Chương 45: Người Tiếp Lửa
Một kích vừa thành, Dương Trường Miên sắc mặt trắng xanh đan xen, hít sâu mất tức mới ém xuống dục vọng muốn phun. Đây là tu chân đại lục, không phải Trái Đất, cảnh sát không có bắt cậu đâu.
Cậu xoa mồ hôi trên trán, trái tim bình bịch thẳng nhảy trong lồng ngực, cậu thế mà phản sát thành công, còn lông tóc không tổn hao gì, à, tốn mẹ nó 500 cống hiến rồi.
Dương Kiêu vẫn chưa chết, vết thương ở bụng không phải chí mạng, gã ta thoi thóp nằm ra đất ôm lấy bụng, thần sắc hoảng sợ tột đỉnh. Tu sĩ khác người thường ở chỗ, có linh lực chống đỡ một bộ phận máu và lục phủ ngũ tạng bị chấn nát.
666 tùng một hơi: [Bổ đao đi, để tránh đêm dài lắm mộng.]
0405 cắt ngang: [Khoan xí đã, cục cưng đi ói mửa rồi, để lát đi.]
666: [...]
Dương Trường Miên lần đầu đả thương người, cho dù người đó là người xấu cỡ nào thì cậu vẫn cảm thấy vi diệu. Nhưng 666 nói đúng, nếu bây giờ thả chạy gã, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu.
666 thấy cậu chậm chạp không có động tác, còn tưởng cậu nổi lòng từ bi không muốn giết người. Nó còn định khuyên nhủ: [Vẫn là giết đ-] Lời nói mắc kẹt trong cuống họng.
Dương Trường Miên tất nhiên sẽ không tha người muốn giết mình, cậu lấy túi không gian của gã ta xong rồi từ trong túi lấy ra bật lửa, chụm một đống Hỏa Minh thảo xung quanh, tiến hành phóng hỏa giết người.
666 nuốt xuống khuyên nhủ: [...]
Cậu còn lặp đi lặp lại: "Theo điều 126 Bộ Luật Hình Sự, tự vệ chính đáng không phải tội chết, chỉ là tự vệ thôi..."
666 &0405: [...] Hey bro, ổn không cưng?
Dương Kiêu la hét như giết heo, cầu xin cậu tha cho: "Dương Trường Miên không phải Trường Miên à huynh chỉ là bị lợi ích che mờ mắt thật sự huynh không muốn giết đệ đâu tại Ngọc Linh tỷ bắt ép huynh thật đó tha huynh đi đúng rồi ta có nhiều tiền lắm sẽ cho đệ hết luôn xin đệ tha ta đi!" Gã nói như chưa từng được nói, còn đâu phong phạm của thợ săn và con mồi.
"..."
0405 khinh bỉ: [Nói một lèo như vậy không lương tâm lời nói, cũng không sợ cắn trúng lưỡi.]
Dương Trường Miên hờ hững, thảy thêm một bó Hỏa Minh thảo đang cháy vào ngực gã: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Biểu huynh, đây không phải là những gì huynh dạy đệ sao?".
Cảm thấy Dương Kiêu la hét quá phiền, cậu tri kỉ chặn miệng gã bằng chiếc giày thối của gã nữa.
Trong ánh mắt không cam lòng của Dương Kiêu, gã bị ngọn lửa màu cam vàng nuốt chửng từng chút một.
666 kiến nghị: [Thả Địa Âm ra cho nó đốt thành tro luôn đi. Lâu rồi nó cũng chưa ăn cơm. Yên tâm đi, chỉ thả 1,2 phút thì không bị phát hiện đâu.] Nam chính giờ đang diệt bọ, bọn tiểu đệ của nam chính thì là một lũ ngu, chả phải lo.
Dương Trường Miên cũng cảm thấy khá được, lửa thường đốt còn xác cháy, vậy sẽ bị người khác phát hiện, vẫn là nên lau sạch sẽ một tí.
Địa Âm hỏa vừa được ra ngoài hít thở không khí đã gấp không chờ nổi mà cơm khô. Cậu thấy nó ăn bộ dáng rất là đáng yêu nên đốt thêm tí lửa nữa cho nó ăn. Bị giam trong bình đựng vật mẫu, chắc thằng nhỏ cũng hậm hực lắm đây.
Dương Trường Miên và Địa Âm hỏa ở chung hòa hợp lên, người thì đốt lửa, lửa thì ăn lửa, thuận tiện nuốt luôn oán niệm của Dương Kiêu.
Cậu bây giờ lại gần Địa Âm hỏa sẽ không thấy rét buốt nữa, vì nó biết Dương Trường Miên là người cho nó ăn no nên không chống đối.
Sau 2 phút ăn uống no nê, Dương Trường Miên định thu nó vào kho hàng mẫu lại, hứa hẹn lần sau sẽ thả nó ra ăn mãn hán toàn tịch. Địa Âm hỏa cũng có chút linh trí, thế là nó tách cơ thể ra làm một chút xíu như vậy, bồi hồi ở xung quanh cậu.
Dương Trường Miên hỏi chấm, cậu không hiểu ngôn ngữ của lửa. 666 thế linh hỏa dịch thuật: [Ý nó là, cậu có thể thu 2/3 thân thể của nó lại, còn 1 phần nó muốn theo cậu.]
Cậu sầu não: "Lỡ tao bị giết người đoạt lửa rồi sao? Không được." Địa Âm hỏa là thiên địa linh vật, tu sĩ khắp nơi xua như xua vịt, biết nó rơi vào tay thằng phế nhân như cậu, ngày sau đừng mong sống an nhàn làm nhiệm vụ.
666 như suy tư: [1000 cống hiến điểm đổi lấy che giấu loại dị hỏa hơi thở. Nếu cậu muốn.]
Dương Trường Miên vừa nghe liền biết đây là biện pháp tốt nhất: "Tạ mời, không cần." 1000 cống hiến điểm, cậu bây giờ đang thiếu nhất chính là cống hiến điểm!
666: [...] Keo kiệt không khác gì 0405.
Linh hỏa muốn đi theo bắt buộc phải giảm thêm nữa sức mạnh xuống, càng yếu càng tốt. Thế là nó đưa ra quyết định, phong ấn thêm sức mạnh nữa, như linh hỏa bình thường ngụy trang là được.
Sau đó, Địa Âm hỏa biến ảo thành một con bướm đen, một vòng cánh của nó tựa như sương như khói màu đen, huyền bí, thân bướm cũng một màu đen kèm theo sương tím mờ ảo.
666 kiến thức nhiều: [Nó đây là ngụy trang thành Âm Điệp, một loài yêu thú tu vi không cao nhưng chuyên ăn oán linh. Sẽ không bị phát hiện.] Không lưu tâm là sẽ không biết là linh hỏa ngụy trang, với lại linh hỏa nó cũng phong ấn rất nhiều sức mạnh rồi, đẹp cả đôi đàng.
Nhiều một tay đấm, Dương Trường Miên hơi làm suy tư.
Cậu xoa mồ hôi trên trán, trái tim bình bịch thẳng nhảy trong lồng ngực, cậu thế mà phản sát thành công, còn lông tóc không tổn hao gì, à, tốn mẹ nó 500 cống hiến rồi.
Dương Kiêu vẫn chưa chết, vết thương ở bụng không phải chí mạng, gã ta thoi thóp nằm ra đất ôm lấy bụng, thần sắc hoảng sợ tột đỉnh. Tu sĩ khác người thường ở chỗ, có linh lực chống đỡ một bộ phận máu và lục phủ ngũ tạng bị chấn nát.
666 tùng một hơi: [Bổ đao đi, để tránh đêm dài lắm mộng.]
0405 cắt ngang: [Khoan xí đã, cục cưng đi ói mửa rồi, để lát đi.]
666: [...]
Dương Trường Miên lần đầu đả thương người, cho dù người đó là người xấu cỡ nào thì cậu vẫn cảm thấy vi diệu. Nhưng 666 nói đúng, nếu bây giờ thả chạy gã, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu.
666 thấy cậu chậm chạp không có động tác, còn tưởng cậu nổi lòng từ bi không muốn giết người. Nó còn định khuyên nhủ: [Vẫn là giết đ-] Lời nói mắc kẹt trong cuống họng.
Dương Trường Miên tất nhiên sẽ không tha người muốn giết mình, cậu lấy túi không gian của gã ta xong rồi từ trong túi lấy ra bật lửa, chụm một đống Hỏa Minh thảo xung quanh, tiến hành phóng hỏa giết người.
666 nuốt xuống khuyên nhủ: [...]
Cậu còn lặp đi lặp lại: "Theo điều 126 Bộ Luật Hình Sự, tự vệ chính đáng không phải tội chết, chỉ là tự vệ thôi..."
666 &0405: [...] Hey bro, ổn không cưng?
Dương Kiêu la hét như giết heo, cầu xin cậu tha cho: "Dương Trường Miên không phải Trường Miên à huynh chỉ là bị lợi ích che mờ mắt thật sự huynh không muốn giết đệ đâu tại Ngọc Linh tỷ bắt ép huynh thật đó tha huynh đi đúng rồi ta có nhiều tiền lắm sẽ cho đệ hết luôn xin đệ tha ta đi!" Gã nói như chưa từng được nói, còn đâu phong phạm của thợ săn và con mồi.
"..."
0405 khinh bỉ: [Nói một lèo như vậy không lương tâm lời nói, cũng không sợ cắn trúng lưỡi.]
Dương Trường Miên hờ hững, thảy thêm một bó Hỏa Minh thảo đang cháy vào ngực gã: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Biểu huynh, đây không phải là những gì huynh dạy đệ sao?".
Cảm thấy Dương Kiêu la hét quá phiền, cậu tri kỉ chặn miệng gã bằng chiếc giày thối của gã nữa.
Trong ánh mắt không cam lòng của Dương Kiêu, gã bị ngọn lửa màu cam vàng nuốt chửng từng chút một.
666 kiến nghị: [Thả Địa Âm ra cho nó đốt thành tro luôn đi. Lâu rồi nó cũng chưa ăn cơm. Yên tâm đi, chỉ thả 1,2 phút thì không bị phát hiện đâu.] Nam chính giờ đang diệt bọ, bọn tiểu đệ của nam chính thì là một lũ ngu, chả phải lo.
Dương Trường Miên cũng cảm thấy khá được, lửa thường đốt còn xác cháy, vậy sẽ bị người khác phát hiện, vẫn là nên lau sạch sẽ một tí.
Địa Âm hỏa vừa được ra ngoài hít thở không khí đã gấp không chờ nổi mà cơm khô. Cậu thấy nó ăn bộ dáng rất là đáng yêu nên đốt thêm tí lửa nữa cho nó ăn. Bị giam trong bình đựng vật mẫu, chắc thằng nhỏ cũng hậm hực lắm đây.
Dương Trường Miên và Địa Âm hỏa ở chung hòa hợp lên, người thì đốt lửa, lửa thì ăn lửa, thuận tiện nuốt luôn oán niệm của Dương Kiêu.
Cậu bây giờ lại gần Địa Âm hỏa sẽ không thấy rét buốt nữa, vì nó biết Dương Trường Miên là người cho nó ăn no nên không chống đối.
Sau 2 phút ăn uống no nê, Dương Trường Miên định thu nó vào kho hàng mẫu lại, hứa hẹn lần sau sẽ thả nó ra ăn mãn hán toàn tịch. Địa Âm hỏa cũng có chút linh trí, thế là nó tách cơ thể ra làm một chút xíu như vậy, bồi hồi ở xung quanh cậu.
Dương Trường Miên hỏi chấm, cậu không hiểu ngôn ngữ của lửa. 666 thế linh hỏa dịch thuật: [Ý nó là, cậu có thể thu 2/3 thân thể của nó lại, còn 1 phần nó muốn theo cậu.]
Cậu sầu não: "Lỡ tao bị giết người đoạt lửa rồi sao? Không được." Địa Âm hỏa là thiên địa linh vật, tu sĩ khắp nơi xua như xua vịt, biết nó rơi vào tay thằng phế nhân như cậu, ngày sau đừng mong sống an nhàn làm nhiệm vụ.
666 như suy tư: [1000 cống hiến điểm đổi lấy che giấu loại dị hỏa hơi thở. Nếu cậu muốn.]
Dương Trường Miên vừa nghe liền biết đây là biện pháp tốt nhất: "Tạ mời, không cần." 1000 cống hiến điểm, cậu bây giờ đang thiếu nhất chính là cống hiến điểm!
666: [...] Keo kiệt không khác gì 0405.
Linh hỏa muốn đi theo bắt buộc phải giảm thêm nữa sức mạnh xuống, càng yếu càng tốt. Thế là nó đưa ra quyết định, phong ấn thêm sức mạnh nữa, như linh hỏa bình thường ngụy trang là được.
Sau đó, Địa Âm hỏa biến ảo thành một con bướm đen, một vòng cánh của nó tựa như sương như khói màu đen, huyền bí, thân bướm cũng một màu đen kèm theo sương tím mờ ảo.
666 kiến thức nhiều: [Nó đây là ngụy trang thành Âm Điệp, một loài yêu thú tu vi không cao nhưng chuyên ăn oán linh. Sẽ không bị phát hiện.] Không lưu tâm là sẽ không biết là linh hỏa ngụy trang, với lại linh hỏa nó cũng phong ấn rất nhiều sức mạnh rồi, đẹp cả đôi đàng.
Nhiều một tay đấm, Dương Trường Miên hơi làm suy tư.