Chương 30:
Thôi em đi về đây.– Để anh lai em về.– Thôi, anh nghỉ đi, em về 1 mình cũng được.Trang lặng lẽ ra về, tự nhiên cô bé lại nói chuyện này làm mình lại tâm trạng, lại dở hơi. Con gái thật là rắc rối quá đi. Cầm máy lên điện cho thằng Nhật, cũng tầm 9 giờ rồi.– Em nghe anh ơi.– Mày đang ở đâu.– Em ở nhà Ngọc, đợi em ra ngoài rồi nói.– Mày, mấy giờ rồi, suốt ngày mày bên đó thế.– À hôm nay ăn mừng chị cùng phòng Ngọc tìm được việc, cảm ơn anh nha.– Khỏi, chưa lấy lương mà đã ăn mừng rồi, lắm tiền gớm. Mà cô ta tên Nga sao mày không nói với anh.– Em cũng định nói nhưng em sợ anh chửi… Tại đợt trước anh nói với em đừng nhắc đến chữ Nga trước mặt anh. Mà sao anh biết chị ấy tên Nga.– Thì biết thôi, Linh Nga, nói cho đầy đủ. Mà tí nữa mày về nhà mà ngủ đấy nha, anh không cho mày ngủ ở đấy đâu.– Vâng, em biết rồi, hay anh đến đây liên hoan cùng đi, tiện thể cảm ơn chị ấy luôn vụ hôm nọ chăm sóc anh say ấy.– Nhưng mà ngại, đến có được không ?– Đến đi, không sao đâu, chị ấy hiền lắm, dễ tính nữa. Đến cảm ơn đi.– Ờ, vậy tí đến anh gọi.Lục đục quần quần áo áo, xịt nước hoa rồi đi. Chẳng hiểu sao mình lại như vậy nữa, mình muốn nhìn thấy mặt cô ta. Đến đầu ngõ điện cho thằng Nhật ra đón, xách theo ít nước ngọt và đồ ăn thêm ít hoa quả nữa. Bước vào cửa thì có mỗi cô ta và Ngọc đang ngồi dưới chiếu, cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Xem xung quanh thì có vẻ cô ta cũng uống được mấy cốc bia rồi, đồ ăn thì còn vịt quay với lạc cộng với ít giá đỗ xào mướp– Chào cô, chào ngọc – tôi cười.– Chào anh – giọng cô ta ngà ngà say.– Anh ngồi đi – Ngọc nói – Anh Nhật nói anh đến, anh ngồi đi, bọn em vừa mới uống thôi.– Ừ, cứ để anh tự nhiên.Thằng Nhật rót bia ra cho tôi– Anh Tùng hôm nay đến đây là để cảm ơn chị đấy chị Nga.– Linh Nga, cái thằng này. – tôi nói nhỏ với Nhật– À, anh í đến đây cảm ơn chị Linh Nga vì hôm trước anh í say chị chăm sóc anh í.– Cảm ơn à, cảm ơn xong rồi thì về đi – cô ta xua tay, nhìn mặt chắc phê phê rồi, tôi sợ nhất cái kiểu con gái say không say hẳn mà cứ ngồi lảm nhảm.– Ơ, anh í vừa mới đến, sao lại đuổi anh í về – Ngọc nói.– Tôi nhận lời cảm ơn rồi, cũng cảm ơn anh hôm nay mua giúp tôi 1 món hàng đắt tiền. Cảm ơn nhá, nếu không có gì thì anh về đi – cô ta nói líu hết cả lưỡi vào.– Anh, chị í nói đùa đấy, anh uống bia đi – Ngọc nói.Đang định cầm cốc lên thì cô ta quát– Bỏ xuống, tôiiiiiiiiii……. cho anh uống à, ai cho anh uống, đây là nhà tôi, cảm ơn xong rồi về đi, còn ngồi đấy à. Tôi ghét anh, anh về đi.– Ơ, chị làm sao đấy, anh í làm gì chị à – Nhật nói.Thật là cái cô này, say xỉn xong lắm mồm quá đi, bực cả mình. Biết thế không vác mặt đến cho xong, thế mà thằng Nhật nói chị í ” hiền lắm, dễ tính lắm ” đến ngồi nghe cô ta nói nhục mặt thật– Thôi, anh đi về đây, mọi người cứ liên hoan thoải mái đi nhé – Tôi đứng dậy bước ra ngoài.– Ơ kìa, anh Tùng, chị em nói đùa đấy – Ngọc chữa cháy chạy theo.– Không sao đâu, mà mấy đứa cho chị í uống ít thôi nha. Trông chừng hẳn hoi đấy, anh về đây, khi khác gặp.– Vậy anh về nhé, em xin lỗi, không ngờ chị ấy lại phản ứng như vậy.Dắt xe ra về mà trong người khó chịu bức bối. Cái của nợ này dám đuổi mình về. Về tới nhà mình lẩm bẩm, vẫn còn tức– Cô nghĩ cô là ai hả, đuổi tôi về á, đợi đấy tôi cho cô biết tay. Con gái con lứa gì uống bia vào say xong nói nhảm. Mới tìm được việc ngon bày đặt liên hoan, giàu gớm. Nóng hết cả máu.