Chương 41: Giận dỗi
Diệp Lan Vy cứ thế quay lưng rời khỏi. Mặc Kính Đình như hóa đá trước những lời nói lạnh lùng của cô. Đến khi hắn định thần lại thì Lan Vy đã rời khỏi nhà, hắn vội vã chạy xuống nhà đuổi theo cô, nhưng Lan Vy đã bắt xe đi mất.
Hắn đứng trước cổng thất thần rồi bước lùi dựa người vào tường, dáng vẻ thất vọng và buồn bã tột độ. Lưu quản gia khi nhìn thấy Mặc Kính Đình lướt ngang qua ông cũng làm ông kinh ngạc. Ông vội nhanh chân đuổi theo Mặc Kính Đình, nhìn thấy thiếu gia của mình đang ngồi bệch dưới đường với vẻ mặt thất thần ông lo lắng bước đến hỏi.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Tôi đỡ cậu vào nhà đã.”
“Tôi không sao, ông cứ mặc kệ tôi.”
“Thiếu gia, chân của cậu…”
Mặc Kính Đình không trả lời ông, lặng lẽ trở về phòng nhốt mình trong đó. Nhìn đôi chân đi đứng lành lặn của Mặc Kính Đình, Lưu quản gia thật sự không tin nổi.
“Chẳng phải hôm qua vẫn còn chưa đi được sao? Sao bây giờ lại… Phải báo với phu nhân trước đã.”
…****************…
Diệp Lan Vy ngồi trên taxi với vẻ mặt không mấy tốt. Nhớ đến hình ảnh lúc nãy khi Mặc Kính Đình bước ra từ nhà tắm làm cô càng thêm tức giận.
“Đóng kịch hay thật đấy, Mặc Kính Đình tôi đúng là quá xem thường anh rồi.”
Diệp Lan Vy lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Phó Thư Kỳ. Đầu dây dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Mình nghe đây. Cậu đi chưa?”
“Thư Kỳ, cậu có muốn đi uống vài ly với mình không?”
“Có chuyện gì sao? Sao giọng cậu buồn vậy?”
“Không có gì, hôm nay là cuối tuần mà. Mình muốn giải tỏa tâm trạng của một tuần mệt nhọc thôi.”
“Được, vậy gặp nhau ở Time nhé!”
“Được.”
Diệp Lan Vy nói với tài xế nơi đến rồi lại rơi vào im lặng. Rốt cuộc cô đang bực mình chuyện gì đây! Nếu anh ta khỏi rồi thì cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi con người lạnh lùng khó ở đó thì sao cô lại bực mình, lại giận chứ! Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc hẳn chân anh ta đã khỏi trước khi cô đến. Vậy thì vì sao phải giả vờ chứ!
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến khoảng thời gian cùng hắn luyện tập từng bước chân một mà tự thấy nực cười. Cô cảm giác mình giống như trò đùa trong tay Mặc Kính Đình vậy. Người giàu thích đem người khác ra làm trò tiêu khiển thế sao?
Xe vừa dừng lại, Phó Thư Kỳ đón Diệp Lan Vy ở cửa rồi cùng cô vào bên trong, nơi đây khá yên tĩnh. Thư Kỳ cũng là người không thích ồn ào, vã lại nghe giọng điệu cô bạn thân cô cảm giác được cô ấy đang không ổn. Ngồi trước quầy rượu, Lan Vy liên tục nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Phó Thư Kỳ nhìn cô như thế thì khó hiểu hỏi.
“Cậu biết uống rượu từ bao giờ thế? Có chuyện gì không vui sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn thử xem tửu lượng mình đến đâu thôi. Cạn ly với mình đi!”
“Vy Vy cậu hôm nay lạ lắm. Có chuyện gì cậu không thể nói với mình sao?”
“… Mình mất việc rồi. Hiện tại mình là người vừa thất nghiệp vừa không có nhà ở. Vô cùng đáng thương.”
Nghe Diệp Lan Vy nói thế, Phó Thư Kỳ cứ ngỡ là Mặc Kính Đình đuổi việc cô bạn của mình. Thư Kỳ tức giận quay đi nói.
“Anh ta lại lên cơn muốn đổi bác sĩ sao? Một bác sĩ tốt như cậu anh ta còn muốn gì nữa mà không hài lòng chứ! Cậu yên tâm, mình sẽ tìm việc làm giúp cậu. Tiếc nuối gì một ông chủ tính tình sáng nắng chiều mưa như vậy chứ!”
Diệp Lan Vy lại nâng ly rượu lên uống cạn chậm rãi nói tiếp.
“Anh ta không đuổi mình. Là mình tự nghỉ.”
“Cậu làm thế là đúng đấy! Thời gian qua cậu chịu đựng anh ta bấy nhiêu đó là đã quá sức tưởng tượng rồi. Mặc kệ anh ta đi! Mình sẽ tìm nhà cho cậu, giới thiệu cậu vào làm cùng với mình. Yên tâm đi!”
Diệp Lan Vy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô lại tiếp tục nâng ly rượu lên uống cạn. Thư Kỳ thấy cô uống đã khá nhiều nên giữ tay cô lại không cho coi uống nữa. Diệp Lan Vy đã ngà say, cô bướng bỉnh kéo tay Thư Kỳ ra giật lại lý rượu của mình.
“Mình bây giờ là người tự do, không có một ông chủ khó ở nào quản cả. Cậu phải uống cùng mình để chút mừng mình chứ!”
“Nhưng cậu uống nhiều rồi. Không nên uống nữa.”
“Ưm… Mình không say. Tửu lượng của mình rất cừ đấy! Cậu không uống với mình sao?”
Diệp Lan Vy bày ra vẻ mặt tội nghiệp đưa mắt nhìn Phó Thư Kỳ. Thư Kỳ cũng bó tay với cô nên đành để cô uống mà không cản nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô Thư Kỳ lại thấy có gì đó không đúng, nếu đơn giản vì mất việc mà lại do cô ấy tự nghỉ thì cớ gì phải buồn đến mức đi uống rượu chứ! Trong khi trước giờ Lan Vy chưa từng động vào một giọt rượu nào. Rốt cuộc là có chuyện gì đây!
Mãi lo suy nghĩ, đến khi Thư Kỳ nhìn lại thì Lan Vy đã say đến mức gục xuống bàn rồi. Cô vội lay lay Lan Vy gọi.
“Vy Vy… Vy Vy! Say đến mức này rồi sao?”
…****************…
Mặc phu nhân nhận được tin cũng vội chạy đến biệt thự của Mặc Kính Đình. Tin tức Lưu quản gia vừa nói làm bà vô cùng sốc.Moiws hôm qua vẫn còn như thế, sao hôm nay nói khỏi là khỏi ngay được chứ! Rốt cuộc thẳng bé này đang làm trò gì đây. Vừa nhìn thấy Lưu quản gia bà đã sốt sắng lên tiếng hỏi.
“Kính Đình đâu?”
“Thiếu gia ở trong phòng, dường như giữa thiếu gia và Diệp tiểu thư cãi nhau ạ.”
“Cãi nhau? Vậy Diệp Lan Vy đâu?”
“Diệp tiểu thư rời khỏi nhà cũng được một lúc rồi ạ.”
“Thật là, để tôi lên nói chuyện với nó.”
Mặc phu nhân vội vã bước lên tầng. Đứng trước cửa phòng Mặc Kính Đình bà lên tiếng gọi.
“Kính Đình, là mẹ đây. Mở cửa cho mẹ!”
Không nghe thấy phản hồi nào từ bên trong bà lại liên tục gõ cửa.
“Kính Đình con có nghe mẹ gọi không? Mở cửa cho mẹ.”
Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, Mặc Kính Đình xởn sờ đứng trước mặt bà làm bà không khỏi ngỡ ngàng kinh ngạc.
“Mẹ vào đi!”
Mặc Kính Đình quay lưng bước vào bên trong. Mặc phu nhân cũng bước vội theo vào. Vừa ngồi xuống bà nhìn chằm chằm vào Mặc Kính Đình nghiêm giọng hỏi.
“Chuyện này là sao? Tại sao con khỏi rồi mà lại dấu mẹ?”
“Con có một vài chuyện chưa làm rõ được nên chưa nói với mẹ. Con không cố ý dấu mẹ đâu.”
“Vậy con trả lời cho mẹ biết, con đã đi lại được từ khi nào?”
“…Gần một năm.”
“Nói vậy lúc Diệp Lan Vy đến đây còn đã khỏi rồi sao?”
“Cũng không thể nói là như vậy. Lúc cô ấy đến con vẫn chưa hồi phục hẳn, cũng chưa thoát khỏi được bóng tối của cuộc đời mình. Nếu cô ấy không xuất hiện, e là con vẫn chưa thể bước qua nỗi đau tinh thần ấy.”
“Con và cô Diệp cãi nhau vì vấn đề này sao?”
“Con không cãi nhau với cô ấy. Cô ấy phát hiện con lừa cô ấy nên giận dỗi bỏ đi.”
“Con thích còn bé rồi đúng không?”
Hắn đứng trước cổng thất thần rồi bước lùi dựa người vào tường, dáng vẻ thất vọng và buồn bã tột độ. Lưu quản gia khi nhìn thấy Mặc Kính Đình lướt ngang qua ông cũng làm ông kinh ngạc. Ông vội nhanh chân đuổi theo Mặc Kính Đình, nhìn thấy thiếu gia của mình đang ngồi bệch dưới đường với vẻ mặt thất thần ông lo lắng bước đến hỏi.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Tôi đỡ cậu vào nhà đã.”
“Tôi không sao, ông cứ mặc kệ tôi.”
“Thiếu gia, chân của cậu…”
Mặc Kính Đình không trả lời ông, lặng lẽ trở về phòng nhốt mình trong đó. Nhìn đôi chân đi đứng lành lặn của Mặc Kính Đình, Lưu quản gia thật sự không tin nổi.
“Chẳng phải hôm qua vẫn còn chưa đi được sao? Sao bây giờ lại… Phải báo với phu nhân trước đã.”
…****************…
Diệp Lan Vy ngồi trên taxi với vẻ mặt không mấy tốt. Nhớ đến hình ảnh lúc nãy khi Mặc Kính Đình bước ra từ nhà tắm làm cô càng thêm tức giận.
“Đóng kịch hay thật đấy, Mặc Kính Đình tôi đúng là quá xem thường anh rồi.”
Diệp Lan Vy lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Phó Thư Kỳ. Đầu dây dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Mình nghe đây. Cậu đi chưa?”
“Thư Kỳ, cậu có muốn đi uống vài ly với mình không?”
“Có chuyện gì sao? Sao giọng cậu buồn vậy?”
“Không có gì, hôm nay là cuối tuần mà. Mình muốn giải tỏa tâm trạng của một tuần mệt nhọc thôi.”
“Được, vậy gặp nhau ở Time nhé!”
“Được.”
Diệp Lan Vy nói với tài xế nơi đến rồi lại rơi vào im lặng. Rốt cuộc cô đang bực mình chuyện gì đây! Nếu anh ta khỏi rồi thì cô đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi con người lạnh lùng khó ở đó thì sao cô lại bực mình, lại giận chứ! Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc hẳn chân anh ta đã khỏi trước khi cô đến. Vậy thì vì sao phải giả vờ chứ!
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến khoảng thời gian cùng hắn luyện tập từng bước chân một mà tự thấy nực cười. Cô cảm giác mình giống như trò đùa trong tay Mặc Kính Đình vậy. Người giàu thích đem người khác ra làm trò tiêu khiển thế sao?
Xe vừa dừng lại, Phó Thư Kỳ đón Diệp Lan Vy ở cửa rồi cùng cô vào bên trong, nơi đây khá yên tĩnh. Thư Kỳ cũng là người không thích ồn ào, vã lại nghe giọng điệu cô bạn thân cô cảm giác được cô ấy đang không ổn. Ngồi trước quầy rượu, Lan Vy liên tục nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Phó Thư Kỳ nhìn cô như thế thì khó hiểu hỏi.
“Cậu biết uống rượu từ bao giờ thế? Có chuyện gì không vui sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn thử xem tửu lượng mình đến đâu thôi. Cạn ly với mình đi!”
“Vy Vy cậu hôm nay lạ lắm. Có chuyện gì cậu không thể nói với mình sao?”
“… Mình mất việc rồi. Hiện tại mình là người vừa thất nghiệp vừa không có nhà ở. Vô cùng đáng thương.”
Nghe Diệp Lan Vy nói thế, Phó Thư Kỳ cứ ngỡ là Mặc Kính Đình đuổi việc cô bạn của mình. Thư Kỳ tức giận quay đi nói.
“Anh ta lại lên cơn muốn đổi bác sĩ sao? Một bác sĩ tốt như cậu anh ta còn muốn gì nữa mà không hài lòng chứ! Cậu yên tâm, mình sẽ tìm việc làm giúp cậu. Tiếc nuối gì một ông chủ tính tình sáng nắng chiều mưa như vậy chứ!”
Diệp Lan Vy lại nâng ly rượu lên uống cạn chậm rãi nói tiếp.
“Anh ta không đuổi mình. Là mình tự nghỉ.”
“Cậu làm thế là đúng đấy! Thời gian qua cậu chịu đựng anh ta bấy nhiêu đó là đã quá sức tưởng tượng rồi. Mặc kệ anh ta đi! Mình sẽ tìm nhà cho cậu, giới thiệu cậu vào làm cùng với mình. Yên tâm đi!”
Diệp Lan Vy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô lại tiếp tục nâng ly rượu lên uống cạn. Thư Kỳ thấy cô uống đã khá nhiều nên giữ tay cô lại không cho coi uống nữa. Diệp Lan Vy đã ngà say, cô bướng bỉnh kéo tay Thư Kỳ ra giật lại lý rượu của mình.
“Mình bây giờ là người tự do, không có một ông chủ khó ở nào quản cả. Cậu phải uống cùng mình để chút mừng mình chứ!”
“Nhưng cậu uống nhiều rồi. Không nên uống nữa.”
“Ưm… Mình không say. Tửu lượng của mình rất cừ đấy! Cậu không uống với mình sao?”
Diệp Lan Vy bày ra vẻ mặt tội nghiệp đưa mắt nhìn Phó Thư Kỳ. Thư Kỳ cũng bó tay với cô nên đành để cô uống mà không cản nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô Thư Kỳ lại thấy có gì đó không đúng, nếu đơn giản vì mất việc mà lại do cô ấy tự nghỉ thì cớ gì phải buồn đến mức đi uống rượu chứ! Trong khi trước giờ Lan Vy chưa từng động vào một giọt rượu nào. Rốt cuộc là có chuyện gì đây!
Mãi lo suy nghĩ, đến khi Thư Kỳ nhìn lại thì Lan Vy đã say đến mức gục xuống bàn rồi. Cô vội lay lay Lan Vy gọi.
“Vy Vy… Vy Vy! Say đến mức này rồi sao?”
…****************…
Mặc phu nhân nhận được tin cũng vội chạy đến biệt thự của Mặc Kính Đình. Tin tức Lưu quản gia vừa nói làm bà vô cùng sốc.Moiws hôm qua vẫn còn như thế, sao hôm nay nói khỏi là khỏi ngay được chứ! Rốt cuộc thẳng bé này đang làm trò gì đây. Vừa nhìn thấy Lưu quản gia bà đã sốt sắng lên tiếng hỏi.
“Kính Đình đâu?”
“Thiếu gia ở trong phòng, dường như giữa thiếu gia và Diệp tiểu thư cãi nhau ạ.”
“Cãi nhau? Vậy Diệp Lan Vy đâu?”
“Diệp tiểu thư rời khỏi nhà cũng được một lúc rồi ạ.”
“Thật là, để tôi lên nói chuyện với nó.”
Mặc phu nhân vội vã bước lên tầng. Đứng trước cửa phòng Mặc Kính Đình bà lên tiếng gọi.
“Kính Đình, là mẹ đây. Mở cửa cho mẹ!”
Không nghe thấy phản hồi nào từ bên trong bà lại liên tục gõ cửa.
“Kính Đình con có nghe mẹ gọi không? Mở cửa cho mẹ.”
Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, Mặc Kính Đình xởn sờ đứng trước mặt bà làm bà không khỏi ngỡ ngàng kinh ngạc.
“Mẹ vào đi!”
Mặc Kính Đình quay lưng bước vào bên trong. Mặc phu nhân cũng bước vội theo vào. Vừa ngồi xuống bà nhìn chằm chằm vào Mặc Kính Đình nghiêm giọng hỏi.
“Chuyện này là sao? Tại sao con khỏi rồi mà lại dấu mẹ?”
“Con có một vài chuyện chưa làm rõ được nên chưa nói với mẹ. Con không cố ý dấu mẹ đâu.”
“Vậy con trả lời cho mẹ biết, con đã đi lại được từ khi nào?”
“…Gần một năm.”
“Nói vậy lúc Diệp Lan Vy đến đây còn đã khỏi rồi sao?”
“Cũng không thể nói là như vậy. Lúc cô ấy đến con vẫn chưa hồi phục hẳn, cũng chưa thoát khỏi được bóng tối của cuộc đời mình. Nếu cô ấy không xuất hiện, e là con vẫn chưa thể bước qua nỗi đau tinh thần ấy.”
“Con và cô Diệp cãi nhau vì vấn đề này sao?”
“Con không cãi nhau với cô ấy. Cô ấy phát hiện con lừa cô ấy nên giận dỗi bỏ đi.”
“Con thích còn bé rồi đúng không?”