Chương 24:
Ngồi nhìn vào cái ảnh của mình ở bàn làm việc. Tôi có 1 cái ảnh của mình chụp lúc đang cười.– Cười cái gì mà cười. – tôi lẩm bẩm.Suy nghĩ xem phải làm gì bây giờ, định gọi em Trang lên để nói chuyện, nhưng mà giờ gọi cô bé lên thì đi qua văn phòng mọi người lại để ý. Thôi tính sau, mới đầu tuần đang hí hửng mọi việc trôi chảy thì bị khựng lại vì việc này. Tụt hết cả hứng. Thôi thì lôi đống hồ sơ với bản vẽ ra làm, để ý mấy cái chuyện vặt vãnh đau hết cả đầu, hại não. Làm việc 1 lúc cũng đến trưa.“Trang tít calling”– Anh, đến giờ nghỉ rồi, đi ăn với em đi– Em đi 1 mình đi, anh đang dở việc, tí anh đi sau. Mà em có tội to đấy– Hì hì. To mấy thì to anh cũng không làm gì được em đâu. Lêu lêu– Hừ hừ, thôi đi ăn trước đi, anh đi sau. Thế nhé.– Vâng.Thực ra mình cũng muốn tránh mặt cô bé ở công ty, mọi người mà dị nghị mình lại gắp rắc rối.Cầm máy lên alo cho cô ta.– Cô ăn cơm chưa?– Chưa, gọi tôi giờ này có việc gì. Trưa thì phải để người ta nghỉ ngơi chứ. Toàn gọi những giờ cao điểm.– À thì bây giờ tôi mới nghỉ làm, mà cô rảnh không, chiều tôi muốn gặp cô.– Tôi thì rảnh vì đang thất nghiệp nhưng gặp làm gì, nói qua điện thoại được rồi.– Nhưng tôi muốn gặp trực tiếp cô có chuyện quan trọng.– Quan trọng đến mức nào?– Cứ gặp đi rồi biết. Lần này cô chọn chỗ đi, ngồi đâu thì ngồi rồi tôi đến.– Vậy thì 5 rưỡi chiều gặp nhau ở quán cafe gần nhà tôi, chút tôi nhắn tin cho.– Ừ, chào cô.Lần đầu tôi nói chuyện với cô ta mà không căng thẳng, không chọc ngoáy cô ta. Mà sao hôm nay cô ta cũng nhẹ nhàng với mình thế nhỉ. Con nguời cô ta cũng khó hiểu thật, không biết có người yêu chưa. Hàng trăm câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, nào là cô ta nhà ở đâu, học cái gì. Tên gì! Tôi lại muốn tự khám phá chứ không phải đi hỏi thằng Nhật hay em Ngọc.Cầm máy lên điện cho thằng bạn.– Vũ à.– Ừ, có chuyện gì thế mày?– Cửa hàng của vợ chồng mày còn cần người làm không?– Không, tao mới tuyển được rồi, sao thế. Tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?– Thế à, tao có đứa em đang thất nghiệp, nhưng nó lại đang nợ tiền tao. Định giúp thôi ấy mà.– Nó học trường nào ra, mà xin cho nó bán quần áo làm gì.– Hay là mày cứ nhận đi, tao trả lương.– Ơ cái thằng dở hơi này. Mày trả lương thì tao thuê nó làm gì. Sao không đưa thẳng tiền cho nó– Thì cứ giúp đi, lúc nào gặp tao kể cho. Nói với vợ mày đi rồi nhắn tin cho tao. Mà này, con bé nó có hỏi thì coi như mày không quen biết gì tao nhé.– Ờ, mà này tao nghĩ đến lúc rồi đấy, đứa nào làm mày thành thằng dở hơi như thế này thì nó cực đặc biệt với mày– 1 lần còn chưa đủ hay sao, tao sợ cái đặc biệt lắm rồi.– 1 lần thì sao, còn mày còn tao, mày cứ để xem. Mà ông tướng lấy vợ đi, lắm chuyện.– Đợi thằng cu nhà mày 10 tuổi đi tao cho làm phù rể cho ba nuôi. 5 năm nữa là hợp lí.Thôi nha, việc tao nhờ cứ thế mà làm. À này, con bé đó có đôi mắt sâu, hơi buồn, dáng nguời cao, tóc để búi rối cao nha.– Mày tả thế có bố tao sống dậy cũng không hình dung được. Đưa sdt của tao cho nó bảo nó gọi. Thôi nha.Giờ phải nghĩ cách làm sao để đưa cho cô ta cái số điện thoại này mới được, điện cho thằng Nhật.– Em nghe anh ơi.– Đang ở đâu?– Em đang ở nhà, vừa đi học về anh ạ.– Thế à, mà hôm đi uống rượu anh nghe loáng thoáng thấy bảo người yêu mày muốn tìm việc làm à.– À không, cái chị ở cùng phòng Ngọc, sao thế anh.– Thằng bạn anh nó tuyển người bán hàng, shop quần áo, lương 2 triệu rưỡi, làm cả ngày 5 triệu, chưa kể thưởng, thấy ngon quá định giới thiệu cho người yêu mày.– Vậy á, người yêu em đi học cả ngày không đi được rồi, hay anh cho em cái địa chỉ để em giới thiệu cho chị í.– Có số điện thoại đây, tự mà liên hệ, mà mày đừng bảo anh giới thiệu nha, bạn anh nó biết lại lắm chuyện.– Rồi anh yên tâm.