Chương 69: Muốn Quỵt Nợ
Hàn Ngọc Nhiễm tự biết khả năng của mình đến đâu, hắn bây giờ muốn đối phó Mạc Đại Tượng là trứng chọi đá. Dùng kính thông thái mới 1 phút thôi đã ngốn một nửa linh lực rồi, nên hắn phải hành động nhanh trước khi linh lực hao hết. Dương Trường Miên còn thiếu tiền hắn, hắn tất nhiên là có động lực sống sót rồi.
Cơ mà, con heo này khó nhằn thật, hắn vì đeo kính xịn nên có thể đọc đoán được chiêu tiếp theo của nó, sẽ không để bị đả thương nữa. Nhưng cạn linh lực là không tránh khỏi, hắn phải đẩy nhanh tốc độ lùa vịt.
Mạc Đại Tượng đang đói mà còn bị làm phiền, con ruồi nhặng cứ vo ve quanh quẩn bên tai, người còn phiền chứ nói gì heo. Thế là Hàn Ngọc Nhiễm thành công thu hút sự chú ý của heo, nó bị chọc giận, bốn vó bay nhanh đuổi theo.
Hàn Ngọc Nhiễm di chuyển về phía chân núi, hắn cắt một một đoạn gần cổ tay dùng máu để nhử, Mạc Đại Tượng càng hăng hái.
…
Dương Trường Miên ôm kiếm: “Trận pháp phong ấn?” Cái trận mà cậu thấy ở Dương gia sao?
Vân Yên gật đầu chỉ tay vào 8 người trung niên để râu rậm: “Đúng vậy, bọn họ là trưởng lão trong tộc, mỗi người một góc bày trận. Ngươi yên tâm đi, con yêu thú đó không phải Thiên Yêu Cảnh thì ổn.”
“…” Vậy nếu nó thật là Thiên Yêu Cảnh thì cả đám về trời chứ gì.
Vân Yên còn nói thêm tăng tính thuyết phục: “Vệ binh của thành ta đều được trang bị pháp khí phòng hộ huyền cấp đó nha, vũ khí cũng được làm từ thiết thạch siêu cứng.”
“…” Đồ cột tóc của tôi chính là huyền cấp đây này, tôi còn chưa tự tin tới vậy.
666: [Khích lệ cho người ta vui đi, nhìn bà chị ba hoa mà tôi mỏi miệng giùm.] Hình tượng tiểu thư kiêu ngạo không thấy đâu, thấy giống quảng cáo hơn.
0405 hú lên: [Anh Nhiễm ảnh tới kìa! Mau đi yểm trợ ảnh.]
Dương Trường Miên thả tay ra, Trích Nguyệt tự động bay về phía trước.
Vân thành chủ đã nghe Vân Yên nói về Hàn Ngọc Nhiễm, ông ta nhanh chóng hành động, ra lệnh một tiếng, đám binh sĩ lập tức lao lên. Mấy ông trưởng lão cũng nhanh chóng kết trận giam cầm, chờ Hàn Ngọc Nhiễm vừa lao ra khỏi, liền khởi động.
Mạc Đại Tượng bị cái lồng giam hình thành từ linh lực của mấy ông cản lại, thành ra một không gian, nó đấu đá lung tung khắp nơi như con bò điên. Vệ binh cầm thương cầm kiếm cũng nhanh nhẹn vọt vào trong.
“Mau chúng ta vào bên trong hội đồng nó!”
“Tiến lên!”
Dương Trường Miên nhìn đám đông ồ ạt, có nhón chân cũng nhìn không thấy tình hình bên trong. Cậu nhìn nam chính đang đứng kế bên thở oxi: “Huynh ổn chứ?”
Hàn Ngọc Nhiễm lấy thủy linh châu ra nắm trong tay bổ sung linh lực: “Không ổn lắm, ngươi đứng hèn hèn thôi, ta bây giờ một kiếm của Trung Cảnh cũng không đỡ nổi đâu.”
Dương Trường Miên: “…”
Cậu thuận tay kéo hắn lùi thật xa chiến trường, vừa chạm cánh tay hắn đã thấy nhớp nháp đôi tay, cậu nghi hoặc đưa tay lên nhìn. Máu của hắn nhiễm đỏ một vùng, có xu thế trở nặng. Hắn tự chém mình cũng không thu lực, máu chảy dọc đường cũng bị con heo kia hút vào bụng. Pháp y của hắn xịn, không dính nước, nên lúc nãy qua mặt được cậu.
Dương Trường Miên lấy ra linh thảo cầm máu, buồn bực: “Xòe tay ra đi, ta giúp huynh băng bó.” Hắn liều mạng hơn cậu nghĩ, nam chính ai cũng có máu điên trong người à? Thiếu gì cách, cứ cắt tiết cắt thịt.
Hàn Ngọc Nhiễm không hiểu sao có chút chột dạ, mặc dù hắn không làm sai gì, ngoan ngoãn đưa ra cánh tay cho cậu đắp thuốc, băng bó lại.
666: [Miên huynh, tại hạ đề nghị huynh hài hước trở lại.]
Dương Trường Miên: [Tao đâu có lạnh lùng vô tình tới nổi thấy bạn mình đổ máu mà còn cười há há đâu.]
[…]
Dương Trường Miên muốn nói lại thôi, cột cái nơ con bướm cho hắn: “Mấy ngày tới cho huynh húp cháo.”
Hàn Ngọc Nhiễm nãy giờ đang soạn câu cú, thấp giọng: “…Lần sau ta sẽ cẩn thận.”
Dương Trường Miên cuối cùng cũng không u ám nữa, cười cười: “Còn có lần sau, ta sẽ cuỗm luôn Trích Nguyệt đem bán rồi chạy trốn, quỵt nợ.”
Hàn Ngọc Nhiễm: “…” Trả lại cảm động cho hắn.