Chương 11
Chuyện đến nước này thì Yến Nhụy Tiêu đã hoàn toàn thấy rõ được cục diện, cô dùng ngón tay chạm nhẹ vào bức ảnh được gửi đến, cuối cùng thoát ra trở lại trang chủ, mở danh sách cuộc gọi.
Nhưng lúc này, điện thoại rung lên, cửa sổ nảy lên một thông báo.
Là tin nhắn tới từ số lạ, nội dung cũng rất ngắn gọn đơn giản: “Sáng mai tám giờ, bệnh viện Nhân Tâm. Tới coi kịch, bảo vệ mình cho tốt.”
Yến Nhụy Tiêu nhanh chóng sai người điều tra người gửi tin sau đó tự mình đi tìm bệnh viện Nhân Tâm. Đây là một bệnh viện tư nhân, người sáng lập là một người bạn thân của lão Louis, trừ điều này ra thì không còn thông tin nào khác. Bệnh viện cũng không có hoạt động gì, thậm chí ra vào cũng đều là bệnh nhân và người nhà bình thường. Ngoại trừ nó có liên quan tới Louis thì chẳng có điểm gì đặc biệt.
Cô xoay điện thoại trong tay cúi đầu im lặng suy nghĩ sau đó nhận điện thoại: “Chị Yến, không tra được người gửi tin nhắn. Nhưng điện thoại của chị từng qua xử lý, người bình thường chỉ có thể gửi tới số giả sau đó chuyển tiếp nhưng lần này lại gửi trực tiếp tới số chính của chị. Chỉ có người nội bộ mới có số điện thoại chính của chị thôi.”
“Có ý gì, đây là người nội bộ gửi tới à?” Yến Nhụy Tiêu đỡ trán, trò này khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị.
Tiểu Vương cũng không dám chắc chắn hoàn toàn: “Đúng ạ, nhưng chỗ bọn em không thể tìm được mã phù hợp cụ thể.”
Không còn thông tin hữu ích, Yến Nhụy Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại, dùng ngón giữa đỡ trán. Bất kể âm mưu giấu danh tính của đối phương là gì, nhưng nếu đã mạo hiểm liều lớn thế này để mời, Diệp Lang Đình cũng mất tin tức hoàn toàn rồi, vậy cô chỉ có thể đi xem xem.
Huống hồ, kỹ thuật của hắn nếu đã có thể tránh được Tiểu Vương thì cũng có thể tránh được tất cả người anh muốn tránh. Nếu như người này muốn hại cô, tội gì thu hút cô vào tròng, rắc rối như thế còn phải dặn cô một câu chú ý an toàn.
Sáng hôm sau Yến Nhụy Tiêu đúng giờ tới bệnh viện, đi đăng ký lấy số ở khoa tiêu hóa rồi im lặng ngồi đợi gọi số ở đại sảnh.
Bệnh viện này vừa nhìn thì rất bình thường nhưng chỉ cần quan sát kỹ là có thể phát hiện ra vừa sáng sớm người tới bệnh viện tư nhân khám bệnh nhưng chẳng hề tới phòng khám mà ngồi ở đại sảnh hơi nhiều.
Cô an nhàn thảnh thơi trên chỗ ngồi nhìn đồng hồ.
Tám giờ năm phút bầu không khí của cả đại sảnh đột nhiên yên tĩnh hẳn. Người xung quanh Yến Nhụy Tiêu vẫn giữ vẻ lặng im, trong lúc không một tiếng động, bầu không khí đổ sụp thành một đường thẳng khiến vẻ thong thả ung dung giả vờ trên mặt cô cũng tan biến biệt tích.
Tám giờ mười phút, phòng khám cấp cứu ở tầng một xuất hiện một tốp bác sĩ đẩy một giường bệnh chuẩn bị đi thang máy lên tầng. Xung quanh vẫn không một tiếng nói chuyện, ánh mắt của mọi người tập trung vào chỗ đó. Vì để tiện cho bác sĩ quan sát nên chỗ đỉnh của thang máy bệnh viện có một màn hình để hiển thị số tầng mà thang máy đang dừng.
Chữ số vừa to vừa đỏ chót đang đếm ngược khiến lòng Yến Nhụy Tiêu quặn lại một cách kỳ lạ.
Tám giờ mười hai phút, thang máy tới một tầng. Khoảnh khắc cửa mở ra, năm người bác sĩ đẩy giường bệnh đều ngã xuống. Thay đổi trong nháy mắt, Yến Nhụy Tiêu vẫn chưa nhìn rõ tình hình phía xa thì có một đám người xông vào từ cửa bệnh viện. Người bên cạnh cũng đã nhanh chóng phản ứng, sờ lấy khẩu súng ở thắt lưng, trong chốc lát, khắp nơi đều là tiếng kêu rên thấy máu.
Tám giờ mười lăm phút, người nấp ở trong thang máy bị chế ngự, có người đi vào nâng người đã ngã xuống ra, sau khi kiểm tra hơi thở thì lại chạy ra ngoài. Người trong bệnh viện nhanh chóng bắt đầu dọn sạch hiện trường, khôi phục lại trật tự như thể tất cả chưa từng xảy ra.
Tám giờ hai mươi phút, người vừa rồi chạy ra ngoài báo tin theo một người phía sau đi vào.
Yến Nhụy Tiêu nhìn thấy người này mang theo vẻ tiêu điều đi vào từ phía xa, chỉ nhìn từ xa một cái cũng khiến mắt người ta rối ren không dám nhìn lại.
Người tới là Diệp Lang Đình, trên đầu anh có máu. Đôi mắt còn đỏ hơn cả máu ở thái dương. Đôi mắt đó nhìn bạn một cái như thể tảng đá nặng nghìn cân đè lên người bạn, bạn muốn nói nhưng chỉ có thể cảm nhận được cơn đau mà tảng đá nghiến vào xác thịt.
Người khác không biết, giờ khắc này Yến Nhụy Tiêu lại muốn đứng cạnh anh, che mắt cho anh nghỉ ngơi năm phút. Điều này là không nên, cô không nên quan tâm những kẻ thù giết bố mình rốt cuộc có đau hay không.
Nào có ai từng trải qua cơn đau như lúc ông Yến bị lấy tim chứ? Nghĩ tới đây, Yến Nhụy Tiêu rời mắt, nhân lúc dòng người hỗn loạn đi ra khỏi bệnh viện, cô không muốn gặp Diệp Lang Đình vào giờ khắc này.
Nhưng lúc này, điện thoại rung lên, cửa sổ nảy lên một thông báo.
Là tin nhắn tới từ số lạ, nội dung cũng rất ngắn gọn đơn giản: “Sáng mai tám giờ, bệnh viện Nhân Tâm. Tới coi kịch, bảo vệ mình cho tốt.”
Yến Nhụy Tiêu nhanh chóng sai người điều tra người gửi tin sau đó tự mình đi tìm bệnh viện Nhân Tâm. Đây là một bệnh viện tư nhân, người sáng lập là một người bạn thân của lão Louis, trừ điều này ra thì không còn thông tin nào khác. Bệnh viện cũng không có hoạt động gì, thậm chí ra vào cũng đều là bệnh nhân và người nhà bình thường. Ngoại trừ nó có liên quan tới Louis thì chẳng có điểm gì đặc biệt.
Cô xoay điện thoại trong tay cúi đầu im lặng suy nghĩ sau đó nhận điện thoại: “Chị Yến, không tra được người gửi tin nhắn. Nhưng điện thoại của chị từng qua xử lý, người bình thường chỉ có thể gửi tới số giả sau đó chuyển tiếp nhưng lần này lại gửi trực tiếp tới số chính của chị. Chỉ có người nội bộ mới có số điện thoại chính của chị thôi.”
“Có ý gì, đây là người nội bộ gửi tới à?” Yến Nhụy Tiêu đỡ trán, trò này khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị.
Tiểu Vương cũng không dám chắc chắn hoàn toàn: “Đúng ạ, nhưng chỗ bọn em không thể tìm được mã phù hợp cụ thể.”
Không còn thông tin hữu ích, Yến Nhụy Tiêu nhanh chóng cúp điện thoại, dùng ngón giữa đỡ trán. Bất kể âm mưu giấu danh tính của đối phương là gì, nhưng nếu đã mạo hiểm liều lớn thế này để mời, Diệp Lang Đình cũng mất tin tức hoàn toàn rồi, vậy cô chỉ có thể đi xem xem.
Huống hồ, kỹ thuật của hắn nếu đã có thể tránh được Tiểu Vương thì cũng có thể tránh được tất cả người anh muốn tránh. Nếu như người này muốn hại cô, tội gì thu hút cô vào tròng, rắc rối như thế còn phải dặn cô một câu chú ý an toàn.
Sáng hôm sau Yến Nhụy Tiêu đúng giờ tới bệnh viện, đi đăng ký lấy số ở khoa tiêu hóa rồi im lặng ngồi đợi gọi số ở đại sảnh.
Bệnh viện này vừa nhìn thì rất bình thường nhưng chỉ cần quan sát kỹ là có thể phát hiện ra vừa sáng sớm người tới bệnh viện tư nhân khám bệnh nhưng chẳng hề tới phòng khám mà ngồi ở đại sảnh hơi nhiều.
Cô an nhàn thảnh thơi trên chỗ ngồi nhìn đồng hồ.
Tám giờ năm phút bầu không khí của cả đại sảnh đột nhiên yên tĩnh hẳn. Người xung quanh Yến Nhụy Tiêu vẫn giữ vẻ lặng im, trong lúc không một tiếng động, bầu không khí đổ sụp thành một đường thẳng khiến vẻ thong thả ung dung giả vờ trên mặt cô cũng tan biến biệt tích.
Tám giờ mười phút, phòng khám cấp cứu ở tầng một xuất hiện một tốp bác sĩ đẩy một giường bệnh chuẩn bị đi thang máy lên tầng. Xung quanh vẫn không một tiếng nói chuyện, ánh mắt của mọi người tập trung vào chỗ đó. Vì để tiện cho bác sĩ quan sát nên chỗ đỉnh của thang máy bệnh viện có một màn hình để hiển thị số tầng mà thang máy đang dừng.
Chữ số vừa to vừa đỏ chót đang đếm ngược khiến lòng Yến Nhụy Tiêu quặn lại một cách kỳ lạ.
Tám giờ mười hai phút, thang máy tới một tầng. Khoảnh khắc cửa mở ra, năm người bác sĩ đẩy giường bệnh đều ngã xuống. Thay đổi trong nháy mắt, Yến Nhụy Tiêu vẫn chưa nhìn rõ tình hình phía xa thì có một đám người xông vào từ cửa bệnh viện. Người bên cạnh cũng đã nhanh chóng phản ứng, sờ lấy khẩu súng ở thắt lưng, trong chốc lát, khắp nơi đều là tiếng kêu rên thấy máu.
Tám giờ mười lăm phút, người nấp ở trong thang máy bị chế ngự, có người đi vào nâng người đã ngã xuống ra, sau khi kiểm tra hơi thở thì lại chạy ra ngoài. Người trong bệnh viện nhanh chóng bắt đầu dọn sạch hiện trường, khôi phục lại trật tự như thể tất cả chưa từng xảy ra.
Tám giờ hai mươi phút, người vừa rồi chạy ra ngoài báo tin theo một người phía sau đi vào.
Yến Nhụy Tiêu nhìn thấy người này mang theo vẻ tiêu điều đi vào từ phía xa, chỉ nhìn từ xa một cái cũng khiến mắt người ta rối ren không dám nhìn lại.
Người tới là Diệp Lang Đình, trên đầu anh có máu. Đôi mắt còn đỏ hơn cả máu ở thái dương. Đôi mắt đó nhìn bạn một cái như thể tảng đá nặng nghìn cân đè lên người bạn, bạn muốn nói nhưng chỉ có thể cảm nhận được cơn đau mà tảng đá nghiến vào xác thịt.
Người khác không biết, giờ khắc này Yến Nhụy Tiêu lại muốn đứng cạnh anh, che mắt cho anh nghỉ ngơi năm phút. Điều này là không nên, cô không nên quan tâm những kẻ thù giết bố mình rốt cuộc có đau hay không.
Nào có ai từng trải qua cơn đau như lúc ông Yến bị lấy tim chứ? Nghĩ tới đây, Yến Nhụy Tiêu rời mắt, nhân lúc dòng người hỗn loạn đi ra khỏi bệnh viện, cô không muốn gặp Diệp Lang Đình vào giờ khắc này.