Chương 18:
Ngồi chỉ cho bố vài thứ, như tải ứng dụng ở chợ đen ( appvn), vào web, tải phần mềm xem phim đọc báo. Sử dụng email… Bỗng nhiên bố tôi hỏi– Mà hôm nay đi chơi vui không con– Vui bố ạ, nhưng mà…– Con không yêu Trang chứ gì – bố tôi ngắt lời.Tôi ngồi im và nhìn ra ngoài cửa sổ, 2 bàn tay đan chặt vào nhau, chẳng biết nói với bố thế nào– Nếu không yêu thì con hãy nói với con bé, còn nếu con đắn đo thì con hãy cho Trang 1 cơ hội, được hay không được, bố tin Trang nó cũng không trách con đâu. Nhưng phải khéo không làm tổn thương con bé.– Sao bố biết con không yêu Trang.– Nhìn con là bố biết, người đang yêu thì người ta không bao giờ nhàn rỗi như con, không uể oải như con. Con đi làm, chỉ biết đi làm, làm cho mệt để rồi về nhà bố chẳng thấy lúc nào con tươi tỉnh, điện thoại thì vứt xó 1 chỗ. Thôi bố đi ngủ đây, bố không muốn nói nhiều, nhưng bố tin vào lựa chọn của con.– Vâng.Mình cũng không ngờ bố mình lại tinh ý đến như thế, thà bố mẹ cứ chửi cứ mắng, nhưng cứ đánh đòn tâm lí thế này thì thực sự mình cảm thấy rất nặng nề. Mở tủ lạnh lấy lon bia ra ban công ngồi, đường phố vắng người, chỉ còn lờ mờ vài ánh đèn. Mở điện thoại lên thấy em Trang gọi nhỡ mấy cuộc cách đây 15 phút, máy mình thì để rung, bấm máy gọi.– Em nghe, sao em gọi anh không nghe máy– Anh vừa tắm xong, em ngủ rồi à– Chưa ạ, anh làm em lo chết đi được, tưởng đi đường bị làm sao– Có sao đâu, thôi em đi ngủ đi, mai qua đón anh rồi đi– Vâng.Gọi điện cho cô bé yên tâm, dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn em Trang ạ – cái đuôi của anh.Lăn lăn, vuốt vuốt điện thoại thì đập vào mắt cái số của nợ kia, muộn muộn rồi lấy máy ra gọi chơi xem thế nào.– Alo.– Cô chưa ngủ à?– Chưa, anh có chuyện gì gọi tôi muộn thế – giọng nhẹ nhàng.– À, có nhiều chuyện, đòi tiền, hỏi thăm tình hình, nhưng vấn đề chính là hỏi xem cô ngủ chưa thôi.– Anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ, mà không sợ người yêu ghen hả, điện cho tôi giờ này?– Đã sợ thì không gọi, mà đã gọi thì không sợ.– Anh nói luôn vấn đề chính đi, có chuyện gì, tiền tôi chưa có trả anh đâu.– Tôi buồn lắm !– Người như anh mà cũng biết buồn cơ à, có tiền như anh mà cũng buồn, thì người như tôi, tôi đang trong tình trạng dưới cả cái mức buồn của anh thì gọi là gì.– Dưới mức buồn à, là thảm hại, mất niềm tin vào cuộc sống.– Đúng rồi đấy.– Sao cô không đập đầu vào tường chết đi, hoặc muốn nhẹ nhàng hơn ra mua vỉ thuốc ngủ, muốn kịch tính hơn thì nhảy cầu hoặc thắt cổ rồi hôm sau được lên báo, ít ra cũng để lại được tiếng tăm !– Anh… Tôi thấy anh chẳng nói được câu nào hẳn hoi, được chiều từ nhỏ, nhà giàu nên coi thường người khác à.– Cứ cho là như thế đi, mà cô thất tình à?– Anh hỏi làm gì, tôi phải kể cho anh hả?– Không kể thì thôi, không biết cô tìm được việc chưa nhưng mà nếu cần tiền thì alo tôi cho vay, lấy lãi ít hơn lãi ngân hàng. Mà nghĩ cho cùng thì tôi lấy cô 2 triệu rưỡi tiền phí bệnh viện là còn rẻ đấy. Đã thế cô lại còn không biết lối mua quả cam hay cân đường hộp sữa đến thăm người bị nạn là tôi.– Anh bị ảo tưởng đấy à, tôi còn lo thân tôi chưa xong. Cam, sữa, đường, có tiền tự đi mua mà ăn.– Cô đầu đất à, cái tôi cần là ý thức tự giác biết điều của cô, chứ tôi cần gì mấy quả cam. Đúng là…– Mà tự nhiên tôi đi nói chuyện với tên dở hơi như anh làm gì, đàn ông kiểu gì mà tính toán như đàn bà.– Tôi tính toán với những kẻ tôi thích tính toán, có sao không?– Sao cái đồ ẩm ương như anh, tôi đang thảm hại, không có việc làm anh lại còn đổ thêm dầu vào lửa.– À, hóa ra là chuyện không có việc làm hả, đến làm ô sin cho tôi, tôi trả 3 triệu 1 tháng, bao ăn uống.– Đừng có mơ, thà chết tôi không làm ô sin cho kẻ như anh.– Có chí khí, thà chết tôi cũng thuê cô làm ô sin cho tôi nhé, cãi chủ như đúng rồi.– Anh… Tức chết mất.– Thôi, chào cô, tôi đi ngủ. Cô tính làm sao chết cho thanh thản, chứ đang tức mà chết thì không thoải mái đâu.