Chương 46: Giao Chiến
Dương Trường Miên nếu mà không đồng ý nữa thì có chút không tình người, cậu miễn cưỡng đồng ý, dắt theo vật nhỏ này đi làm nhiệm vụ cùng.
Nhìn vết cháy xém dưới chân, cậu thổn thức một chút, chấp tay trước ngực làm cầu siêu nghi thức: "Dương Kiêu, lên đường bình an nha anh em."
666 đánh gãy: [linh hồn cũng bị linh hỏa đốt trọi rồi, cầu siêu không có tí tác dụng gì đâu.]
"..."
0405 dời đi đề tài: [Hay đi kiếm nam chính nhặt lậu đi? Tôi biết ảnh ở đâu nè!]
Dương Trường Miên cảm thấy giờ không có chuyện gì làm, ngọn núi này coi như bỏ, đồ vật quý đều bị cậu dọn hết rồi, chắc cũng chỉ chừa lại vài cây linh thảo non chờ trưởng thành thôi.
Cậu cất bước liền đi, nhưng lại quay đầu lại xem mặt đất trống không, mới đây thôi, có một người sống sờ sờ bị thiêu chết.
0405 thúc giục: [Nhanh lên đi, coi chừng bỏ lở tư thế quét kiếm của ảnh!] Nó còn muốn quay video tung lên mạng nữa.
Dương Trường Miên: "..." Có một cái fan cuồng làm bạn là cái gì trải nghiệm xem như cậu biết rồi.
Xuống núi, lần theo chỉ dẫn của 0405 mà bôn qua bên kia nhìn. Một đám tu sĩ như con kiến nhảy nhót trước mặt Bách Túc to lớn, chiêu nào chiêu nấy hoa hòe lòe loẹt nhưng không tí sát thương, trái lại còn bị con rết một đuôi chụp bay.
Dương trạch được xây kiểu tứ hợp viện hình chữ U, khắp nơi đều có phù trận bảo vệ đại trạch nhưng có một đống lầu đã bị chụp bẹp, kiến trúc đổ nát người ra không kịp bị kẹt lại bên trong luôn.
Phù trận mạnh nhất là ở nhà chính, mầm non Dương gia đang được bảo vệ bên trong, vừa không lo bị lan đến vừa có thể quan chiến, Dương Ngọc Linh cũng ở trong đó, cô ta tỏa sáng hai mắt mà nhìn ai thì cũng biết.
Đáng lí ra cô ta cũng phải vào sâu bên trong nhà chính đóng cửa lại ngồi chờ, nhưng vì nam chính là cô ta mời tới nên được đặt cách có trưởng lão trông chừng.
Dương Trường Miên không dại gì mà ló cái đầu ra bên kia chiến trường, cậu nấp sau một cây cột thật xa một chỗ, vươn đầu qua nhìn.
Nơi cậu đứng là nhà vệ sinh chung của Dương gia, có trốn cũng không ai dám trốn trong này nên yên tâm không có người làm phiền, cậu quan sát tình hình chiến đấu.
Dương Trường Miên híp mắt cũng chỉ thấy được thân thể cao lớn như một ngọn núi nhỏ của Bách Túc, kiếm chiêu bùa chú ánh chớp tia lửa xẹt qua cơ thể nó: "Không thấy rõ lắm, nam chính tới cứu tràng chưa?"
Thị lực người phàm nhiêu đó là đủ sáng rồi, không thể so với người ở tu chân giới đâu.
0405 đang quay phim, nghe vậy tường thuật trực tiếp cho cậu: [Tới rồi, ảnh đang dùng kiếm chiêu Quang Thủy Nguyệt cắt đứt một cọng râu của nó. Ảnh cẩn thận tránh chiêu rồi. Ồ, có đứa không may bị chụp nát nhừ như pháo hoa rồi.] Con rết nhiều tay nhiều chi, phải luôn cẩn thận không được để nó chạm vào. Nam chính lùi xa từ lâu, có chút thận trọng quá mức rồi đó.
"..."
Dương gia nổi tiếng là phù sư thế gia vì Dương Tầm lúc trước đã gia nhập tông môn đỉnh cấp Phù Thánh Tông, ông ta chỉ học được da lông của người ta thôi mà đã có không nhỏ thành tựu rồi.
Tiêu hao chiến là không có lợi nhất với Dương gia, nhìn người ngã xuống càng ngày càng nhiều, Dương Tầm quyết định cùng các trưởng lão bày phù trận giam cầm.
Hộ vệ, người làm có chút tu vi đều bị Dương Tầm kêu gọi ra phụ giúp bọn họ câu giờ, trong đó có cả thư đồng đã dẫn Dương Trường Miên đến nhà chính. Gã ta còn chưa kịp làm gì đã bị một cái râu còn lại của Bách Túc quét qua thân thể, máu tươi tung tóe, phần đầu bay thẳng đi, lăn lông lốc đến chân Dương Trường Miên.
Cậu sợ nhảy dựng, còn tưởng cái gì tập kích, ra là đầu người chết, hú hồn. Nhìn kĩ mới thấy là cái người quen, cậu còn chưa trả thù đâu, người đã chết rớt rồi.
Cái đầu của thư đồng bị cắt ngang chết tại chỗ, máu nhiễm đỏ đất, vẻ mặt hoảng sợ tột độ trừng lớn mắt, nhìn kinh tủng gì đâu.
Dương Trường Miên có trước đó vài lần trải qua, tâm tình âm u còn chưa hoãn lại đây, cậu chấp tay với cái đầu: "Chúa phù hộ em, đi mạnh giỏi." Cậu dùng sức đá bay cái đầu đi chỗ khác.
Hệ thống run cầm cập: [...] Lấy nhầm kịch bản phản diện à?
Bên kia người đại chiến rết cũng sắp tới hồi kết, Dương gia trưởng lão hợp sức lại với nhau cầm chân cho nam chính và Dương Tầm phát động tấn công.
Phù trận giam cầm chỉ có tác dụng một phút, dưới chân con rết mọc ra sợi xích vàng bó chặt thân thể nó.
Hàn Ngọc Nhiễm chớp lấy mấy chục giây ngắn ngủi, sử dụng kiếm chiêu của Lạc Thiên Tông, phách một kiếm chém đứt ngang thân thể của Bách Túc.
Kể trên là 0405 tường thuật trực tiếp cho Dương Trường Miên nghe, phải công nhận là nó có khả năng làm người kể chuyện lắm.
Bách Túc dù sao cũng là Thượng Cảnh đỉnh giai, lại còn là yêu thú có lợi thế về mặt sinh học nữa, đứt nửa cái cơ thể cũng chưa chết được. Nó thấy đánh không lại rồi, còn háo đi xuống nữa chắc mạng cũng không còn. Thế là nó bùng nổ một đợt tấn công bằng nọc độc cuối cùng, bức lui đám người, chạy trốn.
Đông sơn tái khởi ta lại là hảo hán rết.
Nhìn vết cháy xém dưới chân, cậu thổn thức một chút, chấp tay trước ngực làm cầu siêu nghi thức: "Dương Kiêu, lên đường bình an nha anh em."
666 đánh gãy: [linh hồn cũng bị linh hỏa đốt trọi rồi, cầu siêu không có tí tác dụng gì đâu.]
"..."
0405 dời đi đề tài: [Hay đi kiếm nam chính nhặt lậu đi? Tôi biết ảnh ở đâu nè!]
Dương Trường Miên cảm thấy giờ không có chuyện gì làm, ngọn núi này coi như bỏ, đồ vật quý đều bị cậu dọn hết rồi, chắc cũng chỉ chừa lại vài cây linh thảo non chờ trưởng thành thôi.
Cậu cất bước liền đi, nhưng lại quay đầu lại xem mặt đất trống không, mới đây thôi, có một người sống sờ sờ bị thiêu chết.
0405 thúc giục: [Nhanh lên đi, coi chừng bỏ lở tư thế quét kiếm của ảnh!] Nó còn muốn quay video tung lên mạng nữa.
Dương Trường Miên: "..." Có một cái fan cuồng làm bạn là cái gì trải nghiệm xem như cậu biết rồi.
Xuống núi, lần theo chỉ dẫn của 0405 mà bôn qua bên kia nhìn. Một đám tu sĩ như con kiến nhảy nhót trước mặt Bách Túc to lớn, chiêu nào chiêu nấy hoa hòe lòe loẹt nhưng không tí sát thương, trái lại còn bị con rết một đuôi chụp bay.
Dương trạch được xây kiểu tứ hợp viện hình chữ U, khắp nơi đều có phù trận bảo vệ đại trạch nhưng có một đống lầu đã bị chụp bẹp, kiến trúc đổ nát người ra không kịp bị kẹt lại bên trong luôn.
Phù trận mạnh nhất là ở nhà chính, mầm non Dương gia đang được bảo vệ bên trong, vừa không lo bị lan đến vừa có thể quan chiến, Dương Ngọc Linh cũng ở trong đó, cô ta tỏa sáng hai mắt mà nhìn ai thì cũng biết.
Đáng lí ra cô ta cũng phải vào sâu bên trong nhà chính đóng cửa lại ngồi chờ, nhưng vì nam chính là cô ta mời tới nên được đặt cách có trưởng lão trông chừng.
Dương Trường Miên không dại gì mà ló cái đầu ra bên kia chiến trường, cậu nấp sau một cây cột thật xa một chỗ, vươn đầu qua nhìn.
Nơi cậu đứng là nhà vệ sinh chung của Dương gia, có trốn cũng không ai dám trốn trong này nên yên tâm không có người làm phiền, cậu quan sát tình hình chiến đấu.
Dương Trường Miên híp mắt cũng chỉ thấy được thân thể cao lớn như một ngọn núi nhỏ của Bách Túc, kiếm chiêu bùa chú ánh chớp tia lửa xẹt qua cơ thể nó: "Không thấy rõ lắm, nam chính tới cứu tràng chưa?"
Thị lực người phàm nhiêu đó là đủ sáng rồi, không thể so với người ở tu chân giới đâu.
0405 đang quay phim, nghe vậy tường thuật trực tiếp cho cậu: [Tới rồi, ảnh đang dùng kiếm chiêu Quang Thủy Nguyệt cắt đứt một cọng râu của nó. Ảnh cẩn thận tránh chiêu rồi. Ồ, có đứa không may bị chụp nát nhừ như pháo hoa rồi.] Con rết nhiều tay nhiều chi, phải luôn cẩn thận không được để nó chạm vào. Nam chính lùi xa từ lâu, có chút thận trọng quá mức rồi đó.
"..."
Dương gia nổi tiếng là phù sư thế gia vì Dương Tầm lúc trước đã gia nhập tông môn đỉnh cấp Phù Thánh Tông, ông ta chỉ học được da lông của người ta thôi mà đã có không nhỏ thành tựu rồi.
Tiêu hao chiến là không có lợi nhất với Dương gia, nhìn người ngã xuống càng ngày càng nhiều, Dương Tầm quyết định cùng các trưởng lão bày phù trận giam cầm.
Hộ vệ, người làm có chút tu vi đều bị Dương Tầm kêu gọi ra phụ giúp bọn họ câu giờ, trong đó có cả thư đồng đã dẫn Dương Trường Miên đến nhà chính. Gã ta còn chưa kịp làm gì đã bị một cái râu còn lại của Bách Túc quét qua thân thể, máu tươi tung tóe, phần đầu bay thẳng đi, lăn lông lốc đến chân Dương Trường Miên.
Cậu sợ nhảy dựng, còn tưởng cái gì tập kích, ra là đầu người chết, hú hồn. Nhìn kĩ mới thấy là cái người quen, cậu còn chưa trả thù đâu, người đã chết rớt rồi.
Cái đầu của thư đồng bị cắt ngang chết tại chỗ, máu nhiễm đỏ đất, vẻ mặt hoảng sợ tột độ trừng lớn mắt, nhìn kinh tủng gì đâu.
Dương Trường Miên có trước đó vài lần trải qua, tâm tình âm u còn chưa hoãn lại đây, cậu chấp tay với cái đầu: "Chúa phù hộ em, đi mạnh giỏi." Cậu dùng sức đá bay cái đầu đi chỗ khác.
Hệ thống run cầm cập: [...] Lấy nhầm kịch bản phản diện à?
Bên kia người đại chiến rết cũng sắp tới hồi kết, Dương gia trưởng lão hợp sức lại với nhau cầm chân cho nam chính và Dương Tầm phát động tấn công.
Phù trận giam cầm chỉ có tác dụng một phút, dưới chân con rết mọc ra sợi xích vàng bó chặt thân thể nó.
Hàn Ngọc Nhiễm chớp lấy mấy chục giây ngắn ngủi, sử dụng kiếm chiêu của Lạc Thiên Tông, phách một kiếm chém đứt ngang thân thể của Bách Túc.
Kể trên là 0405 tường thuật trực tiếp cho Dương Trường Miên nghe, phải công nhận là nó có khả năng làm người kể chuyện lắm.
Bách Túc dù sao cũng là Thượng Cảnh đỉnh giai, lại còn là yêu thú có lợi thế về mặt sinh học nữa, đứt nửa cái cơ thể cũng chưa chết được. Nó thấy đánh không lại rồi, còn háo đi xuống nữa chắc mạng cũng không còn. Thế là nó bùng nổ một đợt tấn công bằng nọc độc cuối cùng, bức lui đám người, chạy trốn.
Đông sơn tái khởi ta lại là hảo hán rết.