Chương 41: Thu Bảo Vật Vào Túi
Dương Trường Miên đứng ở phía sau nhìn, còn kém lấy bắp rang ra ăn. Hỏi cậu có sợ hay không hả? Tuy cảm giác ghê tởm muốn phun còn ở, nhưng trải qua vài lần xém chết, tâm tình ổn định hơn nhiều. Cứ coi như là diệt bọ đi.
0405 lại hóa thân thành fan cuồng, lời khen không lặp lại mà khen lấy khen để nam chính, còn kém nói với cậu là nam chính hàng to xài tốt, nên gả cho hắn.
Nghe tới chai lỗ tai cậu luôn, cậu có tự mình hiểu lấy, không dám ước mơ cao sang gả cho hắn. Nhưng mà nằm mơ được một giấc như vậy cũng không tệ lắm.
Trong lúc Dương Trường Miên bần thần thì nam chính ngay cả trứng trùng cũng xử lý sạch sẽ, không chừa một móng nào, phải nói là nhổ cỏ tận gốc luôn.
Hắn quét tới quét lui mấy lần, không thấy một dao động linh lực nào còn sót lại mới ra tiếng: "Tới đây." Kêu ai không cần nghĩ cũng biết.
Dương Trường Miên ngoan ngoãn nâng dạ minh châu đi qua, giúp hắn chiếu sáng lên đường đi, tuy làm vậy chỉ là lấy lòng thôi, vì cậu biết mắt hắn tinh lắm.
Cậu rảo bước xung quanh, ý đồ tìm linh tuyền thủy hoặc tài bảo khác, hệ thống nhắc nhở: [Vào sâu chút, hướng 3 giờ có một cái hang nhỏ.]
Hệ thống vừa dứt lời thì Trích Nguyệt đã lấy tốc độ bàn thờ bay vào cái hang nhỏ đó rồi. Hai người bước chân theo sau.
Vừa vào tới bên trong, một cổ không khí lạnh ập vào mặt, có một vũng nước đọng, chưa nói tới là hồ, chỉ là một vũng nước to thôi. Mặt nước trong veo có thể nhìn thấy đáy hồ, lại gần nhìn kĩ có thể cảm giác được hơi lạnh mát mẻ từ không khí. Đúng là linh tuyền thủy, có thể giúp tu sĩ cũng cố tu vi, mở rộng khả năng hấp thu linh lực ở đan điền, hiệu dụng gì đều có lợi vô hại.
Xung quanh rìa vũng nước là mấy cây linh thảo hình dạng giống như rong biển đứng thẳng, hơi trơn trượt, có một đóa hoa màu lam nhạt trong suốt ở giữa, mỹ lệ, ôn hàn và có mùi ẩm ướt, chỉ có 4 cây như vậy. Thủy Sinh thảo, một vị dược chính trong đan dược Thiên cấp, trợ giúp tu sĩ hệ thủy tu luyện, làm ít công to.
666 thống kê giùm: [Linh tuyền thủy, Thủy Sinh thảo, thủy thạch, còn có, Tóc Thần Thảo.]
Dương Trường Miên khó hiểu: [Dương xỉ?]
666: [Ừ, mộc nguyên căn tu sĩ khá ưa chuộng nó, ăn nhiều thì tu vi tăng cường.]
Cậu rất muốn nói: Ảo, cây dương sĩ thôi mà gọi cho sang chảnh lên, người tu chân thật văn vẻ.
Nam chính lên tiếng đánh gãy suy nghĩ cậu: "Chúng ta chia đều?" Hắn sẽ không vì Dương Trường Miên là người thường không thể tu luyện mà coi thường cậu hay làm ra hành động giết người đoạt bảo.
Một là, số lượng cũng đủ nhiều, hắn lại không phải người tham lam, cũng sẽ không tùy ý giết chóc, hắn cũng tin vào nhân quả luân hồi nên không dễ động sát tâm. Thêm nữa là, Dương Trường Miên dù sao cũng là thê tử hờ của hắn, hắn không thiếu đạo đức tới nổi giết người quen.
Thê tử hờ Dương Trường Miên cảm động tấm lòng nam chính cao thượng, nói: "Ta lấy mỗi thứ một ít thôi, còn nhiêu hết tùy huynh xử trí." Cậu sợ nam chính đổi ý, băm cậu, nên nhường cho hắn phần nhiều đó. Một phần cũng đủ dùng rồi, có hệ thống ở, cậu còn lo sẽ thiếu hàng sao?
Dương Trường Miên động thủ, linh tuyền thì múc một chén, linh thảo chỉ hái một cây, thủy thạch thì lấy một cục, dương xỉ cũng hái 2,3 cây không lấy nhiều.
Nam chính còn muốn nói gì đó thì Dương Trường Miên đã vội vàng chạy ra ngoài động lớn rồi: "..." Cậu có tự mình hiểu lấy hay là muốn lấy lòng hắn đây? Càng ngày càng không rõ.
666 khó hiểu: [Chạy ra đây làm gì?]
Dương Trường Miên đang tiến hành lựa xác rết, nói: [Nhiệm vụ chỉ nói là thu thập chân râu này kia, đâu phải kêu tao đi lấy thịt con trùng hoàng kia đâu đúng không? Lựa đại một con không phải xong việc?]
0405 khen ngợi: [Cục cưng thật thông minh! Đúng vậy nè, ở đây chỉ bảo thu thập...của Bách Túc thôi, không cụ thể là trùng hoàng hay trùng con.]
666: "..." Nó thích trùng hoàng hơn cơ.
Cậu cũng cảm thấy mình thông minh ghê gớm, ngồi xổm xuống đống thịt bầy hầy của đám rết, trắng mặt mà tìm ra con cường tráng nhất, hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn nhiều thì sau này sẽ không phun nữa.
Dương Trường Miên cảm thán: "Ghê thật, chém nát bét hết luôn, bộ hắn có khuynh hướng bạo lực?"
Hàn Ngọc Nhiễm vừa định gọi cậu đến, hắn có phát hiện, tai thính cũng không muốn thính: "..."
666 vui sướng khi người gặp họa: [Độ thiện cảm của nam chính với cậu vừa giảm -200.]
Cậu mộng bức: [Hệ thống thu thập tụi bây còn đo hảo cảm độ?] Có phải hệ thống công lược đâu?
0405 trợn mắt: [Không có đâu, nó nói nhảm đó. Idol tui sau lưng cậu kìa.]
Dương Trường Miên cứng người, cậu có chút không dám đối mặt với tôn sát thần này, lựa chọn giả ngu giả ngơ. Không biết không có tội nha.
Nam chính bước về phía cậu hai bước, thuyết minh tình huống: "Ta vừa phát hiện một lối ra nhỏ bên kia." Hắn cũng giả vờ không nghe thấy vậy, đỡ cho cậu xấu hổ.
0405 lại hóa thân thành fan cuồng, lời khen không lặp lại mà khen lấy khen để nam chính, còn kém nói với cậu là nam chính hàng to xài tốt, nên gả cho hắn.
Nghe tới chai lỗ tai cậu luôn, cậu có tự mình hiểu lấy, không dám ước mơ cao sang gả cho hắn. Nhưng mà nằm mơ được một giấc như vậy cũng không tệ lắm.
Trong lúc Dương Trường Miên bần thần thì nam chính ngay cả trứng trùng cũng xử lý sạch sẽ, không chừa một móng nào, phải nói là nhổ cỏ tận gốc luôn.
Hắn quét tới quét lui mấy lần, không thấy một dao động linh lực nào còn sót lại mới ra tiếng: "Tới đây." Kêu ai không cần nghĩ cũng biết.
Dương Trường Miên ngoan ngoãn nâng dạ minh châu đi qua, giúp hắn chiếu sáng lên đường đi, tuy làm vậy chỉ là lấy lòng thôi, vì cậu biết mắt hắn tinh lắm.
Cậu rảo bước xung quanh, ý đồ tìm linh tuyền thủy hoặc tài bảo khác, hệ thống nhắc nhở: [Vào sâu chút, hướng 3 giờ có một cái hang nhỏ.]
Hệ thống vừa dứt lời thì Trích Nguyệt đã lấy tốc độ bàn thờ bay vào cái hang nhỏ đó rồi. Hai người bước chân theo sau.
Vừa vào tới bên trong, một cổ không khí lạnh ập vào mặt, có một vũng nước đọng, chưa nói tới là hồ, chỉ là một vũng nước to thôi. Mặt nước trong veo có thể nhìn thấy đáy hồ, lại gần nhìn kĩ có thể cảm giác được hơi lạnh mát mẻ từ không khí. Đúng là linh tuyền thủy, có thể giúp tu sĩ cũng cố tu vi, mở rộng khả năng hấp thu linh lực ở đan điền, hiệu dụng gì đều có lợi vô hại.
Xung quanh rìa vũng nước là mấy cây linh thảo hình dạng giống như rong biển đứng thẳng, hơi trơn trượt, có một đóa hoa màu lam nhạt trong suốt ở giữa, mỹ lệ, ôn hàn và có mùi ẩm ướt, chỉ có 4 cây như vậy. Thủy Sinh thảo, một vị dược chính trong đan dược Thiên cấp, trợ giúp tu sĩ hệ thủy tu luyện, làm ít công to.
666 thống kê giùm: [Linh tuyền thủy, Thủy Sinh thảo, thủy thạch, còn có, Tóc Thần Thảo.]
Dương Trường Miên khó hiểu: [Dương xỉ?]
666: [Ừ, mộc nguyên căn tu sĩ khá ưa chuộng nó, ăn nhiều thì tu vi tăng cường.]
Cậu rất muốn nói: Ảo, cây dương sĩ thôi mà gọi cho sang chảnh lên, người tu chân thật văn vẻ.
Nam chính lên tiếng đánh gãy suy nghĩ cậu: "Chúng ta chia đều?" Hắn sẽ không vì Dương Trường Miên là người thường không thể tu luyện mà coi thường cậu hay làm ra hành động giết người đoạt bảo.
Một là, số lượng cũng đủ nhiều, hắn lại không phải người tham lam, cũng sẽ không tùy ý giết chóc, hắn cũng tin vào nhân quả luân hồi nên không dễ động sát tâm. Thêm nữa là, Dương Trường Miên dù sao cũng là thê tử hờ của hắn, hắn không thiếu đạo đức tới nổi giết người quen.
Thê tử hờ Dương Trường Miên cảm động tấm lòng nam chính cao thượng, nói: "Ta lấy mỗi thứ một ít thôi, còn nhiêu hết tùy huynh xử trí." Cậu sợ nam chính đổi ý, băm cậu, nên nhường cho hắn phần nhiều đó. Một phần cũng đủ dùng rồi, có hệ thống ở, cậu còn lo sẽ thiếu hàng sao?
Dương Trường Miên động thủ, linh tuyền thì múc một chén, linh thảo chỉ hái một cây, thủy thạch thì lấy một cục, dương xỉ cũng hái 2,3 cây không lấy nhiều.
Nam chính còn muốn nói gì đó thì Dương Trường Miên đã vội vàng chạy ra ngoài động lớn rồi: "..." Cậu có tự mình hiểu lấy hay là muốn lấy lòng hắn đây? Càng ngày càng không rõ.
666 khó hiểu: [Chạy ra đây làm gì?]
Dương Trường Miên đang tiến hành lựa xác rết, nói: [Nhiệm vụ chỉ nói là thu thập chân râu này kia, đâu phải kêu tao đi lấy thịt con trùng hoàng kia đâu đúng không? Lựa đại một con không phải xong việc?]
0405 khen ngợi: [Cục cưng thật thông minh! Đúng vậy nè, ở đây chỉ bảo thu thập...của Bách Túc thôi, không cụ thể là trùng hoàng hay trùng con.]
666: "..." Nó thích trùng hoàng hơn cơ.
Cậu cũng cảm thấy mình thông minh ghê gớm, ngồi xổm xuống đống thịt bầy hầy của đám rết, trắng mặt mà tìm ra con cường tráng nhất, hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn nhiều thì sau này sẽ không phun nữa.
Dương Trường Miên cảm thán: "Ghê thật, chém nát bét hết luôn, bộ hắn có khuynh hướng bạo lực?"
Hàn Ngọc Nhiễm vừa định gọi cậu đến, hắn có phát hiện, tai thính cũng không muốn thính: "..."
666 vui sướng khi người gặp họa: [Độ thiện cảm của nam chính với cậu vừa giảm -200.]
Cậu mộng bức: [Hệ thống thu thập tụi bây còn đo hảo cảm độ?] Có phải hệ thống công lược đâu?
0405 trợn mắt: [Không có đâu, nó nói nhảm đó. Idol tui sau lưng cậu kìa.]
Dương Trường Miên cứng người, cậu có chút không dám đối mặt với tôn sát thần này, lựa chọn giả ngu giả ngơ. Không biết không có tội nha.
Nam chính bước về phía cậu hai bước, thuyết minh tình huống: "Ta vừa phát hiện một lối ra nhỏ bên kia." Hắn cũng giả vờ không nghe thấy vậy, đỡ cho cậu xấu hổ.