Chương 24: Bị sắc đẹp làm mờ mắt
Tiếng "bảo bối" phát ra từ miệng Chu Dịch khiến người khác phải suy nghĩ rất nhiều*.
*Nguyên văn CV "Bách chuyển thiên hồi" nghĩa là trăm lần nghĩ ngợi
Khương Nghênh nghĩ nếu như không phải căn phòng này có cách âm, thì có lẽ Chu Dịch còn có thể gọi bừa bãi hơn thế nữa.
Khương Nghênh mím môi híp mắt nhìn về phía Chu Dịch, "Anh vừa nói cái gì?"
Chu Dịch khẽ nhướng mày, mang theo sự tùy tiện lười biếng thường ngày, "Anh muốn ngủ với em."
Hai tay Khương Nghênh đang chống trên người Chu Dịch trở nên căng cứng, "Anh điên rồi sao?"
Chu Dịch cười nhẹ, "Em có muốn chúng ta cùng nhau điên không?"
Đôi mắt Chu Dịch đầy mê hoặc, khiến Khương Nghênh chợt nhớ tới đêm đó, mặc dù uống nhiều rượu nhưng giác quan của cô lại được phóng đại vô hạn trong đêm tối.
Phải công nhận, kỹ thuật của Chu Dịch rất tốt.
Lần đầu tiên của cô không khó chịu chút nào, ngược lại, vô cùng... thoải mái.
Chu Dịch nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng cũng không phản bác, bàn tay rơi trên eo cô vươn tới góc áo tiến vào.
Cả người Khương Nghênh bỗng cứng đờ, Chu Dịch nhìn cô, "Đừng chịu đựng."
Hai tay Khương Nghênh đặt trên vai Chu Dịch từ chống đỡ chuyển thành giữ chặt, "Tôi không muốn quan hệ của hai chúng ta trở nên phức tạp."
Ngón tay thô ráp của Chu Dịch từ vòng eo thon thả của cô lướt qua lưng cô, "Chúng ta là có nhu cầu sinh lý*, không phức tạp."
*Nguyên văn CV "Chúng ta là có chứng điều khiển" mà tạm thời t chưa hiểu ý.
Thủ đoạn trêu chọc người khác của Chu Dịch rất cao tay, không được bao lâu, hơi thở của Khương Nghênh đã có chút không ổn định.
Ngay lúc sắp phải va chạm thì có tiếng gõ cửa phòng.
Cả hai người đều khựng lại, dục vọng trong đáy mắt Khương Nghênh sắp tràn ra lập tức biến mất.
"Tôi đi mở cửa."
Khương Nghênh từ trên đùi Chu Dịch đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, xoay người đi về phía cửa.
Chu Dịch xoa xoa ngón tay hơi ẩm ướt, cúi người lấy khăn giấy trên bàn trà, chậm rãi lau.
Cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài là Trần trợ lý và Kiều Nam.
Trần trợ lý mang theo bữa tối, còn trên tay Kiều Nam bưng hai bát canh gừng nóng hổi.
Ba người nhìn nhau, Kiều Nam là người lên tiếng trước, "Khương quản lý, đây là canh gừng mà khách sạn đưa tới."
Khương Nghênh đưa tay đón lấy, cơ thể dịch sang một bên và để hai người họ vào cửa.
Trần trợ lý khẽ gật đầu với Khương Nghênh, mang theo đồ vào cửa, đi đến bên bàn ăn bày thức ăn ra, Kiều Nam mấp máy môi nhỏ giọng nói: "Khương quản lý, em vẫn là không thích hợp để đi vào đi? "
Khương Nghênh, "Vào đi, cùng ăn chút gì đó."
Kiều Nam, "Chu tổng sẽ không để ý chứ ạ?"
Khương Nghênh, "Sẽ không."
Kiều Nam đương nhiên không tin câu nói 'sẽ không' của Khương Nghênh, nhưng trái tim hóng chuyện của cô lại khiến cô ngo ngoe muốn đi vào.
Ngoài miệng Kiều Nam nói 'không thích hợp', nhưng đôi bàn chân đã bước vào rồi.
Trần trợ lý sắp xếp đồ ăn xong, quay đầu nhìn Chu Dịch, "Chu tổng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi."
Chu Dịch ngước mắt lên, trong giọng nói lạnh lùng không thể nhận ra, "Cậu rất đói à?"
Trần trợ lý đã ở cùng Chu Dịch nhiều năm, cho dù Chu Dịch không biểu hiện ra ngoài, Trần trợ lý cũng có thể cảm nhận được sự không hài lòng của ông chủ nhà mình.
Nhưng cụ thể vì sao anh không vui, Trần trợ lý cũng không biết.
Đồ ăn là do Chu Dịch yêu cầu, món cháo rau củ Khương Nghênh thích nhất cũng là do Chu Dịch cố ý chọn.
Trần trợ lý im lặng, trong đầu chỉ đầy một câu hỏi: Rốt cuộc là có vấn đề ở đoạn nào.
Trần trợ lý đang tự mình suy nghĩ lại, thì Khương Nghênh đã đưa Kiều Nam đến trước bàn ăn và ngồi xuống.
Kiều Nam tiện tay mở một phần cháo ra, nhưng vừa mới động thìa, Chu Dịch từ trên sô pha đứng dậy, cầm cháo của cô ấy vừa mở đẩy đến trước mặt Khương Nghênh.
Kiều Nam mơ hồ ngẩng đầu lên, "?"
Chu Dịch, "Cô ăn bát khác đi."
Kiều Nam đối mặt với ông chủ nên không dám cãi lại, vươn tay lấy một bát cháo khác mở ra, bên trong là cháo trứng muối thịt nạc, lại nhìn bát cháo rau củ trong veo trước mặt Khương Nghênh, rõ ràng là không cùng một loại.
Chu Dịch nhếch môi nói: "Không thích à? Tôi đổi với bát với cô."
Kiều Nam rụt rè ngẩng đầu ngước mắt nhìn Chu Dịch, cười gượng, "Thích ạ, em thích bát này."
Kiều Nam nói xong cũng không dám nhiều lời, bắt đầu ăn cháo trứng muối thịt nạc trong bát.
Dưới lời mời của Khương Nghênh, Chu Dịch và Trần trợ lý cũng ngồi xuống, mỗi người ăn một bát.
Khương Nghênh bị cảm, ăn một bữa cơm nhưng ho khan đến vài lần.
Chu Dịch cau mày nhìn cô, "Có thuốc uống không?"
Cổ họng Khương Nghênh khó chịu đến mức ăn không hết bát cháo, đành đẩy ra, lấy khăn giấy lau miệng, "Lát nữa tôi đi mua."
Chu Dịch trầm giọng nói: "Lát nữa để Trần Triết đi mua cho em."
Khương Nghênh, "Tối nay anh đi đặt phòng khác đi, tôi sợ sẽ lây cảm lạnh cho anh."
Chu Dịch ngẩng đầu, "Không cần, cơ thể tôi rất tốt."
Hai người chỉ là có một cuộc đối thoại rất bình thường, nhưng đến tai Trần trợ lý và Kiều Nam thì lại bị biến đổi ý tứ.
Trần trợ lý: Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sếp nhà tôi vậy mà đã mở đường vào nhà rồi à?
Kiều Nam: Ăn dưa của ông chủ nhiều năm như vậy, nhưng quả dưa chân thật nhất lại là ở ngay bên cạnh mình, khó trách Khương quản lý và Quan Lôi lại có quan hệ kém đến vậy, thì ra là tình địch a!!
Cả bốn người đều đang chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình.
Ăn cháo xong, Kiều Nam mang theo ánh mắt lưu luyến hóng dưa mà rời đi, lúc đi ra đến cửa phòng, hai tay bám lấy khung cửa nói nhỏ với Khương Nghênh: "Khương quản lý, chị yên tâm, quan hệ của chị và Chu tổng em sẽ không đem đi nói lung tung, em nhất định sẽ giữ miệng như bình*."
*Nguyên văn CV "Thủ khẩu như bình" đại khái mang ý tứ sẽ im lặng giữ bí mật.
Khương Nghênh nhíu mày, muốn giải thích, nhưng lời nói lên đến miệng lại không nói ra.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Kiều Nam làm động tác trấn an 'OK', xoay người rời đi.
Kiều Nam rời đi không bao lâu, Trần trợ lý cũng được Chu Dịch đuổi đi mua thuốc.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, bầu không khí vừa mơ hồ vừa quái dị.
Khương Nghênh đang bị cảm rất khó chịu, đầu cũng có chút bùn, nghĩ đến việc vừa rồi hai người trên sô pha, đôi mắt cô hơi dao động, bị sắc đẹp làm mờ mắt.
"Đi tắm một chút không?"
Khương Nghênh đang không biết làm thế nào để mối quan hệ giữa hai người bớt căng thẳng, Chu Dịch trầm giọng lên tiếng cho cô một bậc thang đi xuống.
Khương Nghênh 'ừm' một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng tắm.
Bồn tắm của khách sạn rất lớn, nhưng từ trước đến nay Khương Nghênh không thích dùng, cô vẫn luôn cảm thấy nó không được sạch sẽ.
Lúc này, để giảm bớt xấu hổ, cô cũng chỉ còn cách tìm một tấm phủ bồn tắm dùng một lần bỏ vào rồi đổ đầy nước rồi tắm, nhẫn nhịn ngâm nước.
Cho nước vào xong, Khương Nghênh cởi quần áo đi vào bồn tắm lớn.
Mang theo cơ thể đã chịu lạnh cả buổi tối ngâm trong bồn nước nóng một lúc, cơ thể trắng nõn lập tức chuyển thành một tầng màu hồng.
Khương Nghênh vừa ngâm mình, vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nằm trên thành bồn tắm xem, bấm vào tiêu đề Weibo mới nhất, tìm kiếm trên đầu là: Quan Lôi ngồi vững trên vị trí thiếu phu nhân của Chu thị truyền thông!!
Nếu là trước kia khi nhìn thấy tin tức lá cải này, Khương Nghênh sẽ quét mắt một cái rồi lướt qua.
Nhưng đêm nay, đầu ngón tay ấy lại nhấp vào tiêu đề đó để xem.
Nội dung bên trong là bức ảnh Chu Dịch và Quan Lôi cùng nhau xuất hiện tại sân bay An Thị.
Mặc dù thời gian khác nhau, nhưng khung cảnh lại hoàn toàn giống nhau.
Rất không khó để người khác suy nghĩ rằng hai người này là hẹn trước thời gian cẩn thận đến đây hẹn hò, một trước một sau đến.
Trong ảnh, Chu Dịch mặc một chiếc áo sơ mi đen, khoác bên ngoài cánh tay cường tráng là một chiếc áo vest, một dáng vẻ phong nhã nho nhã, nhưng đôi mắt đen của anh ta lại hằn lên sự thù địch.
Khương Nghênh vừa phóng to ảnh chụp Chu Dịch, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Dịch sải bước đi vào, đi thẳng đến trước bồn tắm lớn.
Khương Nghênh ngước mắt lên, khóe mắt sẽ có chút đỏ lên vì bị cảm, Chu Dịch liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động của cô, cúi người đưa tay xuống nước ôm lấy eo cô, mặc kệ nước làm ướt quần áo của anh, anh kéo cô về phía mình, "Một người sống sờ sờ ở ngay trước mặt em, em lại đi nhìn ảnh chụp? Hả?"
Chúc mừng năm mới, 2024!
*Nguyên văn CV "Bách chuyển thiên hồi" nghĩa là trăm lần nghĩ ngợi
Khương Nghênh nghĩ nếu như không phải căn phòng này có cách âm, thì có lẽ Chu Dịch còn có thể gọi bừa bãi hơn thế nữa.
Khương Nghênh mím môi híp mắt nhìn về phía Chu Dịch, "Anh vừa nói cái gì?"
Chu Dịch khẽ nhướng mày, mang theo sự tùy tiện lười biếng thường ngày, "Anh muốn ngủ với em."
Hai tay Khương Nghênh đang chống trên người Chu Dịch trở nên căng cứng, "Anh điên rồi sao?"
Chu Dịch cười nhẹ, "Em có muốn chúng ta cùng nhau điên không?"
Đôi mắt Chu Dịch đầy mê hoặc, khiến Khương Nghênh chợt nhớ tới đêm đó, mặc dù uống nhiều rượu nhưng giác quan của cô lại được phóng đại vô hạn trong đêm tối.
Phải công nhận, kỹ thuật của Chu Dịch rất tốt.
Lần đầu tiên của cô không khó chịu chút nào, ngược lại, vô cùng... thoải mái.
Chu Dịch nói xong, thấy Khương Nghênh không lên tiếng cũng không phản bác, bàn tay rơi trên eo cô vươn tới góc áo tiến vào.
Cả người Khương Nghênh bỗng cứng đờ, Chu Dịch nhìn cô, "Đừng chịu đựng."
Hai tay Khương Nghênh đặt trên vai Chu Dịch từ chống đỡ chuyển thành giữ chặt, "Tôi không muốn quan hệ của hai chúng ta trở nên phức tạp."
Ngón tay thô ráp của Chu Dịch từ vòng eo thon thả của cô lướt qua lưng cô, "Chúng ta là có nhu cầu sinh lý*, không phức tạp."
*Nguyên văn CV "Chúng ta là có chứng điều khiển" mà tạm thời t chưa hiểu ý.
Thủ đoạn trêu chọc người khác của Chu Dịch rất cao tay, không được bao lâu, hơi thở của Khương Nghênh đã có chút không ổn định.
Ngay lúc sắp phải va chạm thì có tiếng gõ cửa phòng.
Cả hai người đều khựng lại, dục vọng trong đáy mắt Khương Nghênh sắp tràn ra lập tức biến mất.
"Tôi đi mở cửa."
Khương Nghênh từ trên đùi Chu Dịch đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, xoay người đi về phía cửa.
Chu Dịch xoa xoa ngón tay hơi ẩm ướt, cúi người lấy khăn giấy trên bàn trà, chậm rãi lau.
Cửa phòng mở ra, đứng bên ngoài là Trần trợ lý và Kiều Nam.
Trần trợ lý mang theo bữa tối, còn trên tay Kiều Nam bưng hai bát canh gừng nóng hổi.
Ba người nhìn nhau, Kiều Nam là người lên tiếng trước, "Khương quản lý, đây là canh gừng mà khách sạn đưa tới."
Khương Nghênh đưa tay đón lấy, cơ thể dịch sang một bên và để hai người họ vào cửa.
Trần trợ lý khẽ gật đầu với Khương Nghênh, mang theo đồ vào cửa, đi đến bên bàn ăn bày thức ăn ra, Kiều Nam mấp máy môi nhỏ giọng nói: "Khương quản lý, em vẫn là không thích hợp để đi vào đi? "
Khương Nghênh, "Vào đi, cùng ăn chút gì đó."
Kiều Nam, "Chu tổng sẽ không để ý chứ ạ?"
Khương Nghênh, "Sẽ không."
Kiều Nam đương nhiên không tin câu nói 'sẽ không' của Khương Nghênh, nhưng trái tim hóng chuyện của cô lại khiến cô ngo ngoe muốn đi vào.
Ngoài miệng Kiều Nam nói 'không thích hợp', nhưng đôi bàn chân đã bước vào rồi.
Trần trợ lý sắp xếp đồ ăn xong, quay đầu nhìn Chu Dịch, "Chu tổng, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi."
Chu Dịch ngước mắt lên, trong giọng nói lạnh lùng không thể nhận ra, "Cậu rất đói à?"
Trần trợ lý đã ở cùng Chu Dịch nhiều năm, cho dù Chu Dịch không biểu hiện ra ngoài, Trần trợ lý cũng có thể cảm nhận được sự không hài lòng của ông chủ nhà mình.
Nhưng cụ thể vì sao anh không vui, Trần trợ lý cũng không biết.
Đồ ăn là do Chu Dịch yêu cầu, món cháo rau củ Khương Nghênh thích nhất cũng là do Chu Dịch cố ý chọn.
Trần trợ lý im lặng, trong đầu chỉ đầy một câu hỏi: Rốt cuộc là có vấn đề ở đoạn nào.
Trần trợ lý đang tự mình suy nghĩ lại, thì Khương Nghênh đã đưa Kiều Nam đến trước bàn ăn và ngồi xuống.
Kiều Nam tiện tay mở một phần cháo ra, nhưng vừa mới động thìa, Chu Dịch từ trên sô pha đứng dậy, cầm cháo của cô ấy vừa mở đẩy đến trước mặt Khương Nghênh.
Kiều Nam mơ hồ ngẩng đầu lên, "?"
Chu Dịch, "Cô ăn bát khác đi."
Kiều Nam đối mặt với ông chủ nên không dám cãi lại, vươn tay lấy một bát cháo khác mở ra, bên trong là cháo trứng muối thịt nạc, lại nhìn bát cháo rau củ trong veo trước mặt Khương Nghênh, rõ ràng là không cùng một loại.
Chu Dịch nhếch môi nói: "Không thích à? Tôi đổi với bát với cô."
Kiều Nam rụt rè ngẩng đầu ngước mắt nhìn Chu Dịch, cười gượng, "Thích ạ, em thích bát này."
Kiều Nam nói xong cũng không dám nhiều lời, bắt đầu ăn cháo trứng muối thịt nạc trong bát.
Dưới lời mời của Khương Nghênh, Chu Dịch và Trần trợ lý cũng ngồi xuống, mỗi người ăn một bát.
Khương Nghênh bị cảm, ăn một bữa cơm nhưng ho khan đến vài lần.
Chu Dịch cau mày nhìn cô, "Có thuốc uống không?"
Cổ họng Khương Nghênh khó chịu đến mức ăn không hết bát cháo, đành đẩy ra, lấy khăn giấy lau miệng, "Lát nữa tôi đi mua."
Chu Dịch trầm giọng nói: "Lát nữa để Trần Triết đi mua cho em."
Khương Nghênh, "Tối nay anh đi đặt phòng khác đi, tôi sợ sẽ lây cảm lạnh cho anh."
Chu Dịch ngẩng đầu, "Không cần, cơ thể tôi rất tốt."
Hai người chỉ là có một cuộc đối thoại rất bình thường, nhưng đến tai Trần trợ lý và Kiều Nam thì lại bị biến đổi ý tứ.
Trần trợ lý: Lúc tôi không có ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sếp nhà tôi vậy mà đã mở đường vào nhà rồi à?
Kiều Nam: Ăn dưa của ông chủ nhiều năm như vậy, nhưng quả dưa chân thật nhất lại là ở ngay bên cạnh mình, khó trách Khương quản lý và Quan Lôi lại có quan hệ kém đến vậy, thì ra là tình địch a!!
Cả bốn người đều đang chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình.
Ăn cháo xong, Kiều Nam mang theo ánh mắt lưu luyến hóng dưa mà rời đi, lúc đi ra đến cửa phòng, hai tay bám lấy khung cửa nói nhỏ với Khương Nghênh: "Khương quản lý, chị yên tâm, quan hệ của chị và Chu tổng em sẽ không đem đi nói lung tung, em nhất định sẽ giữ miệng như bình*."
*Nguyên văn CV "Thủ khẩu như bình" đại khái mang ý tứ sẽ im lặng giữ bí mật.
Khương Nghênh nhíu mày, muốn giải thích, nhưng lời nói lên đến miệng lại không nói ra.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Kiều Nam làm động tác trấn an 'OK', xoay người rời đi.
Kiều Nam rời đi không bao lâu, Trần trợ lý cũng được Chu Dịch đuổi đi mua thuốc.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, bầu không khí vừa mơ hồ vừa quái dị.
Khương Nghênh đang bị cảm rất khó chịu, đầu cũng có chút bùn, nghĩ đến việc vừa rồi hai người trên sô pha, đôi mắt cô hơi dao động, bị sắc đẹp làm mờ mắt.
"Đi tắm một chút không?"
Khương Nghênh đang không biết làm thế nào để mối quan hệ giữa hai người bớt căng thẳng, Chu Dịch trầm giọng lên tiếng cho cô một bậc thang đi xuống.
Khương Nghênh 'ừm' một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng tắm.
Bồn tắm của khách sạn rất lớn, nhưng từ trước đến nay Khương Nghênh không thích dùng, cô vẫn luôn cảm thấy nó không được sạch sẽ.
Lúc này, để giảm bớt xấu hổ, cô cũng chỉ còn cách tìm một tấm phủ bồn tắm dùng một lần bỏ vào rồi đổ đầy nước rồi tắm, nhẫn nhịn ngâm nước.
Cho nước vào xong, Khương Nghênh cởi quần áo đi vào bồn tắm lớn.
Mang theo cơ thể đã chịu lạnh cả buổi tối ngâm trong bồn nước nóng một lúc, cơ thể trắng nõn lập tức chuyển thành một tầng màu hồng.
Khương Nghênh vừa ngâm mình, vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nằm trên thành bồn tắm xem, bấm vào tiêu đề Weibo mới nhất, tìm kiếm trên đầu là: Quan Lôi ngồi vững trên vị trí thiếu phu nhân của Chu thị truyền thông!!
Nếu là trước kia khi nhìn thấy tin tức lá cải này, Khương Nghênh sẽ quét mắt một cái rồi lướt qua.
Nhưng đêm nay, đầu ngón tay ấy lại nhấp vào tiêu đề đó để xem.
Nội dung bên trong là bức ảnh Chu Dịch và Quan Lôi cùng nhau xuất hiện tại sân bay An Thị.
Mặc dù thời gian khác nhau, nhưng khung cảnh lại hoàn toàn giống nhau.
Rất không khó để người khác suy nghĩ rằng hai người này là hẹn trước thời gian cẩn thận đến đây hẹn hò, một trước một sau đến.
Trong ảnh, Chu Dịch mặc một chiếc áo sơ mi đen, khoác bên ngoài cánh tay cường tráng là một chiếc áo vest, một dáng vẻ phong nhã nho nhã, nhưng đôi mắt đen của anh ta lại hằn lên sự thù địch.
Khương Nghênh vừa phóng to ảnh chụp Chu Dịch, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Dịch sải bước đi vào, đi thẳng đến trước bồn tắm lớn.
Khương Nghênh ngước mắt lên, khóe mắt sẽ có chút đỏ lên vì bị cảm, Chu Dịch liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động của cô, cúi người đưa tay xuống nước ôm lấy eo cô, mặc kệ nước làm ướt quần áo của anh, anh kéo cô về phía mình, "Một người sống sờ sờ ở ngay trước mặt em, em lại đi nhìn ảnh chụp? Hả?"
Chúc mừng năm mới, 2024!