Chương 42: Dương Kiêu Tìm Tới
Để tránh không khí lâm vào xấu hổ, Dương Trường Miên, liền phủi tay đứng dậy: "Vậy đi thôi, ở đây cũng không còn gì giá trị." Cậu không muốn ở hang động tối tăm nữa đâu, không tốt cho mắt.
Lần này đổi lại làm nam chính đi ở phía trước dẫn đường, vì chiếu cố thể lực phế của cậu mà hắn đi chậm nhất có thể rồi. Dù sao cũng nhờ cậu hắn mới thu được mấy món này vào túi.
Đi chừng 15 phút, bọn họ thấy ánh sáng lóe cuối đường, đi ra khỏi hang động, trời cũng chiều xuống. Dương Trường Miên nheo mắt lại, may mà ánh sáng không quá chói không đến nổi lóa mắt, cậu nhìn xung quanh, thế mà đã xuống dưới chân núi rồi.
Vì để biểu đạt, hay nói là nịnh nọt nam chính, cậu đề nghị: "Huynh có muốn ăn canh rắn? Rắn kho tương? Rắn hấp chua cay?" Chỉ có tay nghề này có thể giữ lại cái mạng của cậu đây. Nam chính là loại người có lợi ích người thì hắn sẽ giữ lại để lợi dụng tiếp, so với ai khác, hắn lý tính đến máu lạnh, cũng rất biết hưởng thụ.
Hàn Ngọc Nhiễm định từ chối, lời tới bên miệng lại xoay chuyển: "Hảo." Hắn chưa nghe qua cách ăn rắn đa dạng như vậy, cũng rất muốn ăn thử, chắc chắn rất ngon. Hắn đã nhận định cậu là linh thực sư huyền cấp.
Dương Trường Miên thở phào, nhanh nhẹn chụm củi lửa, lấy nồi lớn nấu đồ ăn. Nồi niêu xoang chảo này cậu lấy ở nhà bếp Dương gia hết đó, chất lượng còn khá tốt.
Nam chính chỉ cần ngồi chờ cơm dâng tới tay, không cần làm gì nhiều, liền minh tưởng.
0405 hâm mộ, lại đẩy thuyền: [Giống không giống thê tử làm cơm cho trượng phu đi làm khuya về ăn?]
Dương Trường Miên méo mỏ: "..." Tao là vợ, hắn là chồng? Ai cho mày cái gan bẻ cong tao? Có thì tao cũng mới ở trên!
666 trầm mặc: [Còn tạm đi.] Nhìn thì cũng giống, nhưng nó không thừa nhận kí chủ nó nằm dưới.
0405 liến thoắng: [Tạm cái gì? Rất là giống, còn thiếu mỗi con thơ nữa thôi.]
Dương Trường Miên trượt tay rớt một khứa thịt rắn: "..." Hệ thống còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, không nóng nảy.
May mà cậu nấu xong hết rồi.
Hàn Ngọc Nhiễm nghiêm túc đánh giá lại lần nữa tay nghề của Dương Trường Miên, thơm không nói, ăn còn rất ngon, hắn chưa từng ăn những thứ gì có hương vị đậm đà như vậy.
Cậu không phải nấu ăn giỏi hay gì, chỉ là cậu biết cách làm gia vị này đó. Ở hiện đại, mắm muối đường là không thể thiếu khi nấu ăn, ở đây gia vị khan hiếm, thiếu rất nhiều, vừa hay cậu lại biết cách làm thôi.
Hai người không ai nói chuyện, chuyên tâm ăn thịt rắn chín món.
Khi Dương Kiêu ôm cánh tay bị thương chạy tới tìm Hàn Ngọc Nhiễm xin nhờ giúp đỡ thì thấy một màn phu phu ân ái này: "..." Gã chạy cả quãng đường dài tìm kiếm nam chính, cầu hắn giúp gia tộc diệt Bách Túc, vậy mà hắn lại ngồi đây ăn ngon lành?
Dương Trường Miên và nam chính quay người nhìn qua, một người một chén canh thơm phức, làm Dương Kiêu nuốt nước miếng. Gã chạy đôn chạy đáo nửa ngày trời, bọn họ ngồi đây ăn thịt uống canh? Gã còn nghe mùi linh dược, hít một ngụm mùi hương thôi đã ổn định được thần hồn.
Cậu nhướn mày, kẻ thù cũ tự tìm đến cửa, cậu có nên thay trời hành đạo không nhỉ?
Gã ta chính là kẻ lấy nguyên chủ làm bao cát đánh đến chết, còn âm mưu với lão cha hắn đoạt nguyên căn của nguyên chủ.
666 đánh tan ảo tưởng của cậu: [Gã ta dù sao cũng là Sơ Cảnh, cậu nghĩ một cây dao làm bếp của cậu có thể xử lí gã?]
Phế vật Dương Trường Miên tức khắc: "..."
Dương Kiêu hồi thần lại, nhìn thấy Dương Trường Miên đầu tiên, hắn mặt mày hung tợn mà kêu gọi: "Dương Trường Miên!"
Dương Trường Miên giật bắn cả người, theo bản năng nấp sau lưng người kế bên, run run.
Đáng chết phản xạ tự nhiên!
Hàn Ngọc Nhiễm nhìn người tới sắc mặt bất thiện rồi nhìn Dương Trường Miên nép sau lưng mình, cậu như động vật nhỏ gặp thiên địch, hắn nhíu mày đối diện Dương Kiêu. Chẳng lẽ gã ta lớn tiếng dọa cậu?
666 cập nhật kiến thức cho nam chính: [Dương Trường Miên nguyên bản hằng năm bị đánh thành đầu heo, theo bản năng sẽ sinh ra sợ hãi, nhất là với người đánh, cậu ta sẽ tự giác sinh ra phản xạ run sợ đầu xỏ gây tội.]
Dương Trường Miên nghiến răng: [Giết đi, thằng này nên giết!]
666: [...] Còn nói nam chính máu lạnh vô tình, nó thấy hai người này đúng hợp luôn.
Dương Kiêu còn định mắng chửi cậu, dư quang liếc đến nam chính kế bên, chỉ có thể nuốt vào bụng. Gã suy yếu nói: "Hàn tiên quân, tổ phụ bọn ta mời ngài xuống núi giải quyết Bách Túc. Nó quá cường, tổ phụ có chút không chống lại." Tổ phụ mà gã nói là Dương Tầm.
Đánh không lại chạy đi cầu cứu, đường đường là Dương gia, lưu lạc tới nổi bước đường cầu người này rồi á?
Dương Trường Miên mặt đổi tới đổi lui, liếc mắt nhìn Dương Kiêu, gã ta nãy giờ vẫn hầm hầm nhìn cậu, nhìn là biết không có ý tốt rồi. Cậu có cần tiên phát chế nhân không ta?
*Tiên phát chế nhân=Ra tay trước khi địch nhân phản ứng lại
Lần này đổi lại làm nam chính đi ở phía trước dẫn đường, vì chiếu cố thể lực phế của cậu mà hắn đi chậm nhất có thể rồi. Dù sao cũng nhờ cậu hắn mới thu được mấy món này vào túi.
Đi chừng 15 phút, bọn họ thấy ánh sáng lóe cuối đường, đi ra khỏi hang động, trời cũng chiều xuống. Dương Trường Miên nheo mắt lại, may mà ánh sáng không quá chói không đến nổi lóa mắt, cậu nhìn xung quanh, thế mà đã xuống dưới chân núi rồi.
Vì để biểu đạt, hay nói là nịnh nọt nam chính, cậu đề nghị: "Huynh có muốn ăn canh rắn? Rắn kho tương? Rắn hấp chua cay?" Chỉ có tay nghề này có thể giữ lại cái mạng của cậu đây. Nam chính là loại người có lợi ích người thì hắn sẽ giữ lại để lợi dụng tiếp, so với ai khác, hắn lý tính đến máu lạnh, cũng rất biết hưởng thụ.
Hàn Ngọc Nhiễm định từ chối, lời tới bên miệng lại xoay chuyển: "Hảo." Hắn chưa nghe qua cách ăn rắn đa dạng như vậy, cũng rất muốn ăn thử, chắc chắn rất ngon. Hắn đã nhận định cậu là linh thực sư huyền cấp.
Dương Trường Miên thở phào, nhanh nhẹn chụm củi lửa, lấy nồi lớn nấu đồ ăn. Nồi niêu xoang chảo này cậu lấy ở nhà bếp Dương gia hết đó, chất lượng còn khá tốt.
Nam chính chỉ cần ngồi chờ cơm dâng tới tay, không cần làm gì nhiều, liền minh tưởng.
0405 hâm mộ, lại đẩy thuyền: [Giống không giống thê tử làm cơm cho trượng phu đi làm khuya về ăn?]
Dương Trường Miên méo mỏ: "..." Tao là vợ, hắn là chồng? Ai cho mày cái gan bẻ cong tao? Có thì tao cũng mới ở trên!
666 trầm mặc: [Còn tạm đi.] Nhìn thì cũng giống, nhưng nó không thừa nhận kí chủ nó nằm dưới.
0405 liến thoắng: [Tạm cái gì? Rất là giống, còn thiếu mỗi con thơ nữa thôi.]
Dương Trường Miên trượt tay rớt một khứa thịt rắn: "..." Hệ thống còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ, không nóng nảy.
May mà cậu nấu xong hết rồi.
Hàn Ngọc Nhiễm nghiêm túc đánh giá lại lần nữa tay nghề của Dương Trường Miên, thơm không nói, ăn còn rất ngon, hắn chưa từng ăn những thứ gì có hương vị đậm đà như vậy.
Cậu không phải nấu ăn giỏi hay gì, chỉ là cậu biết cách làm gia vị này đó. Ở hiện đại, mắm muối đường là không thể thiếu khi nấu ăn, ở đây gia vị khan hiếm, thiếu rất nhiều, vừa hay cậu lại biết cách làm thôi.
Hai người không ai nói chuyện, chuyên tâm ăn thịt rắn chín món.
Khi Dương Kiêu ôm cánh tay bị thương chạy tới tìm Hàn Ngọc Nhiễm xin nhờ giúp đỡ thì thấy một màn phu phu ân ái này: "..." Gã chạy cả quãng đường dài tìm kiếm nam chính, cầu hắn giúp gia tộc diệt Bách Túc, vậy mà hắn lại ngồi đây ăn ngon lành?
Dương Trường Miên và nam chính quay người nhìn qua, một người một chén canh thơm phức, làm Dương Kiêu nuốt nước miếng. Gã chạy đôn chạy đáo nửa ngày trời, bọn họ ngồi đây ăn thịt uống canh? Gã còn nghe mùi linh dược, hít một ngụm mùi hương thôi đã ổn định được thần hồn.
Cậu nhướn mày, kẻ thù cũ tự tìm đến cửa, cậu có nên thay trời hành đạo không nhỉ?
Gã ta chính là kẻ lấy nguyên chủ làm bao cát đánh đến chết, còn âm mưu với lão cha hắn đoạt nguyên căn của nguyên chủ.
666 đánh tan ảo tưởng của cậu: [Gã ta dù sao cũng là Sơ Cảnh, cậu nghĩ một cây dao làm bếp của cậu có thể xử lí gã?]
Phế vật Dương Trường Miên tức khắc: "..."
Dương Kiêu hồi thần lại, nhìn thấy Dương Trường Miên đầu tiên, hắn mặt mày hung tợn mà kêu gọi: "Dương Trường Miên!"
Dương Trường Miên giật bắn cả người, theo bản năng nấp sau lưng người kế bên, run run.
Đáng chết phản xạ tự nhiên!
Hàn Ngọc Nhiễm nhìn người tới sắc mặt bất thiện rồi nhìn Dương Trường Miên nép sau lưng mình, cậu như động vật nhỏ gặp thiên địch, hắn nhíu mày đối diện Dương Kiêu. Chẳng lẽ gã ta lớn tiếng dọa cậu?
666 cập nhật kiến thức cho nam chính: [Dương Trường Miên nguyên bản hằng năm bị đánh thành đầu heo, theo bản năng sẽ sinh ra sợ hãi, nhất là với người đánh, cậu ta sẽ tự giác sinh ra phản xạ run sợ đầu xỏ gây tội.]
Dương Trường Miên nghiến răng: [Giết đi, thằng này nên giết!]
666: [...] Còn nói nam chính máu lạnh vô tình, nó thấy hai người này đúng hợp luôn.
Dương Kiêu còn định mắng chửi cậu, dư quang liếc đến nam chính kế bên, chỉ có thể nuốt vào bụng. Gã suy yếu nói: "Hàn tiên quân, tổ phụ bọn ta mời ngài xuống núi giải quyết Bách Túc. Nó quá cường, tổ phụ có chút không chống lại." Tổ phụ mà gã nói là Dương Tầm.
Đánh không lại chạy đi cầu cứu, đường đường là Dương gia, lưu lạc tới nổi bước đường cầu người này rồi á?
Dương Trường Miên mặt đổi tới đổi lui, liếc mắt nhìn Dương Kiêu, gã ta nãy giờ vẫn hầm hầm nhìn cậu, nhìn là biết không có ý tốt rồi. Cậu có cần tiên phát chế nhân không ta?
*Tiên phát chế nhân=Ra tay trước khi địch nhân phản ứng lại