Chương 29:
– Rồi, không phải lo. Mà tao thấy con bé cũng ngoan ngoãn, ăn mặc với nói năng điềm đạm, cũng thông minh nhanh nhẹn. Mày thích nó thật à– Thích cái đầu mày. Mà này, từ nay tao cấm mày để cô ta thử quần áo cho người khác nghe chưa. Ngoại trừ tao ra.– Rồi, lắm chuyện. Lâu lắm rồi tao mới thấy mà phát rồ như vậy đấy. Từ lúc Quỳnh Nga nó …..– Im, tao cấm mày nhắc đến Quỳnh Nga nghe chưa.– Ừ, khó tính vừa thôi, bảo sao giờ đếch có con nào nó yêu.– Kệ tao, mà thôi hôm nào dẫn vợ con sang nhà tao chơi rồi uống vài chén, lâu lắm không ngồi với mày– Ừ, ok.Tối về đến nhà, tâm trạng hôm nay cảm thấy thoải mái hưng phấn, nhớ lại cái lúc cô ta mặc cái áo trắng bước ra, tôi hơi giật mình, tôi cũng không nghĩ là cô ta xinh đến nỗi mà tôi bắt cô ta cởi cái áo đó ra luôn. Nhưng tại sao hôm nay cô lại mặc cái váy đó, cô lại xoã tóc dài. Bức ảnh của tôi, cô ấy cũng mặc chiếc váy giống y như cô đang mặc vậy, cô ấy cũng xoã tóc như cô vậy. Cô làm tôi… bối rối quá!Đang định đi nấu cái gì ăn thì có điện thoại của Trang– Alo anh à– Ừ– Anh đang ở đâu thế– Anh đang ở nhà– Mở cửa đi anh, em ở ngoài cửa này– Cái gì vậy trời.Tôi chạy ra mở cửa cho cô bé, tay xách nách mang nào là rau, nào là thịt…– Sao không điện trước cho anh, nhỡ anh không ở nhà thì sao, mà cái gì đây?– Mẹ anh gọi điện bảo qua xem anh ăn uống thế nào, em xin bố mẹ sang đây chơi rồi. Em nấu cơm cho sếp.– Nấu được không đấy, mà em mua gì nhiều thế.– Mua đồ này ăn cho tươi, trong tủ anh toàn đồ đông lạnh.– Vào nhà đi, mà hôm nay em nấu món gì.– Thật ra em chả biết nấu món gì cả, em nấu dở lắm, hay anh nấu đi, em phụ anh.– Chết thật, vậy mà bảo sang nấu cơm cho anh, nghe sang chảnh quá ha.– Thì phải từ từ chứ, tại mẹ em cũng không bắt em nấu.Mình nấu cơm, em Trang thì lo nhặt rau. Làm vài món linh tinh dễ ăn. Đang nấu mình trêu– Học nấu ăn đi, không thì chống ề đấy.– Em chẳng lo, sau này chồng em sẽ nấu cho em ăn.– Gớm, được 3, 7 hăm mốt ngày là đâu vào đấy, làm gì có thằng đàn ông nào tình nguyện nấu cơm cho vợ cả đời.– Hì hì, mà anh ơi, nếu bây giờ có 1 người chạy đến bên anh bảo là “ em yêu anh” thì thế nào.– Hâm, làm gì có ai, đến anh còn chẳng yêu mình nữa là người khác.– Nhưng mà nhỡ có thì làm sao?– Thì phải xem xét là ai nữa mới được chứ, với lại em toàn chê anh ế, tự nhiên hỏi câu này làm gì.– À thì em hỏi thế thôi, hì, em cũng bái phục anh luôn, toàn ở 1 mình không chán à.– Không, 1 mình là đủ, tự do tự tại, thỉnh thoảng có cái đuôi nhí nhố đang nhặt rau kia sang chơi là vui rồi.– Thế anh không định lấy vợ à?– À có chứ, nhưng chưa đến lúc.– Thế anh không định yêu à?– Có, nhưng chưa đến lúc.– Bao giờ đến lúc bảo em nhé.– Hả, bảo em làm gì.– Em tán anh, hì hì.– Thôi đi cô nhóc, tán anh khó lắm đấy.– Hì, mà anh ơi…Tôi đang thái cà chua, cắt lấy miếng nhỏ đút vào mồm cô bé– Thôi, hỏi gì mà hỏi liên mồm, ăn đi cho đẹp da. Hỏi nữa anh đuổi về đấy.– Ư, anh đúng là, mới hỏi có mấy câu đã chặn họng. Mà anh nấu món gì đấy.– Sườn xào chua ngọt, em đi dọn cơm đi.– Hấp dẫn nha.Dọn cơm ra, 2 anh em ngồi ăn, cô bé ngồi cứ tấm tắc khen ngon– Kiểu này em phải thường xuyên sang đây mới được– Thường xuyên sang làm gì ?– Sang học nấu ăn, anh nấu ngon lắm, hì.– Trả học phí mới cho vào lớp, à quên, anh chưa tính tội em.– Tội gì cơ – mặt tỉnh bơ– Ai đưa anh mặc áo hồng lên facebook đấy, mọi người công ty biết hết rồi đấy, lại còn bảo anh và em đang yêu nhau– Vậy càng tốt– Cái gì, càng tốt cái gì– Thì anh đang mang tiếng ế, em giải toả tin đồn anh ế con gì nữa, hehe– Chỉ được cái lợi dụng tiếng tăm của anh là giỏi, lần này tha. Không có lần sau đâu đấy.– Vâng, người gì mà khó tính, lúc nào cũng khó tính, lêu lêuĂn xong tôi và Trang ra ngoài ban công ngồi, cũng ngồi được 1 lúc, nhìn xa xăm– Anh – Trang gọi– Sao em ?– Em hỏi anh chuyện này, anh trả lời thành thật nhé– Ừ, nói đi– Em nghe mẹ anh kể rồi, em cũng nghe Nhật nó kể rồi, anh cứ định sống mãi thế này sao ?– Anh không biết – tôi trầm tư và nhìn ra ngoài– Anh phải nghĩ cho bản thân mình chứ, hơn 2 năm trôi qua rồi, em biết cái bóng của chị ấy quá lớn, anh đã cố tỏ ra mình mạnh mẽ, anh tỏ ra không cần sự thương hại từ ai hết, vậy tại sao anh không tự thương hại chính bản thân mình đi.– Thật ra thì cũng không hẳn như vậy, anh muốn để 1 ngày nào đó cô ấy nhìn lại anh– Nhìn lại anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh nằm trong viện, lúc anh phải mổ. Chính anh là người thuyết phục bố mẹ anh gần 4 năm yêu nhau để bố mẹ anh nói ” dẫn chị ấy về ra mắt “… Rồi chính anh là người làm chị ấy thay đổi từ 1 con người xấu xí trở nên xinh đẹp, ưa nhìn. Vậy mà chị ấy bỏ anh đi, chị ấy đi yêu 1 thằng mà nhà nó giàu hơn nhà anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh khó khăn nhất. Anh cần người ta nhìn lại anh để làm gì ?– Anh chỉ muốn để cho cô ấy biết không có cô ấy anh vẫn sống tốt. Còn quay lại thì không bao giờ – Tôi đan chặt tay vào nhau– Anh thế này là sống quá tốt rồi, anh gạt cái suy nghĩ đó ra 1 bên đi, anh sống thoải mái được không ? Em biết anh cứ có 1 cái rào cản nào đó, nhưng thật sự em không muốn anh như thế này. Anh thế này thì ai dám đến với anh nữa.Tôi im lặng và Trang cũng im lặng, sao hôm nay Trang lại đề cập đến chuyện này chứ, thừa nhận là cái bóng của Quỳnh Nga quá lớn, nhưng không đến mức mà Trang nói. Tôi sợ yêu Trang, tôi sợ cô ấy lại như Quỳnh Nga, 1 cô bé ngây thơ, sợ 1 ngày nào đó tôi yêu Trang rồi tôi lại bước vào vết xe đã đổ, tôi thật sự sợ. Không biết Trang có thích tôi thật lòng hay không, nhưng tôi tin Trang là người hiểu lí lẽ, biết cái gì nên và không nên.