Chương 3:
Rầm!!!Cô bé đi xe wave đỏ đằng trước mình phanh gấp. Mình thì đeo kính, nước mưa bắn vào không nhìn rõ, cũng phanh gấp theo. Cả 3 đều ngã lăn ra đường, quần áo bẩn hết. Ê hết cả lưng, bị xe nó đè vào chân nữa. Quay sang nhìn em Trang thì nhăn nhó, quần thì rách, xước hết chân. Mình dựng xe dậy, dìu em nó vào vỉa hè, mấy người đi đường thấy vậy cũng dừng lại đỡ cô bé wave đỏ kia dậy.– Này chị kia, chị đi đứng kiểu gì thế, đi mà phanh gấp thế hả? – em Trang la lớn– Tôi xin lỗi, trời mưa với lại tôi bị rơi đồ.– Rơi gì thì rơi tôi không cần biết, lỗi tại chị. Chị xem quần áo bẩn hết rồi, nữa kìa. Chân thì đau. Ái ui.Trang ngước mắt lên tôi– Anh ơi, em đau…Nhìn xuống dưới thì mình cũng bẩn gần hết. 1 mảng quần bị rách vì mài dưới đường. Trời còn mưa lắc rắc vài hạt. Nhìn thoáng qua cô gái kia thì ăn mặc bình thường, trông mặt cũng không đến nỗi nào. Dáng người dỏng dỏng. Tay thì ôm cái chân, nhăn nhăn nhó nhó, trông cũng tội.– Cô có sao không?– Tôi không sao, tôi xin lỗi, chỉ tại tôi làm rơi đồ.– Thôi được rồi, đứng tạm lên vỉa hè đi, đợi tôi gọi taxi.– Gọi taxi làm gì anh.– Cứ đứng lên trên kia đi, tôi chưa bắt đền đâu mà lo.Em Trang thấy thế lại gọi.– Anh, sao lại không bắt đền, cô ta đi đứng kiểu đó, anh không thấy đau à. Ái ui– Tất nhiên là có đau, em đợi anh gọi taxi.Mình gọi taxi dìu em Trang lên xe. Thấy cô bé kia còn đang đứng ngẩn người tay ôm cái chân– Này, cô không định lên xe à?– Lên đâu cơ ạ ( ngơ ngác, miệng thì cũng sihhhhh có vẻ đau)– Lên taxi chứ đâu, đi bệnh viện.– Thôi ạ.– Thôi cái gì mà thôi, không khám thì cũng phải lên, để xem hết bao nhiêu tiền. Cô có trách nhiệm trả tiền viện phí cho bạn tôi.– Nhưng còn xe….– Đã bảo để đấy tôi lo. Lên xe.Chạy lại dìu cô gái lên xe. Cũng có vẻ đau, cũng bị xước ở cổ tay. Chắc là chống tay xuống đường. Mình nhìn quanh quanh thì thấy 1 quán sửa xe. Nhờ người dắt hộ vào đó, dặn ông chủ sửa xe mai quay lại lấy.Lên xe taxi, mình ngồi với em Trang đằng sau, còn cô gái kia ngồi đằng trước. Em Trang có vẻ đau– Anh ơi, không biết có bị làm sao không, hic…Mình cúi xuống nhìn thì thấy sưng to, nghĩ cũng khổ. Lâu lắm đi chơi với mình, được ngày thì mưa, rồi lại còn ngã xe, không biết tí đưa cô bé về nói với bố mẹ cô bé làm sao đây. Ngẩng mặt lên nhìn qua gương, trông cô gái đằng trước có vẻ đau, nhưng không thấy kêu. Thỉnh thoảng nhăn mặt lên. Bỗng nhiên mình thấy đau đau ở dưới sườn bụng, chắc phanh gấp, người lao ra phía trước bị đập bụng vào cái tay ga. Tay ôm bụng ngả người vào em Trang.– Anh Tùng, anh có làm sao không, anh Tùng. Ái ui….Tôi ôm bụng, thỉnh thoảng từng cơn nhói lên ở sườn bụng, đến là khó chịu.– Anh không sao đâu, em ngồi yên đi.– Nhưng mà lỡ có làm sao, ái ui, sihh sihh, đau quá.Ngồi dưới mà vẫn nghe thấy tiếng cô gái lầm bẩm bên trên.– Đàn ông gì mà yếu đuối.– Này cô kia, cô nói gì đấy, cô được quyền lên tiếng à, không thấy anh ấy đau à. Anh lái xe ơi đi nhanh lên dùm e.Cuối cùng thì cũng đến nơi. Mấy em ý tá ra dìu cả 3 người vào. Mình rút trong ví ra 100k đưa cho anh lái taxi.– Không cần trả lại đâu anh, em cảm ơn.Sau 1 hồi khám, chụp chiếu các kiểu, may quá không sao, chỉ bị chấn thương phần mềm. Nhưng tránh hoạt động mạnh, không được chạy nhảy. Mình ra sảnh đợi 2 người con gái kia. Tranh thủ lúc chờ đợi mình alo cho 2 bác nhà em Trang, nhìn lại đồng hồ cũng hơn 11 giờ rồi.– Cháu chào bác ạ.– Tùng à cháu, sao giờ này 2 đứa chưa về.– Dạ cháu và em Trang bị ngã xe, đang ở bệnh viện Vimec ở Times city.– Sao cơ, bị ngã xe. Ngã ở đâu, bị ở chỗ nào, cái Trang đâu, nó bị làm sao không.– Bác bình tĩnh đi ạ, Trang không sao đâu ạ.– Ở yên đấy, 2 bác đến luôn.Nghĩ đi nghĩ lại bấm bụng biết thế không gọi cho xong. Giờ em Trang lỡ có làm sao thì chắc mình đi đầu xuống đất mất. Ông bà có mỗi đứa con gái cưng ở nhà. Thằng em của Trang thì đi du học được hơn năm rồi. Đúng là không cái dại nào giống cái dại nào, cứ dính đến gái là đen đủ đường.Đang lẩm bẩm nghĩ lung tung thì 2 cô gái lần lượt đi ra. Nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm. Chân em Trang thì băng bó 1 ít. Còn cô gái tội đồ kia trông có vẻ nặng hơn. Nhìn khuôn mặt cô ta có vẻ lo lắng. 1 tay băng gạc chỗ bị xước, 1 tay xách cái túi màu đỏ cũ kĩ.– Em có làm sao không Trang?– Cả 2 cô đều ổn rồi, có thể ra viện luôn. Về nhà nhớ giữ gìn, rửa vết thương thường xuyên. – bác sĩ nói.– Anh ra kia thanh toán tiền viện phí nhé.Cô gái kia lanh chanh đi trước ra quầy. Mình dìu em Trang đi theo sau.– Chị ơi cho em thanh toán viện phí của 3 người đây ạ.– Hóa đơn của chị đây.– Cái… Cái gì cơ… sao lắm thế ạ. Chị xem lại dùm em xem có nhầm lẫn gì không ạ.– Dạ không chị ạ, đây là bảng giá dịch vụ chung bên em đã thế rồi.Cô gái ấy cuống quít, khuôn mặt lo âu, tay cầm chặt tờ hóa đơn đi lòng vòng rồi mở ví ra, nhìn qua qua rút ra được 2 tờ 500k. Vừa lúc đó tôi dìu Trang đến gần.– Em đứng đây đợi anh – tôi nói với Trang.Rút trong ví ra cái thẻ ngân hàng đưa cho cô thu tiền– Gửi chị, thanh toán giúp em– Ơ… ơ….( cô gái kia ngơ ngác )– Cô không đủ tiền thanh toán, tôi cho cô nợ.Cô ta im lặng, cúi mặt xuống, tay cứ vân vê cái tờ hóa đơn– Cảm ơn anh.Vừa dứt câu thì bố mẹ Trang chạy vào. Khuôn mặt lo lắng. Nhìn thấy cô bé 2 người sốt sắng– Có sao không con?– Con không sao đâu, bác sĩ nói chỉ cần về uống thuốc là khỏi ấy mà. – Trang lại nhăn nhở.Biết là cô bé cũng đau nhưng chắc làm thế cho bố mẹ đỡ lo– Mà anh Tùng ơi, anh Tùng – Trang gọi– Anh có làm sao không?– Dạ cháu chào 2 bác, anh không sao, cũng nhẹ thôi, chấn thương phần mềm ấy mà. – Mình nói– 2 đứa lần sau đi đâu thì cẩn thận, nó bảo đi chơi với cháu nên bác mới đồng ý cho đi. Thế làm sao mà 2 đứa lại ngã.– Dạ cũng lỗi tại cháu, cháu đi không để ý đâm vào người ta thôi ạ. 2 bác đưa em Trang về nghỉ đi ạ, xe em Trang cháu gửi ở cửa hàng sửa xe rồi ạ. Chiều mai cháu qua lấy rồi tối đem sang nhà cho. Bác cứ đưa em về nghỉ ngơi, mai không cần đi làm luôn đâu ạ, để cháu alo cho chú Quang xin nghỉ cho em vài hôm.– Ừ, thế thôi bác về. Đi về đi con. Cháu cũng về nghỉ ngơi đi. Hay là về luôn với 2 bác, tiện thể có xe đây thì bác đưa về luôn.– Dạ thôi, nhà cháu ngược đường, phiền 2 bác, cháu bắt taxi về được rồi ạ.Em Trang còn ngoái lại nhìn mình, mặt mếu mếu, chắc là muốn mình về cùng đây. Xong đưa tay lên tai, ra hiệu chút gọi điện. Nhoẻn miệng cười vẫy tay cho cô nhóc ấy đi về với bố mẹ.Quay sang nhìn cái cô gái tội đồ kia, bây giờ mình mới nhìn kĩ. Cô ấy mặc 1 áo ngắn tay màu đỏ, quần kaki màu đen. Mình tiến tới– Này cô.– Dạ.– Cô định đứng đấy mãi à, tôi thanh toán xong rồi, đi về thôi.?– Thôi ạ!– Cô có vẻ thích “thôi” nhỉ. Chưa thôi được với tôi đâu.– Anh… Đừng tưởng anh có tiền muốn làm gì thì làm nha. – giọng có vẻ dữ dằn hơn, mặt vênh hơn, nói xong quay ngoắt đi chỗ khác– Ai bảo cô không có tiền, không có tiền cũng là 1 cái tội đấy.– Thế giờ anh muốn gì ở tôi?– Muốn cô đi về và mai 4h chiều gặp nhau ở chỗ sửa xe.– 4 giờ chiều tôi còn đang bận làm, lùi xuống 5 rưỡi đi.– 4 giờ tôi đã nghỉ làm rồi, cô bảo tôi làm gì trong vòng 1 tiếng rưỡi, ngồi đợi cô hả? Tôi đâu có rảnh đến mức phải chờ 1 người như cô. Cô có lỗi cơ mà. Đã mất tiền thì chớ, giờ tôi lại phải ngồi đợi cô cơ đấy.– Anh không chờ thì thôi, tùy anh.– Trông cũng hiền lành mà bướng phết nhở. Cho tôi số điện thoại của cô.– 09…..88– Có gì mai tôi gọi cô sau, giờ thì đi về. Nhà cô ở đâu?– Tôi ở Bạch Mai, gần đây thôi.– Thế thì đi – Tôi kéo tay cô ta đi– Này, anh làm gì thế, mẹ anh không dạy tự tiện cầm tay người khác là bất lịch sự lắm à – cô ta quát lên– Chân thì tập tễnh, tay thì băng, nhìn cô kiểu này tôi đoán cũng không dám bắt taxi về đâu, vì cô đâu có tiền. Nhở ! Để tiền ngày mai trả cho tôi đi.– Anh… Không có tiền thì liên quan gì đến anh, tôi sẽ trả anh đủ tiền. Sao cái mồm anh lúc nào cũng mở mồm ra là tiền, tiền thế. Trông cũng có đến nỗi nào đâu mà khó ưa. Thế mà cũng có người yêu, chắc yêu tiền của anh chứ yêu gì anh.– Cô… Ừ đấy, thì sao. Mà người nhà cô đâu, sao không gọi họ đến.– Tôi không thích.– Không tranh cãi với cô nữa, đi về, tôi ở Kim Liên, gọi taxi rồi đi cả luôn.– Tại sao tôi phải đi cùng anh.– Vì tôi là nạn nhân, cô là người có lỗi, đương nhiên tôi đòi hỏi cô phải thực hiện rồi. Tiền thì chưa trả.Cô ta tỏ ra vẻ tức giận, quay mặt đi chỗ khác. Thế là mình gọi taxi rồi kéo cô ta lên xe ngồi– Tôi nói cho anh biết, tiền taxi chia đôi, anh mà còn mở miệng ra mà nhắc đến tiền là tôi xuống xe đấy.– Rồi, ngồi im đi, đã đau còn lắm chuyện. Không nhắc đến tiền, được chưa !Thế là mình cùng cô ta cùng nhau về, ngồi trên xe chẳng ai nói câu nào, nhìn sang bên cạnh trông cái cô khó ưa kia thỉnh thoảng lại nhăn mặt. Chắc là do vết thương nên vẫn còn xót. Mà kể ra con gái mà chịu đựng được thế cũng giỏi, trầy chân, trầy tay mà chẳng kêu lấy 1 tiếng như bé Trang. Tới ngõ nhà cô ta.– Này, cô có tự đi được không đấy.– Tôi đi được, chào anh.– Đi cẩn thận, không lại bị xe máy nó tông trong lúc đi bộ đấy. Mà nhớ mai đem theo tiền nhé. Tôi gọi với theo.Cô ta quay lại nhìn tôi với 1 ánh mắt nhọn hoắt như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống ấy rồi quay đi. Ngồi trên xe, rút con điện thoại ra alo cho chú Quang– Alo chú à.– Có chuyện gì mà gọi muộn thế cháu.– Dạ cháu gọi điện xin phép chú cho cháu với em Trang nghỉ vài ngày, tối bọn cháu đi chơi bị ngã xe.– Chết, thế có làm sao không, nghe giọng thì chắc cháu không sao rồi, nhưng còn cái Trang, có bị sao không?– Không sao đâu chú ạ, bị trầy xước tí phần mềm thôi.– Ừ, rồi yên tâm ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, đợt vừa rồi cháu cũng vất vả nhiều, nghỉ vài hôm đi cho lại sức.– Vâng, cháu chào chú ạ.