Chương 43: Bị Đuổi Giết
Bách Túc Mẫu Trùng Hoàng cũng không phải là loại rết bình thường một kiếm là có thể chém cả bầy như nam chính đã làm. Nó tu vi Thượng Cảnh đỉnh không nói, hình thể còn to lớn, nhược điểm cũng không lộ. Nam chính muốn một mình đánh chết nó, còn có chút khó khăn.
Hàn Ngọc Nhiễm có chút ghét bỏ, nguyên một cái Dương trạch mấy trăm con người mà không đánh lại một con rết, bọn họ còn xứng nói người khác là phế vật? Hắn cũng không phải nhà từ thiện, kêu giúp là phải giúp.
Dương Kiêu bị con rết đã thương cánh tay mới chạy ra được, gã không có khả năng tay không mà về, bèn đánh chủ ý qua cậu: "Trường Miên, đệ mau van xin Hàn huynh giúp giúp tộc ta đi, nguy cấp lắm rồi." Gã ta tiến về phía cậu.
Dương Trường Miên không khỏi lùi về sau một bước, thái độ này của gã mà cầu người cái gì, giết người thì có.
Con mẹ nó, cơ thể này phản ứng hoàn toàn theo bản năng rồi, phải giết thôi!
Hàn Ngọc Nhiễm nhìn người hoàn toàn nép sau cánh tay áo hắn, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Dương Kiêu.
Hắn tiến lên một bước: "Nhờ ta là được, nhưng tại sao ta phải giúp?" Cậu biết, nam chính đây là đang chắn cho cậu.
Dương Kiêu khựng lại, hung hăn trừng mắt liếc nhìn phía Dương Trường Miên, cúi đầu nói: "Tổ phụ nói, chỉ cần Hàn huynh chịu giúp đỡ, nội đan yêu thú, linh dược điền của Dương gia, mời huynh chọn lựa." Thái độ xoay vòng 360 độ.
Dược điền Dương gia có bao nhiêu linh thảo Dương Trường Miên không biết, cậu chỉ nhớ mang máng là Dương Ngọc Linh dẫn nam chính vào lựa, hình như chỉ là mấy cây linh thảo huyền cấp cơ bản thôi, không hiếm lắm.
Đương nhiên mấy thứ đó không nhập được nam chính mắt, hắn nể tình Dương Ngọc Linh nên mới giúp một phen. Sau đó bọn họ phát hiện được một mảnh Tàn Thiên Lục Đồ, kho báu của đại năng Tiên Thánh Cảnh.
666 đúng lúc cắm câu: [Giờ thì hay rồi, cốt truyện bị cậu phá hết. Nam chính chỉ lo tìm bảo cùng cậu, mỹ nữ người ta bị làm lơ luôn.] Nếu theo đúng cốt truyện thì tối đó nam chính sẽ một phen anh hùng cứu mỹ nhân mà cứu Dương Ngọc Linh bị lưu manh đùa bỡn, chứ không phải ngồi ăn Sashimi!
Dương Trường Miên: "..." Chắc tại tao, tại anh ta thích ăn hơn mà!
Cậu siêu nhỏ giọng nói với nam chính: "Giúp hắn đi." Mảnh tàn bảo đồ này là hàng của nam chính, cậu thuận nước đẩy thuyền có khi còn được chia ít canh thì sao?
Ngay lúc nam chính khó hiểu thì cậu viết hai chữ lên lưng hắn: có bảo.
Ngón tay mảnh khảnh, lực độ không nhẹ không nặng, đủ để làm Hàn Ngọc Nhiễm phân thần. Một trận ngứa ngáy ở phía sau lưng truyền tới, hắn không tự nhiên mà rụt người một chút, không quá rõ ràng, không ai phát hiện, ngoại trừ fan cuồng 0405.
0405 nhắc mãi: [Kí chủ học đâu ra cách câu dẫn nam nhân này vậy hả?]
Dương Trường Miên phiền nó nói nhảm: [...Im đi con khùng này.]
Hàn Ngọc Nhiễm miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Coi như là ngày một hành thiện đi.
Dương Kiêu mừng rỡ, chạy ở phía trước dẫn đường cho nam chính. Dương Trường Miên cũng muốn đi theo xem oai phong của nam chính nên bỏ hết cơm canh vào trong túi không gian. Chạy chậm theo.
Qua một cánh rừng thì mất dấu hai người kia.
Cậu hoang mang nhìn quanh: "Người đâu?"
666 sốt ruột réo lên: [Cúi xuống! Nhanh!]
Dương Trường Miên hoảng hồn, ngồi thụp xuống ôm đầu. Cậu hoàn toàn tin tưởng lời hệ thống nói, bởi vì nó cảnh báo luôn đúng thời điểm.
Keng!
Trường đao dài 2 mét mang theo tiếng xé gió vụt qua sợi tóc, ghim thật mạnh vào thân cây phía sau.
Cậu xíu thì ném hồn, vội vàng đứng lên cảnh giác lui về sau, nghiến răng nhìn người tới: "Dương Kiêu!" Mình chưa đi tìm mặt chó nó, nó tới trước rồi.
Dương Kiêu một tay bị thương nhưng vẫn còn một tay nữa, gã sắc mặt rất tươi, như đi săn mồi, sung sướng: "Không tệ, còn biết né chiêu. Có điều, đừng trách ta, có trách thì trách Ngọc Linh tỷ. Tỷ ấy làm ta khiến ngươi chết!"
Dương Trường Miên nhìn gã không đánh đã tự khai: "..." Dương Ngọc Linh đầu óc có vấn đề mới nhờ thằng này đuổi giết mình.
0405 sốt ruột: [Giờ này mà còn thất thần cái gì, nhanh chạy nha!]
666 cũng lo: [Cần truyền tin cho nam chính không?] Kí chủ khá phế còn gặp người đuổi giết, nó sợ cậu không làm lại.
Cậu vẫn luôn lui về sau, cơ bắp căng chặt, bước chân có rất nhỏ run sợ: [Người đã đưa tới cửa, không đạo lý tụi mình phải bỏ chạy.] Muốn chết thì kéo cái đệm lưng chết chung. Cậu có át chủ bài mà.
Dương Trường Miên biết cho dù chạy cũng không lại Dương Kiêu, nên cậu câu giờ làm gã thả lỏng cảnh giác: "Nếu ngươi giết ta, không sợ Hàn Ngọc Nhiễm trả thù?" Bản năng sợ hãi của cơ thể làm cậu rất muốn chửi má nó.
Dương Kiêu không có vẻ gì là sợ hãi, như thưởng thức con mồi bị dồn vào tuyệt cảnh, từng bước chậm rãi: "Ha, nam nhân của Ngọc Linh tỷ, sẽ trả thù cho ngươi?"
Gã ta khi trước bắt nạt, lấy Dương Trường Miên làm bao cát luyện quyền đã thành thói quen, gã không sợ cậu uy hiếp, cũng không cho rằng cậu sẽ trốn thoát được.
Cái mạng của Dương Trường Miên, gã định sẵn là lấy đi rồi.
Hàn Ngọc Nhiễm có chút ghét bỏ, nguyên một cái Dương trạch mấy trăm con người mà không đánh lại một con rết, bọn họ còn xứng nói người khác là phế vật? Hắn cũng không phải nhà từ thiện, kêu giúp là phải giúp.
Dương Kiêu bị con rết đã thương cánh tay mới chạy ra được, gã không có khả năng tay không mà về, bèn đánh chủ ý qua cậu: "Trường Miên, đệ mau van xin Hàn huynh giúp giúp tộc ta đi, nguy cấp lắm rồi." Gã ta tiến về phía cậu.
Dương Trường Miên không khỏi lùi về sau một bước, thái độ này của gã mà cầu người cái gì, giết người thì có.
Con mẹ nó, cơ thể này phản ứng hoàn toàn theo bản năng rồi, phải giết thôi!
Hàn Ngọc Nhiễm nhìn người hoàn toàn nép sau cánh tay áo hắn, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía Dương Kiêu.
Hắn tiến lên một bước: "Nhờ ta là được, nhưng tại sao ta phải giúp?" Cậu biết, nam chính đây là đang chắn cho cậu.
Dương Kiêu khựng lại, hung hăn trừng mắt liếc nhìn phía Dương Trường Miên, cúi đầu nói: "Tổ phụ nói, chỉ cần Hàn huynh chịu giúp đỡ, nội đan yêu thú, linh dược điền của Dương gia, mời huynh chọn lựa." Thái độ xoay vòng 360 độ.
Dược điền Dương gia có bao nhiêu linh thảo Dương Trường Miên không biết, cậu chỉ nhớ mang máng là Dương Ngọc Linh dẫn nam chính vào lựa, hình như chỉ là mấy cây linh thảo huyền cấp cơ bản thôi, không hiếm lắm.
Đương nhiên mấy thứ đó không nhập được nam chính mắt, hắn nể tình Dương Ngọc Linh nên mới giúp một phen. Sau đó bọn họ phát hiện được một mảnh Tàn Thiên Lục Đồ, kho báu của đại năng Tiên Thánh Cảnh.
666 đúng lúc cắm câu: [Giờ thì hay rồi, cốt truyện bị cậu phá hết. Nam chính chỉ lo tìm bảo cùng cậu, mỹ nữ người ta bị làm lơ luôn.] Nếu theo đúng cốt truyện thì tối đó nam chính sẽ một phen anh hùng cứu mỹ nhân mà cứu Dương Ngọc Linh bị lưu manh đùa bỡn, chứ không phải ngồi ăn Sashimi!
Dương Trường Miên: "..." Chắc tại tao, tại anh ta thích ăn hơn mà!
Cậu siêu nhỏ giọng nói với nam chính: "Giúp hắn đi." Mảnh tàn bảo đồ này là hàng của nam chính, cậu thuận nước đẩy thuyền có khi còn được chia ít canh thì sao?
Ngay lúc nam chính khó hiểu thì cậu viết hai chữ lên lưng hắn: có bảo.
Ngón tay mảnh khảnh, lực độ không nhẹ không nặng, đủ để làm Hàn Ngọc Nhiễm phân thần. Một trận ngứa ngáy ở phía sau lưng truyền tới, hắn không tự nhiên mà rụt người một chút, không quá rõ ràng, không ai phát hiện, ngoại trừ fan cuồng 0405.
0405 nhắc mãi: [Kí chủ học đâu ra cách câu dẫn nam nhân này vậy hả?]
Dương Trường Miên phiền nó nói nhảm: [...Im đi con khùng này.]
Hàn Ngọc Nhiễm miễn cưỡng gật đầu đáp ứng. Coi như là ngày một hành thiện đi.
Dương Kiêu mừng rỡ, chạy ở phía trước dẫn đường cho nam chính. Dương Trường Miên cũng muốn đi theo xem oai phong của nam chính nên bỏ hết cơm canh vào trong túi không gian. Chạy chậm theo.
Qua một cánh rừng thì mất dấu hai người kia.
Cậu hoang mang nhìn quanh: "Người đâu?"
666 sốt ruột réo lên: [Cúi xuống! Nhanh!]
Dương Trường Miên hoảng hồn, ngồi thụp xuống ôm đầu. Cậu hoàn toàn tin tưởng lời hệ thống nói, bởi vì nó cảnh báo luôn đúng thời điểm.
Keng!
Trường đao dài 2 mét mang theo tiếng xé gió vụt qua sợi tóc, ghim thật mạnh vào thân cây phía sau.
Cậu xíu thì ném hồn, vội vàng đứng lên cảnh giác lui về sau, nghiến răng nhìn người tới: "Dương Kiêu!" Mình chưa đi tìm mặt chó nó, nó tới trước rồi.
Dương Kiêu một tay bị thương nhưng vẫn còn một tay nữa, gã sắc mặt rất tươi, như đi săn mồi, sung sướng: "Không tệ, còn biết né chiêu. Có điều, đừng trách ta, có trách thì trách Ngọc Linh tỷ. Tỷ ấy làm ta khiến ngươi chết!"
Dương Trường Miên nhìn gã không đánh đã tự khai: "..." Dương Ngọc Linh đầu óc có vấn đề mới nhờ thằng này đuổi giết mình.
0405 sốt ruột: [Giờ này mà còn thất thần cái gì, nhanh chạy nha!]
666 cũng lo: [Cần truyền tin cho nam chính không?] Kí chủ khá phế còn gặp người đuổi giết, nó sợ cậu không làm lại.
Cậu vẫn luôn lui về sau, cơ bắp căng chặt, bước chân có rất nhỏ run sợ: [Người đã đưa tới cửa, không đạo lý tụi mình phải bỏ chạy.] Muốn chết thì kéo cái đệm lưng chết chung. Cậu có át chủ bài mà.
Dương Trường Miên biết cho dù chạy cũng không lại Dương Kiêu, nên cậu câu giờ làm gã thả lỏng cảnh giác: "Nếu ngươi giết ta, không sợ Hàn Ngọc Nhiễm trả thù?" Bản năng sợ hãi của cơ thể làm cậu rất muốn chửi má nó.
Dương Kiêu không có vẻ gì là sợ hãi, như thưởng thức con mồi bị dồn vào tuyệt cảnh, từng bước chậm rãi: "Ha, nam nhân của Ngọc Linh tỷ, sẽ trả thù cho ngươi?"
Gã ta khi trước bắt nạt, lấy Dương Trường Miên làm bao cát luyện quyền đã thành thói quen, gã không sợ cậu uy hiếp, cũng không cho rằng cậu sẽ trốn thoát được.
Cái mạng của Dương Trường Miên, gã định sẵn là lấy đi rồi.