Chương 10
Cô ngồi vào xe rồi vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện Diệp Lang Đình biết nói tiếng Trung, dù rằng hình như anh chỉ hỏi bừa một câu chứ không hề để ý tới câu trả lời của cô — Được rồi, thế này giống như cố tình hơn.
Suy nghĩ của Yến Nhụy Tiêu bị cắt ngang bởi chiếc điện thoại rung lên, cô nhìn hiển thị cuộc gọi tới ấn nghe: “Chị Dĩnh.”
“Em không sao đấy chứ?” Từ tối qua cô ấy mất tin tức của cô, vừa rồi mới thông cuộc gọi nên khó giấu nổi sự sốt ruột trong giọng nói.
“Không sao, chỉ là tối qua bị Diệp Lang Đình nhốt cả đêm. Hôm nay nói chuyện rồi, nói mãi chẳng nghe, bị chặn hết suy nghĩ rồi.” Yến Nhụy Tiêu thở dài.
Vương Vĩnh lo cho cô: “Em tới chỗ chị, chị làm chút đồ ngon cho em.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Không được.” Thắc mắc của Vương Dĩnh còn chưa kịp hỏi ra thì cô đã nói tiếp: “Nhưng cũng không tính là không có gặt hái gì, em bị Kanye nhắm trúng rồi.”
Sau đó cô xuống xe vòng quanh xe kiểm tra kỹ càng một lượt, cuối cùng vẫn không yên tâm nên lại lấy hòm dụng cụ từ sau ra lấy máy dò quét một lượt. Hành xác một lúc mới ngồi lại vào trong xe.
“Con nuôi của lão già khốn kiếp á?” Vương Dĩnh nghe người ta từng nhắc tới nhưng không hề để tâm ngược lại còn lên giọng.
Yến Nhụy Tiêu khởi động xe lái về trường, nhìn chiếc xe cứ luôn theo sát trong gương chiếu hậu, đối phương không hề muốn né tránh, thể hiện rõ rằng đang tạo áp lực cho cô. “Đúng vậy, bây giờ đang sai người theo em đây, hai ngày này đừng có liên lạc với em, trên xe em chưa chắc sẽ bị lắp thêm đồ đâu, một lát nữa em gửi danh thiếp cho chị, chị đi tra công ty này đi.” Sau đó nói thêm: “Bên Swallow nói thế nào?”
“Tiểu Yến Nhi, cậu ta nói đây là chuyện của họ, báo thù vì ai, báo thế nào đều là vấn đề mà họ phải suy nghĩ, tùy tiện liên lụy em vào chỉ càng phức tạp hơn thôi. Em cũng biết người chúng ta đối mặt là người gì mà, mạng sống trước mắt chúng là hàng hóa có giá niêm yết chứ chẳng phải máu thịt, một cô gái như em chắc chắn rất nguy hiểm đấy.” Vương Dĩnh muốn khuyên cô, mấy lời cũ rích.
Cô đi qua cửa hàng tiện lợi, vừa nghe cô ấy càm ràm vừa chọn mấy thứ đồ ăn, lúc đi ra thì nhìn thấy chiếc xe đó đang đỗ ở nơi không xa cũng chẳng gần nhưng rất chướng mắt.
“Chị Dĩnh, chị chuyển lời này cho anh ấy và cũng chuyển cho mỗi người, nếu em đã tới rồi thì phải để hắn ta trả giá, gọi em một tiếng bố. Em đợi hắn ta gọi xong thì sẽ đi. Cho dù đi bằng cách nào cũng không nuối tiếc.” Lời vừa dứt Yến Nhụy Tiêu đã cúp điện thoại, quay trở lại xe của mình.
Nếu đã muốn theo thì cứ để họ theo thôi.
Thế là ngày nào Kanye cũng nghe được tin tức cấp dưới báo cáo. Thứ hai Yến Nhụy Tiêu đi học. Thứ ba cùng làm dự án với giáo sư. Thứ tư và thứ năm, ngoại trừ tới nhà ăn thì luôn ở trong ký túc xá. Mỗi tối cuối tuần tới quán của Carl điều chế rượu. Trong cuộc sống không hề có báo thù cũng chẳng hề có Diệp Lang Đình.
Anh ta bận rộn chuẩn bị cuộc làm ăn lớn vào thứ hai tuần sau với Diệp Lang Đình, nghe xong cũng chỉ dặn cấp dưới phải tiếp tục theo dõi.
Yến Nhụy Tiêu không phải cố ý không tìm Diệp Lang Đình, xét cho cùng là vì Diệp Lang Đình biến mất rồi, ý trên mặt chữ. Cho dù cô ở Bích Quế Viên, Hậu Sơn hay là Ngân Bạch cũng đều không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu. Ngay cả Vương Dĩnh sai người đi tìm cũng không có tin tức.
Một ngài Diệp cao quý, đang yên đang lành cả một tuần không hề xuất hiện trước mặt công chúng một lúc nào. Ngay cả Lý Côn cũng chẳng thấy đâu, Yến Nhụy Tiêu đợi mấy ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra sơ suất, sau đó Vương Dĩnh sai người đi nghe ngóng, ngài Diệp vẫn thường tham gia mọi hoạt động chỉ là không bị họ tìm thấy mà thôi.
Vương Dĩnh sai người chụp ảnh gửi tới, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Diệp Lang Đình với âu phục giày da.
Ngài Diệp, vì để đảm nhận cái danh xưng này mà ngay cả nghiêng mặt nhìn qua thôi cũng khiến người ta thán phục, phải cúi đầu với anh.
Suy nghĩ của Yến Nhụy Tiêu bị cắt ngang bởi chiếc điện thoại rung lên, cô nhìn hiển thị cuộc gọi tới ấn nghe: “Chị Dĩnh.”
“Em không sao đấy chứ?” Từ tối qua cô ấy mất tin tức của cô, vừa rồi mới thông cuộc gọi nên khó giấu nổi sự sốt ruột trong giọng nói.
“Không sao, chỉ là tối qua bị Diệp Lang Đình nhốt cả đêm. Hôm nay nói chuyện rồi, nói mãi chẳng nghe, bị chặn hết suy nghĩ rồi.” Yến Nhụy Tiêu thở dài.
Vương Vĩnh lo cho cô: “Em tới chỗ chị, chị làm chút đồ ngon cho em.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
“Không được.” Thắc mắc của Vương Dĩnh còn chưa kịp hỏi ra thì cô đã nói tiếp: “Nhưng cũng không tính là không có gặt hái gì, em bị Kanye nhắm trúng rồi.”
Sau đó cô xuống xe vòng quanh xe kiểm tra kỹ càng một lượt, cuối cùng vẫn không yên tâm nên lại lấy hòm dụng cụ từ sau ra lấy máy dò quét một lượt. Hành xác một lúc mới ngồi lại vào trong xe.
“Con nuôi của lão già khốn kiếp á?” Vương Dĩnh nghe người ta từng nhắc tới nhưng không hề để tâm ngược lại còn lên giọng.
Yến Nhụy Tiêu khởi động xe lái về trường, nhìn chiếc xe cứ luôn theo sát trong gương chiếu hậu, đối phương không hề muốn né tránh, thể hiện rõ rằng đang tạo áp lực cho cô. “Đúng vậy, bây giờ đang sai người theo em đây, hai ngày này đừng có liên lạc với em, trên xe em chưa chắc sẽ bị lắp thêm đồ đâu, một lát nữa em gửi danh thiếp cho chị, chị đi tra công ty này đi.” Sau đó nói thêm: “Bên Swallow nói thế nào?”
“Tiểu Yến Nhi, cậu ta nói đây là chuyện của họ, báo thù vì ai, báo thế nào đều là vấn đề mà họ phải suy nghĩ, tùy tiện liên lụy em vào chỉ càng phức tạp hơn thôi. Em cũng biết người chúng ta đối mặt là người gì mà, mạng sống trước mắt chúng là hàng hóa có giá niêm yết chứ chẳng phải máu thịt, một cô gái như em chắc chắn rất nguy hiểm đấy.” Vương Dĩnh muốn khuyên cô, mấy lời cũ rích.
Cô đi qua cửa hàng tiện lợi, vừa nghe cô ấy càm ràm vừa chọn mấy thứ đồ ăn, lúc đi ra thì nhìn thấy chiếc xe đó đang đỗ ở nơi không xa cũng chẳng gần nhưng rất chướng mắt.
“Chị Dĩnh, chị chuyển lời này cho anh ấy và cũng chuyển cho mỗi người, nếu em đã tới rồi thì phải để hắn ta trả giá, gọi em một tiếng bố. Em đợi hắn ta gọi xong thì sẽ đi. Cho dù đi bằng cách nào cũng không nuối tiếc.” Lời vừa dứt Yến Nhụy Tiêu đã cúp điện thoại, quay trở lại xe của mình.
Nếu đã muốn theo thì cứ để họ theo thôi.
Thế là ngày nào Kanye cũng nghe được tin tức cấp dưới báo cáo. Thứ hai Yến Nhụy Tiêu đi học. Thứ ba cùng làm dự án với giáo sư. Thứ tư và thứ năm, ngoại trừ tới nhà ăn thì luôn ở trong ký túc xá. Mỗi tối cuối tuần tới quán của Carl điều chế rượu. Trong cuộc sống không hề có báo thù cũng chẳng hề có Diệp Lang Đình.
Anh ta bận rộn chuẩn bị cuộc làm ăn lớn vào thứ hai tuần sau với Diệp Lang Đình, nghe xong cũng chỉ dặn cấp dưới phải tiếp tục theo dõi.
Yến Nhụy Tiêu không phải cố ý không tìm Diệp Lang Đình, xét cho cùng là vì Diệp Lang Đình biến mất rồi, ý trên mặt chữ. Cho dù cô ở Bích Quế Viên, Hậu Sơn hay là Ngân Bạch cũng đều không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu. Ngay cả Vương Dĩnh sai người đi tìm cũng không có tin tức.
Một ngài Diệp cao quý, đang yên đang lành cả một tuần không hề xuất hiện trước mặt công chúng một lúc nào. Ngay cả Lý Côn cũng chẳng thấy đâu, Yến Nhụy Tiêu đợi mấy ngày, cuối cùng cũng phát hiện ra sơ suất, sau đó Vương Dĩnh sai người đi nghe ngóng, ngài Diệp vẫn thường tham gia mọi hoạt động chỉ là không bị họ tìm thấy mà thôi.
Vương Dĩnh sai người chụp ảnh gửi tới, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Diệp Lang Đình với âu phục giày da.
Ngài Diệp, vì để đảm nhận cái danh xưng này mà ngay cả nghiêng mặt nhìn qua thôi cũng khiến người ta thán phục, phải cúi đầu với anh.