Chương 31:
Thật là không biết phải nghĩ sao về cô ta đây. Con gái uống thì cũng vừa phải thôi chứ. Hay là có khi cô ta lại lấy cớ uống bia để chửi mình cũng nên. Đường đường chính chính đuổi mình về trước mặt 2 đứa em. Mất thể diện quá.Rồi cô để xem, tôi sẽ đường đường chính chính trả thù cô. Trông cái mặt cũng xin xắn dễ thương vậy mà nói mấy cái lời khó ưa. Sao lúc này tôi ghét cô thế không biết.Vài ngày sau tôi đi làm bình thường và chẳng liên lạc gì với cô ta cả. Cơ bản là công việc cũng bù đầu, chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa. Tối thì về muộn, sáng thì đi sớm. Vòng quay công việc nó làm tôi bận rộn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến cô ta, tôi mà không trả thù cô thì sáng ngủ dậy mất nước, hết kem đánh răng, tôi không mọc râu nhá.…Sáng nay đến công ty gặp em Trang.– Anh Tùng cắc.– Ơ hay, anh lại cắc vào đầu em bây giờ. Nghe ai mà gọi anh là Tùng cắc.– À thì em thấy họ đánh trống, Tùng Cắc, Cắc Tùng. Hì hì. Gọi thế không được hả anh?– Muốn gọi là gì thì gọi, nhưng lúc không có người thì gọi được. Mọi người trong công ty mà nghe được thì liệu hồn với anh– Hì, em đùa thôi, em phải gọi tên gì để cho anh bớt già đi, thế mới có vợ được. Để em nghĩ xem đã– Thôi thôi, em toàn lắm trò, gọi là Tùng được rồi. Biệt danh làm gì cho rắc rối.– Kệ em, lúc nào em nghĩ ra em sẽ gọi, mà anh này, bố em nhắn anh tối đến nhà đấy– Hả, sao không gọi cho anh mà phải nhắn em làm gì – tôi hơi ngạc nhiên– Ai biết – lại tỉnh bơ.– Ừ, thế chiều đi làm xong rồi về nhà em– Vâng… Thôi anh lên phòng đi.Tôi lên phòng làm việc tiếp. Nhưng tại sao bác Tuân lại gọi mình đến nhỉ. Mình mới nhận hồ sơ được vài hôm mà, làm gì đã xong, hay là bác ấy sốt ruột gọi mình sang để giục mình làm cho xong. Mải mê đến trưa thì có điện thoại. “ Đầu Thạch Cao” calling– Alo.– Sao hôm nay tự nhiên tôm lại gọi cho rồng thế nhỉ?– Anh rảnh không?– Có việc gì ? – tôi tỏ vẻ cứng– Tôi gặp anh 1 lát được không?– Hôm nay tôi bận rồi, có gặp thì gặp luôn bây giờ, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa – tôi nham hiểm– Vậy thì anh ra quán café…– Giờ luôn hả.– Vâng, ra luôn đi tôi đợi.Xong rồi cô ta cúp máy, tôi vội vàng chạy xuống dưới hầm lấy xe, gặp Trang dưới tầng 1– Anh đi đâu đấy, gì mà chạy như ma đuổi thế.– Anh đi đòi nợ .– Ơ thế anh không ăn cơm à, hay em mua đem lên phòng cho anh nhé.– Thôi, em đi ăn đi. Anh không ăn cùng được với em đâu – tôi hớt hải nói với lại.Trời thì nóng, mình vội vàng phi xe đến quán café. Cô ta đã ngồi đó rồi. Hôm nay cô ta mặc 1 cái váy, loại váy liền màu trắng để lộ cái cổ trắng ngần.– Anh đến rồi đấy à.– Trời nóng mà cô ăn mặc hở hang thế này hả – lúc sau nghĩ lại thấy mình hỏi ngu thật!– Ơ, trời nóng mặc váy cho mát, mà mặc gì liên quan gì đến anh.– Tất nhiên là… không liên quan rồi Thế cô gọi tôi đến đây có việc gì– Tôi…– À, từ đã. Em ơi – tôi gọi phục vụ – Cho anh cốc nước cam như của chị này nhé. Tôi quay sang cô ta cười– Anh thích uống nước cam nhỉ?– À, tôi mới thích thôi, uống nước cam đẹp da, lại còn chống ung thư nữa.– Nhưng mà nhìn anh uống nước cam buồn cười lắm.– Có gì mà buồn cười, cũng chỉ là uống nước thôi.– Lúc anh cầm cái ống hút ấy, xong còn chống tay lên cằm nữa đáng yêu cực – cười tít mắt– Ơ hay, cô để ý tôi đấy à.– Tại vì gặp anh tôi chỉ thấy 1 điểm dễ thương là lúc anh ăn uống thôi.