Chương 14:
Sáng hôm sau mình vẫn đi làm. 6h chuông báo thức reo. Ra ngoài thì bố mẹ đã dậy từ lúc nào…– Dậy sớm thế con.– Vâng, nay con vẫn phải đi làm, chắc chỉ làm buổi sáng thôi, chiều con nghỉ– Vậy ăn sáng xong rồi đi– Thôi, con ra ngoài ăn, với lại qua đón Trang đi làm– Vậy điện cho con bé rồi 2 đứa đi ăn luôn, nhớ ăn đấy, có bữa sáng quan trọng nhất thì phải ăn– Vâng – tôi uể oải.Vệ sinh cá nhân xong rồi mặc quần áo đi luôn. Gọi điện cho Trang– Alo, em nghe.– Dậy đi rồi ra ngoài ăn sáng.– Em dậy lâu rồi. Anh đi đến đâu rồi.– Giờ anh ở nhà đi, tô son trát phấn gì thì nhanh lên đấy, anh đợi mà lâu quá cho em đi taxi đó– Mới sáng đã khó tính rồi, em không trang điểm được chưaVội vã phóng xe đi, qua nhà đón Trang rồi đi ăn sáng, xong đến công ty. Tâm trạng của mình không được tốt cho lắm, từ tối qua, và Trang dường như cũng nhận ra điều đó.– Anh, nhớ mai là ngày gì không?– Mai chủ nhật.– Thế hôm trước anh nói với em làm sao ? Anh không nhớ à– Nhớ chứ, mai dẫn nhóc đi sắm đồ, à nhầm, nhóc dẫn anh đi mua áo chứ. Mà em thích gì, anh còn biết lối cày kéo để mua đồ cho em chứ, túi LV, nước hoa chanel, cái gì đắt tiền ngoài những thứ đó ra muốn gì anh mua cho.– Đồ ki bo, ki bo, em chỉ cần anh đi xách đồ cho em thôi, làm vệ sĩ cho em 1 ngày nhé, em nghe lời anh nhiều rồi, bây giờ anh phải nghe lời em.– Được thôi. Cứ ngoan là cái gì anh cũng cho.– Em hư chắc. Có anh dở dở ương ương khó chiều.– Vâng, thế mà có đứa cứ suốt ngày nhõng nhẽo đi theo ấy nhỉ.– Chẳng nói với anh nữa, thôi anh về phòng mà ôm cái đống bản vẽ của anh đi– Sơ ri, mà anh lên phòng đâyNgồi làm việc được lúc, chú Quang gọi tôi xuống phòng– Có việc gì thế chú– Xong bản quy hoạch lên Gia Lâm chưa?– Rồi chú ạ, cháu chuyển mấy mẫu nhà sang cho anh em bên kết cấu làm rồi.– Ừ, ông Tuân ( bố Trang) mới nói chuyện với chú, đợt này chú giao cho cháu hết đấy, tự lo liệu rồi bố trí anh em làm việc nhé.– Vâng.– Mà này chia ra cho anh em nó làm, đưa cho mấy đưá trẻ nó làm để chúng nó vỡ ra, cháu cứ ôm vào người làm không hết việc đâu, mình chỉ kiểm tra khối lượng với chất lượng thôi. Chú thấy cháu cứ cắm đầu vào việc nhiều quá. Tại chú nể ông Tuân nên mới để cháu làm dự án này đấy– Cháu vẫn đi chơi mà– Chú biết cái nghề của cháu, 1 khi đã hứng thì làm, nhưng không có hứng thì có nghĩ nát óc ra cũng không hiệu quả đâu, cho nên làm sao chi phối hợp lí, suy nghĩ ít thôi, bố mẹ cháu nói thế thôi, cái gì đến nó sẽ đến.– Cháu có nghĩ gì đâu, thôi cháu về phòng đây.Tôi lẳng lặng bước ra, đi ra cửa gặp em Trang– Hồ sơ nè anh, chú bảo em đưa cho anh– Ừ, trưa đi ăn với anh không?– Cái gì cơ ạ.– Trưa đi ăn cơm cùng anh không ?– Tự nhiên hôm nay chủ động, để em suy nghĩ xem đã. Mọi hôm đến giờ toàn em giục anh đi ăn. Hôm nay thì lại rủ em thì rõ sớm. Sáng mẹ cho anh ăn cái gì à?– Vớ vẩn, hỏi lại lần nữa có đi không, chiều nghỉ kiếm chỗ nào chơi đến tối rồi về.– Có phải anh không vậy, anh Tùng. – khua khua tay trước mặt mình – để em bẹo cái cho anh tỉnh nhé – nói là làm, Trang bẹo thật– Này, lợi dụng để sàm sỡ anh đấy à, đang ở công ty đấy.– Kệ chứ, chú Quang bảo em để ý đến anh cho nên em là quản lí của anh, anh làm sao em lại phải chịu trách nhiệm.– Rồi rồi, quản lí hay quản giáo gì cũng được hết. Anh đi làm việc tiếp đây.Lên phòng uể oải, ngồi được 1 lúc thì Trang lại gọi điện.– Anh, bố em vừa điện, bảo chiều cả nhà về quê. Anh có đi không ?– Ơ, sao tự nhiên rủ anh đi làm gì?– Thì rủ anh đi cùng cho vui, đi tối lên luôn, về quê đi vui lắm, đang mùa gặt mà anh.– Thôi, anh đi có quen biết ai ở quê em đâu mà đi.– Trước lạ sau quen, với lại hôm nay bố em không có lái xe, em bảo bố rồi.– Ơ hay.– Em gọi điện xin 2 bác rồi, anh chỉ việc làm vệ sĩ cho em thôi. hehe…– Vậy hoá ra đây là em gọi điện cho anh để thông báo chứ không phải là để rủ rê anh đi chơi cùng đúng không hả. Đồ khôn lỏi.– Đúng rồi, em thông minh mà, anh không thấy vậy à, hì hì, cứ thế anh nhé – nói xong là cúp máy luôn.