây!"
Vừa mở cửa, Kiều Nam đã hưng phấn nói: "Cám ơn, làm phiền..."
Đến khi nhìn rõ người ngoài cửa, những lời còn lại của Kiều Nam nghẹn ngay cổ họng, lắp bắp nói: "Chu, Chu Tổng."
Chu Dịch híp hờ đôi mắt đào xinh đẹp, "Nghênh Nghênh đâu?"
Kiều Nam vội vàng nghiêng người nói: "Khương, Khương quản lý ở bên trong ạ."
Chu Dịch mỉm cười, sải bước đi vào cửa.
Khương Nghênh đúng là có hơi bị cảm, lúc về khách sạn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại đang dưỡng bệnh, mũi bị nghẹt, họng đau rát.
Khương Nghênh giương mắt nhìn về phía Chu Dịch, "Có việc gì sao?"
Chu Dịch bước tới bên cạnh, đưa tay sờ trán cô: "Em đã ăn tối chưa?"
Khương Nghênh mím môi: "Không thấy ngon miệng."
Chu Dịch: "Không thấy ngon miệng thì cũng nên ăn một chút, lát nữa tôi sẽ bảo Trần Triết mua đồ ăn tới cho em."
Khương Nghênh hít một hơi, lười phản bác, tiếp tục uống nước.
Chu Dịch đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần nhìn cô một lúc, lấy điếu thuốc trong túi ra cắn nhẹ giữa đôi môi mỏng, "Đêm nay không có chỗ nghỉ, tôi sẽ ở lại chỗ của em."
Khương Nghênh ngừng uống nước, Kiều Nam đứng ở cửa phòng có phản ứng trước, nước bọt sặc đến cổ họng rồi ho dữ dội.
Chu Tổng vừa nói gì thế?
Nói tối nay muốn ở lại chỗ của Khương quản lý?
Ở lại?!
Kiều Nam có chút kích động, Khương Nghênh nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói với Chu Dịch: "Để tôi xuống dưới đặt cho anh một phòng khác."
Chu Dịch cúi đầu châm điếu thuốc, giọng nói trầm trầm từ tính: "Tôi cứ muốn ở đây."
Khương Nghênh cảm thấy Chu Dịch đang cố ý.
Cố tình gây chuyện, cố tình trước mặt Kiều Nam thể hiện quan hệ của hai người trở nên mập mờ không rõ.
Sau đó hai người nhìn nhau khoảng chừng một phút, Kiều Nam nhìn dòng chảy mơ hồ giữa hai người, lặng lẽ mở cửa phòng rồi lẻn trở lại căn phòng bên cạnh của mình.
Ra khỏi phòng Khương Nghênh, Kiều Nam nước mũi chảy ròng ròng. Nhưng trong mắt lại tràn ngập sự phấn khích.
Chu Tổng cùng với Khương quản lý của các cô nha.
A a a!
Thấy cửa đóng lại, Khương Nghênh đặt cốc nước trong tay trước bình đựng nước, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch, lạnh giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Chu Dịch không trả lời Khương Nghênh, xoay người đi về phía ghế sofa, giữa lông mày và mắt có chút bực bội, cởi áo vest tiện tay ném lên tay vịn ghế sofa, rồi đem chiếc áo sơ mi đen đang sơ vin trên người bỏ ra khỏi chiếc quần, tùy tiện lười biếng ngồi xuống chiếc ghế sofa.
Khương Nghênh nhìn bộ dáng lười biếng của Chu Dịch, mím khóe môi dưới, bước tới gần anh: "Chu Dịch, chúng ta nói chuyện được không?"
Chu Dịch ngẩng đầu, liếc nhìn Khương Nghênh, đưa tay ôm lấy eo cô, trực tiếp kéo cô ngồi vào lòng mình.
Khương Nghênh không hề đề phòng đột nhiên bị Chu Dịch ôm lấy, cơ thể nghiêng về phía trước, hai chân lảo đảo, ngồi quỳ trên đùi anh.
Hai người nhìn nhau, trên khuôn mặt trầm ngâm của Chu Dịch cuối cùng nở nụ cười, bàn tay to lớn vuốt vuốt bên eo cô, trầm giọng nói: "Nói đi."
Hai tay Khương Nghênh đặt lên vai Chu Dịch để chống đỡ, hơi cau mày nói: "Anh có phải đang đề phòng tôi sẽ gây chuyện cho Chu gia đúng không?"
Chu Dịch dùng đầu ngón tay xoa xoa phần thịt mềm mại trên eo Khương Nghênh: "Sao em lại nói thế?"
Khương Nghênh: "Kể từ lần trước anh nói anh biết tôi đang điều tra Chu gia thì liên tục xuất hiện ở trước mặt tôi."
Chu Dịch ngước mắt lên, "Em là đang nghi ngờ tôi thường xuyên xuất hiện ở trước mặt em, nhìn chằm chằm em, lo lắng em sẽ làm gì Chu gia sao?"
Khương Nghênh: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Chu Dịch xì khẽ nói: "Đã sớm nói với em rồi mà, em làm gì Chu gia cũng đều không liên quan đến tôi."
Khương Nghênh nhìn Chu Dịch nhếch mép cười, càng ngày càng không hiểu được anh, "Vậy anh là..."
Chu Dịch nở một nụ cười tùy ý, hai tay bóp lấy eo Khương Nghênh, chậm rãi ấn xuống: "Bảo bối, anh muốn ngủ với em!"
?Merry Christmas everybody ?