Chương 33:
– Anh này, sao anh không đổi xe đi?– Xe gì cơ?– Xe máy của anh ấy– À con Wave vàng đang đi ấy hả?– Vâng, tôi thấy anh nhiều tiền thế sao anh không đổi xe tốt hơn mà đi– Sao cô biết tôi có 1 xe, nhỡ đâu tôi có xe xịn hơn thì sao– Mọi lần gặp anh tôi thấy anh chỉ đi có xe đó, tôi tò mò thôi– Cái xe cũng chỉ là cái xe thôi mà, miễn sao nó đi được và người ngồi sau tôi không chê nó là được rồi. Cô ngại khi ngồi sau xe tôi à, hay mặc váy phải ngồi xe ga.– Không ạ, tôi thì không ngại, tôi chỉ ngại khi đi với anh vì tôi chẳng có tiền cộng với đến những nơi thế này tôi chưa đến bao giờ. Chẳng biết phải ứng xử thế nào– Ra vậy, thế thì tí nữa cô làm theo tôi nhé.– Làm theo gì ạ– Tí đồ ăn đem ra rồi làm theo.1 lúc sau đồ ăn đem ra tôi nói– Bỏ đũa ra đi, ăn bằng tay, ăn xong cho tay lên miệng mút, thế nó mới ngon.– Hả, tôi thấy mọi người toàn ăn đũa mà.– Đấy là mọi người, trong này toàn trưởng giả học làm sang, không chấp. Ơ, tôi bảo sao thì cô cứ làm thế đi xem ăn có ngon không.Cô ta làm theo tôi, lấy tay bốc miếng thịt bò chấm xì dầu và bỏ vào miệng, giờ mới để ý cái miệng cô ta lúc ăn cũng từ tốn dễ thương. Ôi trời mình lại đang nghĩ cái gì vậy.– Ăn hết thịt bò với mực đi rồi ăn bún với hủ tiếu.– Vâng, công nhận ngon anh ạ. Hì.– Chả thế thì sao, nhưng mà ăn thế này hơi ít, cô ăn nữa không tôi gọi thêm, mỗi đĩa được có vài miếng thế này.– Thôi anh ạ, thưởng thức là chính. Anh hay đến những chỗ này lắm à.– Không, khách bình thường thì tôi dẫn đến đây, còn khách sộp thì tôi dẫn ra quán vỉa hè.– Đồ nói xạo không biết ngượng.Đang ăn thì…– Thôi chết, về thôi anh ơi, không tôi muộn làm mất, tôi xin anh chủ tiệm đi có 1 tiếng thôi– Trời đánh tránh miếng ăn, cô cứ ăn xong đi rồi tôi chở cô về– Nhưng mà…– Nhưng nhị gì, về muộn tí chết ai, mà buổi trưa này ai mua hàng.Tôi ăn ít, ngồi nhìn cô ta ăn, không được, không được, sao mình lại cứ liếc cô ta làm gì không biết, cô tưởng cô giặt áo cho tôi mà xong à, đừng tưởng tôi bỏ qua cho cô. Tưởng tôi dẫn cô đi ăn mà tôi bỏ qua hả. Lấy máy nhắn tin cho thằng Vũ « Linh Nga đang đi ăn trưa với tao, cô ta về muộn 1 tí ». Sms received « chúng mày hẹn hò đấy à ? »Cái thằng… Biết thế không nhắn cho nó nữa, kệ cô ta. Tự nhiên làm phúc lại bị hiểu lầm. Trả tiền xong rồi tôi lai cô ta ra về.– Mặc bộ đồ ninja vào đi, nhanh tôi còn phải về văn phòng.– Từ đã, anh đúng là, lúc tôi nói về thì không, giờ lại cuống cả lên.– Còn đứng đấy mà nói à, lần sau ra đường mặc quần áo kín kín vào nha, đi với xe số là không được mặc váy đâu.– Anh lắm chuyện. – giọng đáng yêu phết.Lai cô ta về đến shop lại vòng về văn phòng. Trời thì nóng, chẳng hiểu sao lại dở hơi dẫn cái của nợ kia đi ăn trưa nữa không biết.Nhưng mà hôm nay tôi nhìn cô ta hơi bị nhiều. Lắc lắc cái đầu, không được không được, tập trung làm việc. Lên tới phòng làm việc mở cái túi ra, Bên trong là cái áo cô ta gấp cẩn thận. Đưa lên mũi ngửi.– Thơm phết.Mở ra thì bên trong có 1 tờ giấy. Cái đồ ẩm ương này viết cái gì đây ta« Trả anh cái áo, tiện thể cho tôi xin lỗi vụ hôm tôi đuổi anh về nhé. Xin lỗi anh ^n ( n = 2) »Ô hay cái cô này, định trêu tức tôi đấy à. Xin lỗi anh mũ n, n =2. Được lắm của nợ. Lần này cô biết tay tôi. Xin lỗi thì phải đàng hoàng hẳn hoi, giờ lại có kiểu viết ra giấy. Chả thấy ai xin lỗi kiểu mũ n thế này. Tôi dẫn cô đi ăn là 1 sai sầm, quá sai lầm.