Chương 42: Tin tức chấn động
Mặc Kính Đình đưa mắt nhìn bà im lặng khá lâu rồi nhẹ gật đầu. Mặc phu nhân tức điên lên vì thằng con ngốc nghếch của mình, thông minh trên thương trường bao năm, sao trong chuyện tình cảm lại ngờ nghệch thế chứ!
“Vừa tội cho con lắm. Dám lừa cả mẹ thì ai mà con không dám lừa chứ! Thế nào, bây giờ ngồi đây ủ ê thì con bé sẽ về sao?”
“…”
“Mẹ không cần nói con cũng biết, Diệp Lan Vy là một cô gái tốt. Giữa chốn phồn hoa đô hội này con không thể nào tìm được một người con gái nào giống như cô ấy đâu. Nếu con không muốn mất con bé vào tay người khác thì tốt nhất nên ba chân bốn cẳng mà chạy đi tìm đi, kẻo sau này có hối hận cũng không kịp đâu. Mẹ chỉ nói thế thôi, tùy con định liệu.”
Mặc phu nhân nói xong đứng dậy rời khỏi phòng. Mặc Kính Đình vẫn im lặng ngồi đó. Mẹ hắn nói đúng nếu hắn cứ để cô đi như thế thì chắc chắn hắn sẽ mất cô. Không được, hắn không thể nào mất cô được. Hắn vơ vội chiếc điện thoại trên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc phu nhân đang căng dặn Lưu quản gia việc gì đó thì hắn lướt qua làm bà đứng hình mất mấy giây. Bất giác bà nở nụ cười.
“Vẫn còn biết suy nghĩ đấy!”
Mặc Kính Đình lái xe rời khỏi nhà, hắn vẫn không ngừng gọi điện thoại cho cô nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy. Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết cô đã đi đâu. Hắn vội mở định vị lên kiểm tra, nhận định được vị trí của cô là quán rượu thì sắc mặt tối lại tự lầm bầm.
“Cô gái ngốc nghếch này, em có biết tửu lượng của em tệ như thế nào không? Dám chạy đến quán rượu một mình em cũng lớn gan quá rồi.”
Phó Thư Kỳ thanh thoát xong quay sang nhìn cô, loay hoay mãi vẫn không sao dìu được con sâu rượu này đứng lên được. Cô đứng một bên thở hỗn hển nói.
“Mình nể cậu thật đấy! Không uống được mà còn cố uống đến mức này. Trông cậu bây giờ thế thảm như mấy cô gái bị thất tình ấy cậu biết không! Mau dậy thôi.”
“Ưm… đừng động vào mình. Mình muốn uống nữa.”
“Còn muốn uống nữa sao? Còn không tự nhìn xem cậu đã say đến mức nào rồi!”
Mặc Kính Đình đến nơi vừa nhìn thấy cô vẫn ăn toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhanh chân bước đến gần, Phó Thư Kỳ ngước lên nhìn thấy Mặc Kính Đình đang xởn sờ đứng trước mặt mình thì vô cùng kinh ngạc. Mắt chữ A mồm chữ O cô đưa mắt nhìn đôi chân hắn rồi lại nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của hắn hỏi.
“Anh… chân anh khỏi rồi sao?”
Không trả lời Thư Kỳ, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên cô gái đang say mèm nằm gục xuống bàn. Hắn khẽ hỏi.
“Cô ấy đã uống bao nhiêu vậy?”
“Không nhiều lắm, chỉ nữa chay rượu kia thôi”
Nhìn theo hướng tay Thư Kỳ, Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn Thư Kỳ nói.
“Sao lại để cô ấy uống nhiều như vậy? Cô không biết cô ấy không uống được rượu sao?”
“Tôi ngăn làm sao được chứ!”
“Được rồi, để cô ấy cho tôi. Cô về đi!”
“Nhưng…”
“Sợ tôi ăn thịt bạn thân cô sao?”
Nhận thấy ánh mắt đáng sợ của Mặc Kính Đình, Phó Thư Kỳ cũng đành im lặng bước sang một bên. Mặc Kính Đình bước đến bế gọn cô lên bước nhanh khỏi quán rượu. Phó Thư Kỳ nhìn theo dáng vẻ của hắn thầm nghĩ.
“Giữa hai người này có gì đó không ổn. Có khi nào…”
Mặc Kính Đình bế cô ra xe, đặt cô ngồi ngay ngắn cẩn thận thắc dây an toàn cho cô. Nhưng Lan Vy thì không yên ổn thế.Cô liên tục khua tay múa chân đẩy hắn ra không cho hắn chạm đến, miệng không ngừng huyên thuyên.
“Kỳ Kỳ đừng phá mình, mình muốn uống nữa. Tửu lượng nghìn ly không sai là mình đấy cậu biết không?”
“Đã say như vậy rồi còn muốn uống nữa sao? Em giận tôi nên đi uống rượu đúng không?”
“Mặc Kính Đình tên khốn nhà anh, dám lừa lão nương đây. Tôi ghét anh!”
Ánh mắt nhắm nghiền miệng thì nói trong vô thức. Mặc Kính Đình nhìn cô như thế trong lòng có chút khó chịu. Đưa tay vuốt mấy loạn tóc vươn lên trán cô, nhẹ hôn lên trán cô khẽ nói.
“Xin lỗi em Vy Vy. Là anh không tốt.”
Nhìn thấy cô không còn quấy nữa, biết cô đã ngủ say, Mặc Kính Đình lái xe đưa cô trở về nhà. Đặt cô lên giường cẩn thận đắp chăn cho cô rồi lại lặng lẽ ngồi xuống nhìn cô. Cô ấy ngủ ngoan như một chú mèo nhỏ làm lòng hắn cảm thấy bình yên. Sự hiện diện của cô đã trở thành người không thể nào thiếu trong cuộc đời hắn. Hắn cứ nghĩ nếu một ngày cô ấy rời xa hắn liệu hắn sẽ sống sao đây?
…****************…
Sáng hôm sau. Toàn bộ các mặt báo đều tràn ngập thông tin, chủ tịch tập đoàn Mặc thị ôm bạn gái rời khỏi quán rượu. Tin tức hot này nhanh chóng đứng ở vị trí tìm kiếm nhiều nhất trên các trang báo điện tử. Bởi ai cũng biết Mặc Kính Đình đã tàn phế đôi chân suốt ba năm qua, nay lại bất ngờ xuất hiện với đôi chân lành lặn thì quả là một việc hết sức bất ngờ.
Lạc Dao đang ngồi trước sofa lướt điện thoại xem tin tức. Nhìn thấy tiêu đề cùng hình ảnh của Mặc Kính Đình khiến cô vô cùng kinh ngạc.
“Anh ấy… Khỏi rồi sao?”
“Hello mọi người, bà tác giả lại ngôi lên tâm sự mỏng đây. Truyện đã được nữa chặn đường rồi, cảm ơn các bạn đọc giả vẫn luôn yêu mến và ủng hộ tác phẩm của mình. Mình sẽ cố gắng tăng chương và cập nhật đều hơn, nhưng cần lắm những cơn bão like, comment góp ý của mọi người để tạo thêm động lực. Dạo này tương tác ít quá tác giả buồn…?”
“Vừa tội cho con lắm. Dám lừa cả mẹ thì ai mà con không dám lừa chứ! Thế nào, bây giờ ngồi đây ủ ê thì con bé sẽ về sao?”
“…”
“Mẹ không cần nói con cũng biết, Diệp Lan Vy là một cô gái tốt. Giữa chốn phồn hoa đô hội này con không thể nào tìm được một người con gái nào giống như cô ấy đâu. Nếu con không muốn mất con bé vào tay người khác thì tốt nhất nên ba chân bốn cẳng mà chạy đi tìm đi, kẻo sau này có hối hận cũng không kịp đâu. Mẹ chỉ nói thế thôi, tùy con định liệu.”
Mặc phu nhân nói xong đứng dậy rời khỏi phòng. Mặc Kính Đình vẫn im lặng ngồi đó. Mẹ hắn nói đúng nếu hắn cứ để cô đi như thế thì chắc chắn hắn sẽ mất cô. Không được, hắn không thể nào mất cô được. Hắn vơ vội chiếc điện thoại trên bàn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Mặc phu nhân đang căng dặn Lưu quản gia việc gì đó thì hắn lướt qua làm bà đứng hình mất mấy giây. Bất giác bà nở nụ cười.
“Vẫn còn biết suy nghĩ đấy!”
Mặc Kính Đình lái xe rời khỏi nhà, hắn vẫn không ngừng gọi điện thoại cho cô nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy. Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết cô đã đi đâu. Hắn vội mở định vị lên kiểm tra, nhận định được vị trí của cô là quán rượu thì sắc mặt tối lại tự lầm bầm.
“Cô gái ngốc nghếch này, em có biết tửu lượng của em tệ như thế nào không? Dám chạy đến quán rượu một mình em cũng lớn gan quá rồi.”
Phó Thư Kỳ thanh thoát xong quay sang nhìn cô, loay hoay mãi vẫn không sao dìu được con sâu rượu này đứng lên được. Cô đứng một bên thở hỗn hển nói.
“Mình nể cậu thật đấy! Không uống được mà còn cố uống đến mức này. Trông cậu bây giờ thế thảm như mấy cô gái bị thất tình ấy cậu biết không! Mau dậy thôi.”
“Ưm… đừng động vào mình. Mình muốn uống nữa.”
“Còn muốn uống nữa sao? Còn không tự nhìn xem cậu đã say đến mức nào rồi!”
Mặc Kính Đình đến nơi vừa nhìn thấy cô vẫn ăn toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhanh chân bước đến gần, Phó Thư Kỳ ngước lên nhìn thấy Mặc Kính Đình đang xởn sờ đứng trước mặt mình thì vô cùng kinh ngạc. Mắt chữ A mồm chữ O cô đưa mắt nhìn đôi chân hắn rồi lại nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng của hắn hỏi.
“Anh… chân anh khỏi rồi sao?”
Không trả lời Thư Kỳ, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên cô gái đang say mèm nằm gục xuống bàn. Hắn khẽ hỏi.
“Cô ấy đã uống bao nhiêu vậy?”
“Không nhiều lắm, chỉ nữa chay rượu kia thôi”
Nhìn theo hướng tay Thư Kỳ, Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn Thư Kỳ nói.
“Sao lại để cô ấy uống nhiều như vậy? Cô không biết cô ấy không uống được rượu sao?”
“Tôi ngăn làm sao được chứ!”
“Được rồi, để cô ấy cho tôi. Cô về đi!”
“Nhưng…”
“Sợ tôi ăn thịt bạn thân cô sao?”
Nhận thấy ánh mắt đáng sợ của Mặc Kính Đình, Phó Thư Kỳ cũng đành im lặng bước sang một bên. Mặc Kính Đình bước đến bế gọn cô lên bước nhanh khỏi quán rượu. Phó Thư Kỳ nhìn theo dáng vẻ của hắn thầm nghĩ.
“Giữa hai người này có gì đó không ổn. Có khi nào…”
Mặc Kính Đình bế cô ra xe, đặt cô ngồi ngay ngắn cẩn thận thắc dây an toàn cho cô. Nhưng Lan Vy thì không yên ổn thế.Cô liên tục khua tay múa chân đẩy hắn ra không cho hắn chạm đến, miệng không ngừng huyên thuyên.
“Kỳ Kỳ đừng phá mình, mình muốn uống nữa. Tửu lượng nghìn ly không sai là mình đấy cậu biết không?”
“Đã say như vậy rồi còn muốn uống nữa sao? Em giận tôi nên đi uống rượu đúng không?”
“Mặc Kính Đình tên khốn nhà anh, dám lừa lão nương đây. Tôi ghét anh!”
Ánh mắt nhắm nghiền miệng thì nói trong vô thức. Mặc Kính Đình nhìn cô như thế trong lòng có chút khó chịu. Đưa tay vuốt mấy loạn tóc vươn lên trán cô, nhẹ hôn lên trán cô khẽ nói.
“Xin lỗi em Vy Vy. Là anh không tốt.”
Nhìn thấy cô không còn quấy nữa, biết cô đã ngủ say, Mặc Kính Đình lái xe đưa cô trở về nhà. Đặt cô lên giường cẩn thận đắp chăn cho cô rồi lại lặng lẽ ngồi xuống nhìn cô. Cô ấy ngủ ngoan như một chú mèo nhỏ làm lòng hắn cảm thấy bình yên. Sự hiện diện của cô đã trở thành người không thể nào thiếu trong cuộc đời hắn. Hắn cứ nghĩ nếu một ngày cô ấy rời xa hắn liệu hắn sẽ sống sao đây?
…****************…
Sáng hôm sau. Toàn bộ các mặt báo đều tràn ngập thông tin, chủ tịch tập đoàn Mặc thị ôm bạn gái rời khỏi quán rượu. Tin tức hot này nhanh chóng đứng ở vị trí tìm kiếm nhiều nhất trên các trang báo điện tử. Bởi ai cũng biết Mặc Kính Đình đã tàn phế đôi chân suốt ba năm qua, nay lại bất ngờ xuất hiện với đôi chân lành lặn thì quả là một việc hết sức bất ngờ.
Lạc Dao đang ngồi trước sofa lướt điện thoại xem tin tức. Nhìn thấy tiêu đề cùng hình ảnh của Mặc Kính Đình khiến cô vô cùng kinh ngạc.
“Anh ấy… Khỏi rồi sao?”
“Hello mọi người, bà tác giả lại ngôi lên tâm sự mỏng đây. Truyện đã được nữa chặn đường rồi, cảm ơn các bạn đọc giả vẫn luôn yêu mến và ủng hộ tác phẩm của mình. Mình sẽ cố gắng tăng chương và cập nhật đều hơn, nhưng cần lắm những cơn bão like, comment góp ý của mọi người để tạo thêm động lực. Dạo này tương tác ít quá tác giả buồn…?”