Chương 25:
Thế là cũng tạm thành công được 1 bước. Tôi thương hại cô lắm tôi mới giúp cô đấy. Cô bảo vì tôi mà cô mất việc nên tôi có tí chút áy náy, lần này coi như làm từ thiện. Lấy số thằng vũ rồi gửi cho thằng Nhật. Để chắc ăn mình gọi lại cho thằng Vũ.– Này, tao không nói thẳng với cô ta được, mày hẹn cô ta chiều mai 5 rưỡi đến nhà mày gặp nhé. Tao ngồi quán nước đối diện xem có đúng không, tao nháy máy thì mày mới được nhận nhé. Không đúng nguời mày tự trả lương đấy.– Rồi, cái thằng điên này, mày điên vì gái từ bao giờ vậy– Điên cái đầu mày, à mà mày trả lương nhân viên bao nhiêu 1 tháng thế– 3 triệu rưỡi bao ăn 1 bữa.– Sao không nói sớm, tao đánh tiếng 5 triệu rồi. Tiên “cô”. !– Cho chết, ai bảo dại gái.Mình bị hớ nặng thật rồi, hớ hẳn thêm những 1 triệu rưỡi. Tiền chứ có phải là giấy đâu. Tôi giúp cô 1 tháng, cùng lắm 2 tháng, còn lại đến lúc đó tôi bảo thằng bạn nó đuổi cô là xong. Tính tôi vốn dĩ thương người mà.Nhìn đồng hồ cũng quá giờ ăn rồi. Giờ vác mặt ra ngoài thì ngại, nhịn luôn vậy. 5 rưỡi đến gặp cô ta ở 1 quán cafe trên đường Bạch Mai. Đến nơi thì cô ta đã ngồi ở đó từ trước rồi. Bước vào cửa, tôi hơi bất ngờ, có thể là bất ngờ mạnh. Cô ta trang điểm nhẹ, vẫn kiểu tóc đó, đôi mắt – tôi rất thích nhìn đôi mắt của cô ta. Cô ta mặc 1 cái áo màu đen ngắn tay. Trông cũng trắng trẻo xinh gái, có kém gì ai đâu nhỉ. Hot girl không phải mẫu người của tôi, tôi thích nhìn những người con gái hiền lành. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Nhìn vào đôi mắt cô, khi đó tôi sẽ biết cô muốn gì.– Chào, cô đến lâu chưa?– Tôi vừa mới đến thôi.– Anh gặp tôi có chuyện gì thế.– À thì xin lỗi cô vụ sáng hôm qua – tôi ngập ngừng, mà thực ra cũng chẳng biết nói gì hơn– Có gì nói thẳng đi, anh lòng vòng, mới cảm ơn lúc trưa rồi còn gì nữa.– Ừ thì tôi muốn gặp mặt cô cảm ơn trực tiếp, hôm qua làm phiền cô quá. Tôi nghe thằng Nhật nó kể rồi. Mà hôm qua cô có nhìn thấy gì không vậy.– Nhìn thấy gì cơ.– Thì người tôi ấy.– Từ trên xuống dưới, thấy hết rồi.– Hả, cô đùa tôi đấy à.– Tôi đâu có thời gian mà đùa. Nằm ngủ thì nói mơ, uống đến mức không biết gì luôn.– Tôi nói gì vậy ?– Anh nói anh biết chứ tôi sao biết – mặt tỉnh bơ.– Thì tôi có muốn thế đâu.– Không muốn, không muốn sao từ đầu uống lắm thế. Anh toàn đem rắc rối cho người khác thôi.– Ừ thì … tôi xin lỗi cô rồi mà.– Rồi, tôi bỏ qua. Không bỏ qua chắc anh ám tôi cả ngày mất – cô ta giọng dỗi dỗi, quay mặt đi chỗ khác– Mà cô tìm được việc chưa?– Anh hỏi làm gì, liên quan đến anh đâu.– Tất nhiên là có, vì hôm trước cô nói là vì tôi nên mới mất việc đấy thôi.– Tôi tìm được rồi, thằng Nhật nó giới thiệu cho tôi chỗ làm mới rồi.– Thế à, vậy tôi đỡ áy náy.– Sao thằng em anh nó dễ thương, nó ngoan thế mà anh chả giống nó được cái gì vậy.– Nó là nó, tôi là tôi, sao lại giống nhau được.– Tôi không bảo giống, nhưng ít ra anh phải được tí chút biết điều như nó chứ, lúc gặp thì lạnh như băng, lúc say thì như bà cô đồng, lúc bình thường như bây giờ thì….– Thì làm sao ?– Thì làm sao anh tự biết, thôi tôi đi về nấu cơm. Chào anh ! Chị ơi tính tiền cho em– 30k em ơi – chị chủ quán– Tôi còn chưa kịp gọi nước cam, cô bất lịch sự vậy, trả mỗi tiền nước của cô thôi à– Ai bảo anh không gọi– Tôi chưa gọi chứ không phải không gọi. Chị ơi cho em cốc nước cam như của cô này này, cô í trả tiền luôn đấy chị ạ– Anh mặt dày quá rồi đấy, vừa mới có tí cảm tình giờ thì hết rồi.– Ơ, cô có cảm tình với tôi á, thích rồi à.– Mơ đi.– Sao, việc vì tôi phải mơ, hay là cô nghĩ cô không xứng với tôi. Nhỉ…– Nói chuyện với anh thật là tức chết đi, tôi về đây, anh ở lại nuốt trôi cốc nước cam đi. Đàn ông gì toàn thấy uống nước cam – lại lầm bẩm.– Ơ kìa, đợi đã…Cô đi mất rồi, tôi đã kịp hỏi tên cô là gì đâu. Nhưng thôi cũng may, trước sau gì cũng biết. Vậy là cô ta nhận làm ở chỗ thằng Vũ rồi, mọi việc nằm trong kế hoạch của mình.