Chương 13:
Trên đường về tôi hỏi Trang– Mẹ anh nói gì thế– Đâu có gì đâu, chuyện phụ nữ ấy mà– Hôm nay tiểu thư ít nói nhỉ, mọi hôm ngồi sau anh liến thoắng lắm cơ mà– Em thử ít nói như anh xem anh cảm thấy thế nào. Em còn chưa tính tội anh hôm nay, dẫn em đến gặp bố mẹ anh mà không nói gì với em cả.– Em mà ít nói thì không phải là Trang, còn chuyện hôm nay cho anh xin lỗi.– Chứ không phải anh đưa em đến làm người thế thân phải không?– Không, anh không có ý đó, tại bố mẹ nói dẫn em đến mà– Ai mà tin được anh.– Nhiều người tin anh lắm mà– Hôm nay mẹ anh kể nhiều về anh lắm, em chỉ nói với anh 1 câu thôi.– Hả– Anh mở lòng ra đi.Tôi im lặng, dường như Trang đã biết điều gì đó sau khi đến nhà tôi hôm nay. 2 người im lặng cho đến khi tôi lai Trang về đến nhà.– Anh suy nghĩ về lời em nói đi, em vào nhà đây. Mà này nhớ sáng mai qua đón em.– Không đón có việc gì không?– Anh cứ thử không đón xem, em có số mẹ anh đây rồi nè – ánh mắt nham hiểm– Rồi rồi, đón, anh đón.– Ngủ ngon anh nha – Nói xong là chạy tọt vào nhà.Về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa đi ngủ.– Ngồi xuống đi con – mẹ tôi nói nhàng.– Có chuyện gì thế mẹ, con mệt lắm rồi, con đi ngủ đây.– Ngồi xuống – mẹ tôi trừng mắt.– Vâng, mẹ nói đi.– Con lớn rồi, không phải vì chuyện vợ con của con mà mẹ lại cất công lên đây đâu. Mẹ bệnh mười mấy năm nay, 2 năm nay ngày nào cũng phải tiêm insulin. Mẹ không sống vì con, mẹ không có nghị lực thì mẹ đi lâu rồi. Nhưng ơn trời bây giờ có thuốc nên mẹ giữ được mức đường huyết ổn định. Mẹ biết nhiều lúc con rất tủi thân vì có 1 mình, cộng với việc con đã không đứng vững được trong cuộc sống 1 thời gian rất dài. Bố mẹ thật không muốn đuổi con đi lúc đó, nhưng vì con bố mẹ phải làm thế. Con đã cố gắng để được như ngày hôm nay, nhưng còn đừng vì quá khứ mà cứ đi về 1 mình như vậy. Chuyện cưới vợ có thể 1 vài năm nữa rồi cưới cũng được, cái mẹ muốn là con có 1 người chia sẻ, bên cạnh con. Tình yêu là 1 thứ kì diệu, nhưng cũng làm con người ta chết đi sống lại. Mẹ nói thế chắc con hiểu, còn phòng ngủ của con, mẹ không động vào 1 thứ gì, mẹ biết có những thứ con giữ cho riêng mình và mẹ biết tại sao phòng ngủ của con luôn sạch sẽ. Nhưng mẹ mong 1 ngày, bức ảnh ở đầu giường con, con sẽ cất nó đi. Mẹ chỉ mong vậy thôi.– Con cố gắng, bố mẹ rất ghi nhận, nhưng con đừng lao đầu vào công việc nhiều quá, đúng là đem lại tiền bạc thật, nhưng cái bố mẹ cần là con vui vẻ, khi về nhà con luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ với mọi người. Nhưng nhưng lúc con ở 1 mình, con lầm lì như vậy bố mẹ lo lắm. Cố gắng điều chỉnh nhé – bố tôi nói.– Vâng, con sẽ cố, mà khuya rồi bố mẹ đi ngủ đi ạ.Thấy bố mẹ buồn, tôi cũng áy náy. Làm con làm cái mà cứ để bố mẹ phải lo. Cuộc đời, tiền đâu phải là tất cả, tôi không cần giàu, nhưng tôi làm ra tiền để khẳng định mình, tự nuôi sống bản thân. Tôi luôn hoài nghi rằng xã hội bây giờ, con gái thực dụng, tôi luôn mong muốn tìm được 1 người có thể chia sẻ với mình. Lúc buồn đau, lúc hoạn nạn, tôi đã 1 mình tự bước đi, và tự đứng lên để làm việc, để sửa chữa bản thân, có trải qua thì bây giờ mới biết quý trọng những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt thấu tận vào trong tim