Chương 21:
Tôi chột dạ, cô bé lại nói trúng tim đen của mình rồi, không biết là cố tình hay vô ý đây. Tôi lảng tránh, không dám trả lời câu nói của nhóc.– Hì, hôm nay em muốn đi đâu, anh làm vệ sĩ cho em cả ngày luôn. Nha, đừng giận nữa nha, nha nha nha…– Nha gì mà nha, để trên đường đi em suy nghĩ hình phạt cho anh.– Đồng ý đi rồi hả. Let’s go.– Mà đi xe em hay xe anh?– Đi xe em. Sáng nay em mới rửa xe.Chở Trang đi trên con xe vespa quen thuộc, mà quen thuộc với Trang thôi chứ mình thích đi xe số hơn.– Giờ em muốn đi đâu trước nào?– Mua quần áo đi anh.– Mua ở đâu bây giờ.– Lên Hồ anh ạ, hôm nay em nói gì anh phải nghe, không được cãi nghe chưa.– Gật gật…– Anh nói cái gì thế– À, anh nói “ gật gật” để đỡ phải gật đầu ấy mà– Anh đúng là, gật thì có chết ai. Đồ…– Định bảo là đồ dễ thương chứ gì, anh biết thừa.– Vâng, dễ thương đến mức toàn làm con gái phải đợi, toàn làm những chuyện chẳng giống ai.– Anh dị nhân lắm à, mà thường những dị dị thì rất có tài.– Chỉ giỏi chống chế, đúng là cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo.– Thì lưỡi có xương đâu, em nhỉ – tôi quay lại cười.– Thôi tập trung nhìn đường đi ông tướng.Vào cửa hàng quần áo, em Trang lựa cho mình 1 cái áo bắt mình mặc thử– Anh, mặc vào em xem nào– Thôi, ngại lắm– Ngại cái gì, anh có mặc không em còn biết lối, ngoan đi em thương.Đành cầm cái áo đi thay, cái áo nam màu hồng hồng trông đồng bóng kinh điển. Mình thì thích màu hồng nhưng là màu ở một số nơi chứ không phải là màu của áo… Thay xong vừa kéo rèm ra thì.“Tách…”Trang cầm sẵn cái điện thoại đứng ngoài, rình mình ra để chụp. Tay thì cứ bụm miệng cười. Mặt mình thì ngơ ngác, quay lại soi gương thì đúng không khác gì thảm hoạ. Mấy đứa nhân viên bán hàng thấy thế cũng cười.– Thôi anh xin, em bảo gì anh cũng làm miễn sao em đừng bắt anh mặc cái áo này.– Haha, lâu lắm không được trận cười, vỡ bụng luôn. Anh chết với em. Hí hí…– Nham hiểm vừa thôi nha, anh cởi ra nhé, lấy áo khác cho anh đi, mặc cái áo này ra đường khéo mấy bạn gay nó bu vào chết anh!– Lại còn bạn gay, anh mặc áo chuẩn gay, haha…– Em không nghe sếp nói gì hả– Sếp nào cơ, em đang đi shopping với 1 chị áo hồng dễ thương, quanh đây có sếp nào đâu nhỉ– Thôi anh cắn lung tung anh lậy em, em tha cho anh đi, chọn cho anh cái áo khác– Được rồi, đợi em cười xong đã. Haaaa– Chơi gì mà chơi ác vậy – tôi bí xị mặt– Đấy là còn nhẹ đấy.Đợi 1 lúc, tôi cứ đứng trong cái phòng thay đồ– Nè anh, anh mặc cái áo này vào đi– Ừ, mà lần này màu gì đấy.– Áo kẻ, được chưa. Hihi.Cái này có vẻ vừa vặn, nhìn không đến nỗi nào. Bước ra tự tin, ghé đầu vào tai em Trang nói– Qua ngày hôm nay em sẽ biết anh là ai.– Haaa, anh lo cho anh hết ngày hôm nay đi.Đúng là, sao con gái lắm trò vậy. Thêm cái ngày chủ nhật ác mộng này nữa. Sáng thì khoả thân nửa trên trước mặt cô ta. Giờ lại còn bị chụp cái ảnh đồng bóng áo hồng, mồm thì há hốc, mất hết cả hình tượng nghiêm túc chuẩn men lâu nay gìn giữ. Lần này không phải là éo le nữa rồi, oằn tà là vằn thật rồi, cái ngày xoắn quẩy. Con gái ơi là con gái, phụ nữ ơi là phụ nữ.Cuối cùng thì cũng chọn được 2 cái áo.– Bao nhiêu tiền em – mình hỏi em nhân viên– Anh ra quầy thanh toán ạ – em nhân viên nhẹ nhàng– Anh Tùng, lại em bảo – Trang nói– Gì em– Em trả tiền – Trang trừng mắt– Không được, áo của anh mà– 1 là em chọn, 2 là hôm nay anh phải nghe lời em, 3 là em còn cái ảnh của anh trong máy đây này * cười *– Được rồi, nhớ cái mặt em, đỡ tốn tiền.