Chương 1
"Có một nàng công chúa nọ, nàng bị lạc trong một khu rừng đen, và vô tình nàng đã đem lòng yêu tên yêu tinh xấu xí trong đó. Hắn bị phù thủy của khu rừng đen nguyền rủa, rằng suốt cuộc đời không thể bước ra ngoài khu rừng, nếu không sẽ bị tan biến. Nhưng vì nàng công chúa, hắn bất chấp lời nguyền, dẫn nàng thoát khỏi khu rừng. Khi nàng vừa ra khỏi bên ngoài cũng là lúc tên yêu tinh dần dần tan biến. Nàng chỉ biết đứng nhìn hắn mà khóc, đến cuối cùng chính nàng là người hại hắn đến mức đau thương đến vậy."
Cô gập cuốn sách lại để lên giá. Không biết cô đã đọc qua cuốn sách này bao nhiêu lần, và cảm nhận đem lại vẫn hệt như lần đầu tiên cô chạm vào nó. Day dứt, đau lòng, cuối cùng là một chút tiếc nuối.
Cô bước chân ra khỏi thư viện, trời bên ngoài đang mưa to. Gió lạnh thổi qua khiến cho cô cũng rùng mình. Lấy trong balo ra cây dù, cô đội trời mưa đi bộ về. Thư viện cách nhà cô chỉ một con phố, đi tầm năm phút là tới.
Cô về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, rồi pha một tách trà nhỏ ra ngoài hiên ngồi. Đó là thói quen hằng ngày của cô, dù cho ngày nắng hay mưa.
Âm thanh tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà nghe hoài cũng không chán. Cô cực kì thích những âm thanh thiên nhiên như vậy, phải chi cô có nhiều thời gian hơn thì tốt.
Cô khoác vội chiếc áo vào cho đỡ lạnh. Đang muốn đứng lên đi vào trong thì cô chợt nhìn thấy một người đang ngồi chờ xe bên bến xe buýt đối diện nhà. Cô nhìn đồng hồ, giờ này đã không còn chuyến xe nào nữa. Trời mưa vừa to vừa lạnh, ngồi đó đến khi nào mới về được nhà.
Cô cầm chiếc ô che cho chính mình, tay cầm thêm một chiếc đi về hướng trạm xe.
Cô ngồi xuống ghế, đưa chiếc ô cho người bên cạnh.
"Anh cầm chiếc ô này về tạm đi, giờ này chẳng còn chuyến xe nào nữa đâu."
Anh chàng đó nhìn cô một lúc, rồi nở nụ cười: "Cảm ơn cô. Cô thật tốt."
Cô gật đầu rồi cầm chiếc ô của mình đi vào nhà.
Tiếng chim rả rích bên ngoài cửa sổ. Cô mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Hôm nay là chủ nhật, cô không cần đi làm, đánh một giấc dài như vậy thật thoải mái.
Cô đi ra chợ, chọn mua một vài rau củ, thịt cho bữa trưa rồi đi về.
Đi đến trước cổng, cô chợt nhìn một thấy chiếc ô mắc vào cổng nhà cô. Trên đó có dán một tờ giấy ghi chú màu đỏ với dòng chữ ngay ngắn "Trả lại cho cô chiếc ô hôm qua. Lần sau đừng tùy tiện đối tốt với một người xa lạ như vậy. Cảm ơn."
Cô nhìn tờ giấy rồi bật cười, sau đó đi vào nhà.
Tà tà chiều, cô bắt một chuyến xe buýt đi đến bệnh viện. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, người và xe lũ lượt chạy đi chạy về, dòng người tấp nập hối hả. Cô nhìn ra cửa sổ, xa xa kia ánh mặt trời đang chiếu rọi trên những đám mây, lấp ló từng đàn chim bay nhanh về tổ. Bầu trời trong xanh, khiến cho lòng người cũng cảm thấy thoải mái.
Bất chợt bên cạnh cô có người ngồi xuống. Cô quay sang nhìn, bắt gặp một gương mặt vừa lạ mà vừa quen. Anh chàng này, hôm qua cô vừa mới gặp ở trạm xe trước nhà đây mà.
"Thật trùng hợp." Cô nhìn anh mỉm cười.
Anh nhìn cô, sau đó mới cất giọng: "Đúng vậy."
"Hôm qua mưa lớn anh về nhà an toàn chứ?"
"Cảm ơn chiếc dù mà cô đã đưa, nhờ nó mà tôi không phải dầm mưa về."
Cô gật đầu cười, thôi nhìn anh, hướng mắt về phía trạm dừng kế tiếp. Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ hắt vào bên trong xe, kéo dài chiếc bóng của mọi người thêm vài phần. Cô chào tạm biệt anh rồi sau đó xuống trạm.
Bóng lưng cô đơn một mình bước vào bệnh viện, sau đó đi thẳng đến khoa tim mạch.
Cô mở cửa bước vào, kế tiếp là hàng loạt các bước kiểm tra, đánh giá sức khỏe. Xong tất thảy, cô ngồi đối diện với bác sĩ, vẻ mặt có chút trầm tư.
"Hiện tại vẫn chưa có trái tim nào phù hợp với cô cả. Điều tôi có thể làm được bây giờ là chỉ có an ủi và động viên cô."
"Tôi... còn bao nhiêu thời gian nữa vậy?"
"Chưa thể khẳng định chắc chắn được. Nhưng tối đa là sáu tháng. Trái tim của cô đã không thể gắng gượng được thêm nữa rồi."
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy hụt hẫng. Cơ thể cô bất giác run lên từng hồi, nước mắt cố kìm nén nhưng vẫn không ngừng rơi lã chã. Cô cúi mặt để những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay, thấm đẫm một góc quần. Cô không hy vọng là sẽ có một trái tim phù hợp, nhưng khi nghe lời nói đó vẫn thấy rất thất vọng. Cô đã gắng gượng hết sức rồi, điều còn lại duy nhất là chờ đợi thời gian thôi.
"Cô đừng khóc, chúng ta vẫn còn thời gian. Bệnh viện sẽ cố hết sức tìm trái tim phù hợp với cô. Đừng bi quan quá."
Cô điều tiết tâm trạng trở lại, lau khô hai hàng nước mắt còn đọng trên má: "Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng cho đến lúc ấy."
Cô mỉm cười lạc quan nhìn vị bác sĩ trước mặt sau đó cúi chào ra về.
Cô đi lang thang ngoài khuôn viên bệnh viện, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ gần đó. Mặt trời đã sớm lặn nơi xa tít kia, nhường chỗ cho ánh đêm dần buông xuống. Trời từ từ tối đen đi, các trụ đèn ở xung quanh cũng dần dần thắp sáng cả một khuôn viên. Cô thả hồn mình vào làn gió, gió nhè nhẹ cuốn đi dòng suy nghĩ của cô, trôi theo các muộn phiền mà mất hút. Gió không lạnh, nhưng ngực cô đột nhiên lại lạnh đến phát run. Dường như cô mơ hồ có thể cảm nhận được, trái tim cô nó đã ngừng đập trong giây lát. Cô ôm ngực, thở dốc một lúc, từ từ mới lấy lại nhịp thở bình thường. Cơn đau tim lại tái phát, tần suất ngày một tăng nhiều hơn rồi. Có lẽ, cô nên hoàn thành mọi việc nhanh hơn thôi.
"Cô chưa về sao?" Bất chợt bên cạnh cô vang lên một giọng nói trầm thấp.
Cô giật mình quay sang, mới nhận ra là người cô vừa gặp trên xe buýt. Anh cũng đến đây sao?
"À, tôi tính ngồi một lát nữa rồi sẽ về. Còn anh?"
"Tôi đến đây có chút chuyện, chưa thể về."
Cô gật gật đầu rồi nói tiếp: " Gặp nhau đã ba lần rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên anh?"
"Tôi tên Lâm Tử."
"Tôi tên Hạ Mẫn."
Cả hai sau đó lại không nói thêm lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi ngắm bầu trời, lắng nghe tiếng gió xào xạc qua từng tán cây.
Cô gập cuốn sách lại để lên giá. Không biết cô đã đọc qua cuốn sách này bao nhiêu lần, và cảm nhận đem lại vẫn hệt như lần đầu tiên cô chạm vào nó. Day dứt, đau lòng, cuối cùng là một chút tiếc nuối.
Cô bước chân ra khỏi thư viện, trời bên ngoài đang mưa to. Gió lạnh thổi qua khiến cho cô cũng rùng mình. Lấy trong balo ra cây dù, cô đội trời mưa đi bộ về. Thư viện cách nhà cô chỉ một con phố, đi tầm năm phút là tới.
Cô về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, rồi pha một tách trà nhỏ ra ngoài hiên ngồi. Đó là thói quen hằng ngày của cô, dù cho ngày nắng hay mưa.
Âm thanh tiếng mưa tí tách rơi trên mái nhà nghe hoài cũng không chán. Cô cực kì thích những âm thanh thiên nhiên như vậy, phải chi cô có nhiều thời gian hơn thì tốt.
Cô khoác vội chiếc áo vào cho đỡ lạnh. Đang muốn đứng lên đi vào trong thì cô chợt nhìn thấy một người đang ngồi chờ xe bên bến xe buýt đối diện nhà. Cô nhìn đồng hồ, giờ này đã không còn chuyến xe nào nữa. Trời mưa vừa to vừa lạnh, ngồi đó đến khi nào mới về được nhà.
Cô cầm chiếc ô che cho chính mình, tay cầm thêm một chiếc đi về hướng trạm xe.
Cô ngồi xuống ghế, đưa chiếc ô cho người bên cạnh.
"Anh cầm chiếc ô này về tạm đi, giờ này chẳng còn chuyến xe nào nữa đâu."
Anh chàng đó nhìn cô một lúc, rồi nở nụ cười: "Cảm ơn cô. Cô thật tốt."
Cô gật đầu rồi cầm chiếc ô của mình đi vào nhà.
Tiếng chim rả rích bên ngoài cửa sổ. Cô mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Hôm nay là chủ nhật, cô không cần đi làm, đánh một giấc dài như vậy thật thoải mái.
Cô đi ra chợ, chọn mua một vài rau củ, thịt cho bữa trưa rồi đi về.
Đi đến trước cổng, cô chợt nhìn một thấy chiếc ô mắc vào cổng nhà cô. Trên đó có dán một tờ giấy ghi chú màu đỏ với dòng chữ ngay ngắn "Trả lại cho cô chiếc ô hôm qua. Lần sau đừng tùy tiện đối tốt với một người xa lạ như vậy. Cảm ơn."
Cô nhìn tờ giấy rồi bật cười, sau đó đi vào nhà.
Tà tà chiều, cô bắt một chuyến xe buýt đi đến bệnh viện. Chiếc xe bon bon chạy trên đường, người và xe lũ lượt chạy đi chạy về, dòng người tấp nập hối hả. Cô nhìn ra cửa sổ, xa xa kia ánh mặt trời đang chiếu rọi trên những đám mây, lấp ló từng đàn chim bay nhanh về tổ. Bầu trời trong xanh, khiến cho lòng người cũng cảm thấy thoải mái.
Bất chợt bên cạnh cô có người ngồi xuống. Cô quay sang nhìn, bắt gặp một gương mặt vừa lạ mà vừa quen. Anh chàng này, hôm qua cô vừa mới gặp ở trạm xe trước nhà đây mà.
"Thật trùng hợp." Cô nhìn anh mỉm cười.
Anh nhìn cô, sau đó mới cất giọng: "Đúng vậy."
"Hôm qua mưa lớn anh về nhà an toàn chứ?"
"Cảm ơn chiếc dù mà cô đã đưa, nhờ nó mà tôi không phải dầm mưa về."
Cô gật đầu cười, thôi nhìn anh, hướng mắt về phía trạm dừng kế tiếp. Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ hắt vào bên trong xe, kéo dài chiếc bóng của mọi người thêm vài phần. Cô chào tạm biệt anh rồi sau đó xuống trạm.
Bóng lưng cô đơn một mình bước vào bệnh viện, sau đó đi thẳng đến khoa tim mạch.
Cô mở cửa bước vào, kế tiếp là hàng loạt các bước kiểm tra, đánh giá sức khỏe. Xong tất thảy, cô ngồi đối diện với bác sĩ, vẻ mặt có chút trầm tư.
"Hiện tại vẫn chưa có trái tim nào phù hợp với cô cả. Điều tôi có thể làm được bây giờ là chỉ có an ủi và động viên cô."
"Tôi... còn bao nhiêu thời gian nữa vậy?"
"Chưa thể khẳng định chắc chắn được. Nhưng tối đa là sáu tháng. Trái tim của cô đã không thể gắng gượng được thêm nữa rồi."
Mặc dù đã biết trước kết quả nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy hụt hẫng. Cơ thể cô bất giác run lên từng hồi, nước mắt cố kìm nén nhưng vẫn không ngừng rơi lã chã. Cô cúi mặt để những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay, thấm đẫm một góc quần. Cô không hy vọng là sẽ có một trái tim phù hợp, nhưng khi nghe lời nói đó vẫn thấy rất thất vọng. Cô đã gắng gượng hết sức rồi, điều còn lại duy nhất là chờ đợi thời gian thôi.
"Cô đừng khóc, chúng ta vẫn còn thời gian. Bệnh viện sẽ cố hết sức tìm trái tim phù hợp với cô. Đừng bi quan quá."
Cô điều tiết tâm trạng trở lại, lau khô hai hàng nước mắt còn đọng trên má: "Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng cho đến lúc ấy."
Cô mỉm cười lạc quan nhìn vị bác sĩ trước mặt sau đó cúi chào ra về.
Cô đi lang thang ngoài khuôn viên bệnh viện, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ gần đó. Mặt trời đã sớm lặn nơi xa tít kia, nhường chỗ cho ánh đêm dần buông xuống. Trời từ từ tối đen đi, các trụ đèn ở xung quanh cũng dần dần thắp sáng cả một khuôn viên. Cô thả hồn mình vào làn gió, gió nhè nhẹ cuốn đi dòng suy nghĩ của cô, trôi theo các muộn phiền mà mất hút. Gió không lạnh, nhưng ngực cô đột nhiên lại lạnh đến phát run. Dường như cô mơ hồ có thể cảm nhận được, trái tim cô nó đã ngừng đập trong giây lát. Cô ôm ngực, thở dốc một lúc, từ từ mới lấy lại nhịp thở bình thường. Cơn đau tim lại tái phát, tần suất ngày một tăng nhiều hơn rồi. Có lẽ, cô nên hoàn thành mọi việc nhanh hơn thôi.
"Cô chưa về sao?" Bất chợt bên cạnh cô vang lên một giọng nói trầm thấp.
Cô giật mình quay sang, mới nhận ra là người cô vừa gặp trên xe buýt. Anh cũng đến đây sao?
"À, tôi tính ngồi một lát nữa rồi sẽ về. Còn anh?"
"Tôi đến đây có chút chuyện, chưa thể về."
Cô gật gật đầu rồi nói tiếp: " Gặp nhau đã ba lần rồi, nhưng tôi vẫn chưa biết tên anh?"
"Tôi tên Lâm Tử."
"Tôi tên Hạ Mẫn."
Cả hai sau đó lại không nói thêm lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi ngắm bầu trời, lắng nghe tiếng gió xào xạc qua từng tán cây.