Chương 22:
Trang rút thẻ ra thanh toán, mình cũng chẳng biết là bao nhiêu, Trang giấu nhẹm cái tờ hoá đơn đi.– Hôm nay em hơi bị được đấy.– Chuyện, từ giờ đến lúc về anh còn khổ dài dài.– Mà em không mua gì à, đi tìm shop nữ xem nhé.– Không, váy với đầm ở nhà em còn đầy. Quần áo mua mặc được 2, 3 lần toàn để đấy.– Phí, sao không cho anh.– Cho anh làm gì.– Để dành cho con gái anh sau này.– Anh chỉ được cái lắm trò, không sợ lỗi mốt à.– Đồ cổ thì làm gì có lỗi mốt, em yên tâm đi. Mà giờ đi ăn đã nhé.– Ok xơ !– Đi ra 12 Tràng Thi ăn đồ tàu nhé.– Ăn uống thì cho anh chọn.Mình và Trang đi ăn, đến tầm 1h thì xong, vòng ngược lại highland uống café, chứ về nhà giờ này mẹ lại đuổi đi mất.– Định đi đâu nữa đây nhóc.– Để em nghĩ, hay đi công viên nước đi anh.– 2 đứa đi thôi à, anh và em – mình ngạc nhiên– Vâng – Trang bình thản– Nhưng mà trời nắng thế này, mà chiều bố mẹ về, anh nghĩ nên đi đâu đôi tiếng nữa rồi về gặp bố mẹ. Được không?– Tuỳ anh thôi, thế thì vào vincom đập thú hoặc ra royal trượt băng, cho anh chọn. Nhưng bắt buộc phải đi.– Thế thì vincom đi cho gần, tiện đường về.Đi chơi với cô bé này mệt quá. Sau hơn 1 tiếng chơi mấy trò linh tinh ở vincom, cuối cùng cũng sắp được thả về nhà với mẹ rồi. Mình thì lại áy náy, chẳng biết mua gì cho cô bé, tiền thì Trang không thiếu, chắc phải kiếm quà gì đặc biệt mới được. Chứ mua cái gì nhiều tiền cô bé cũng chẳng thích, để lúc nào rủ thằng Nhật đi mua vậy. Về đến nhà gần 3 giờ, bố mẹ đang chuẩn bị quần áo.– Sao về sớm thế con, mà cái Trang đâu.– Trang về rồi, chơi với cô ấy mệt bỏ xừ, nói liên tục.– Gớm, thích bỏ cha ra còn bày đặt, bố mẹ đi về đây.– Nhớ bố nói gì chưa, nhưng mà gì thì gì cứ mua điện thoại cho bố nha. Mai bố chuyển tiền cho. – bố tôi nói– Thôi, bố cứ giữ lấy tiền, mai con đi mua rồi gửi về cho ạ. Con lo được, bố mẹ cứ để dành tiền đến lúc con lấy vợ con làm đám cưới thật to, lúc đấy con lại vay bố mẹ.– Ờ, bố mẹ về đây, không có người yêu thì đừng vác mặt về nha. Cái Trang được đấy, liệu liệu mà tính– Tính cái gì mà tính, mẹ thật là, Trang là cấp dưới của con thôi.Bố mẹ về, cái nhà này lại chuẩn bị thành cái nhà hoang rồi. Tôi lại chuẩn bị chạy vào guồng quay của công việc. Mà thế cũng tốt, 2 ngày nghỉ ở nhà toàn chuyện đâu đâu, rắc rối.Đặt lưng xuống giường nằm nghỉ, thế là ngủ luôn 1 mạch đến 11h đêm. Điện thoại để im lặng, mở lên thì 4 cuộc gọi nhỡ của Trang,2 cuộc của mẹ… lại phải gọi lại giải thích.– Anh vừa ngủ dậy, chiều mệt quá– Em đang định sang nhà anh đấy, anh toàn làm người khác lo thôi, mới sáng đã 1 lần rồi, bây giờ lại thế, lại còn ở 1 mình nữa– Hì, xin lỗi nhóc mà.– Nhóc nhóc, lúc nào anh cũng nghĩ em như trẻ con không bằng.– Thôi, em đi tắm rồi ngủ đây, anh làm gì thì làm đi, nhưng nhớ nghỉ sớm, không được cắm mặt vào máy tính đâu đấy– Ok cấp dưới.Lồm cồm bò dậy, đi đánh răng, mở tủ lạnh có ít lạc. Lại cầm 2 lon bia với mồi ra ban công ngồi. Chợt nhớ đến thằng Nhật. Gọi luôn– Alo.– Mày đang ở đâu?– Em đang ở ngõ nhà Ngọc.– Ơ cái thằng này, mày đùa anh đấy à. Mới hôm qua anh bảo mày làm sao.– À không, bọn em đi chơi về, giờ Ngọc vào nhà còn em đi về luôn ấy mà.– Chia tay chia chân gì thì nhanh lên, ôm ấp rồi hôn hay làm cái gì thì làm nhanh lên, về nhà nháy anh gọi lại nghe chưa– Vâng.Thằng này nó chủ định troll mình hay sao “em đang ở ngõ nhà Ngọc”. Mà ở đấy thì liên quan gì đến mình đâu, mình cuống lên làm gì không biết. À, còn cái của nợ kia nữa, bấm máy gọi chơi xem thế nào, vừa ngủ dậy thì làm sao mà ngủ được tiếp.