Chương 19:
Không biết mình nói với cô ta như thế có quá đáng lắm không, nghĩ lại chưa bao giờ mình nói với 1 người con gái nào như vậy. Nhưng mình thích cãi nhau với cô ta, lúc cô ta lúng túng lắp bắp mình lại buồn cười. Mà nghĩ cũng tội, việc làm không có, tiền thì chắc hôm trước đi vay để trả mình, giờ chẳng biết còn đồng nào không ? Tự nhiên nhớ đến thằng Nhật, lại gọi cho nó để mai gặp nó thăm dò tí xem sao.– Gọi gì muộn thế anh?– Mày đang ở đâu?– Em ở nhà người yêu.– Nhà người yêu á, ở quê nó hay ở trên này.– Ở trên này anh ạ, bên Bạch Mai.– Mày làm gì mà giờ này còn ở nhà nó, không cho con nhà người ta ngủ à?– Đâu, tại Ngọc bảo em ở lại ngủ.– Mày toàn ngủ ở đấy à – mình hoảng hốt.– Không, bọn em vừa đi chơi về, Ngọc bảo em ở lại nằm dưới đất, Ngọc với chị cùng phòng ngủ trên giường– Thôi, mày về ngay cho anh nhờ, phòng con gái ở lại nhỡ có chuyện gì. Đang ở Bạch Mai à, chuẩn bị đi anh qua đón– Ơ, anh qua làm gì– Đi uống rượu, anh đang chán, với lại anh không cho mày ngủ ở đấy đâu– Vâng – thằng cu có vẻ xuống giọng.Chẳng biết tại sao mình lại cuống quít lên như thế nữa, vứt lon bia còn uống dở đấy vội vàng lấy chìa khóa, vơ cái kính rồi đi. Bố mẹ ngủ rồi chắc không biết. Đến ngõ nhà cô ta mình lấy điện thoại ra gọi cho thằng Nhật.– Ra ngõ đi, anh ở ngoài ngõ này.– Đợi em tí, em ra luôn.Vài phút sau nó chở em Ngọc ra. Thôi xong, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Sao thằng này nó đần thế không biết, hơn 12h rồi.– Anh đợi lâu không, Ngọc không cho em đi 1 mình nên đòi đi cùng, mà giờ uống ở đâu anh?– Lên Phùng Hưng làm nồi lẩu.– Vâng.Thế là kế hoạch thăm dò của mình cũng tan tành vì có em Ngọc đi theo. Nghĩ cho cùng thì cuộc đời nó cũng oái oăm, em Ngọc với thằng Nhật mà biết mình tông xe vào cô ta thì sao nhỉ, lại còn gọi điện đòi tiền công khai, làm phiền lúc nửa đêm thì đẹp mặt mình quá. Éo le, oằn èo hết chỗ nói. Tôi và thằng Nhật cứ uống, em Ngọc thì cứ đá mắt thằng Nhật, rượu vào lại càng hăng, tôi uống nhiều. Tôi chán cái cảnh này lắm rồi, tôi muốn có người yêu, tôi muốn nhiều thứ lắm, tôi muốn lúc này có người ngồi cạnh để cản tôi không uống nữa. Muốn có người khi lúc tôi say tôi có thể dựa vào và cô ấy đưa tôi về nhà, nhưng chắc chắn tôi sẽ không uống say đâu, để tôi còn có thể đưa cô ấy về nhà nữa chứ, tôi say thật rồi.Có điện thoại rung ù ù. Mắt nhắm mắt mở sờ lấy cái điện thoại cho vào tai– Alo – tôi uể oải.– Anh à, anh đang ở đâu vậy– Ở nhà, mà sao em gọi sớm thế– Anh ở nhà á, em đang ở nhà anh đây, đang trong phòng ngủ anh đây này.Tôi giật mình tỉnh dậy, 1 hình bóng mờ mờ đang ngồi gục đầu trước cái bàn quay ra cửa sổ, tay dụi dụi mắt. Đây không phải là mình, thế thì ở đâu nhỉ. Tắt cuộc gọi em Trang xem tình hình thế nào đã.– Chị gì ơi – tôi vỗ vai.Cô ta cũng mắt nhắm mắt mở, ngẩng mặt lên, tay dụi dụi mắt, mờ mờ ảo ảo nhìn đáng yêu thế, đúng là con gái vừa ngủ dậy có sức hấp dẫn thật– Ơ, ơ… AAAAATôi nhảy cẫng lên vì hoảng, cô ta, đúng là cô ta rồi– Sao tôi lại ở đây, mà sao cô lại ở đây– Anh đi mà hỏi thằng em anh í, anh hỏi luôn cả anh đi – giọng cô ta ngái ngủ.– Nhưng mà, áo tôi đâu – nhìn xuống dưới thấy mình mặc mỗi cái quần ngố đến đầu gối, còn bên trên thì khỏa thân. Lúc đi tôi mặc quần ngố này và 1 cái áo ngắn tay– Anh nôn bẩn hết rồi, đàn ông đàn ang gì uống gì mà uống nhiều vậy.– Mà 2 đứa kia đâu – ý tôi hỏi thằng Nhật với cái Ngọc– Chúng nó chở nhau đi học rồi.– Thế tối qua chúng nó ngủ với nhau à.– Vâng ạ – cô ta nói to – 2 đứa nó ôm nhau ngủ dưới đất, còn tôi phải gục ở đây vì nhường chỗ anh đấy.– Mà này, tôi không có nhiều tiền, ra chợ mua được cái áo mấy chục nghìn, anh mặc tạm vào đi.– Cảm ơn.– Anh cũng biết cảm ơn cơ à, tôi tưởng anh không bao giờ mặc mấy thứ đồ rẻ tiền này.– Cảm ơn thật mà.– Thôi khỏi, tôi biết tấm lòng cảm ơn của anh to cỡ nào rồi.