Chương 36:
Gọi mãi cô ta không dậy, điện thoại của cô ta kêu. Papa calling– Alo, đang ở đâu đấy con.– Dạ, cháu là bạn của Trang, nay sinh nhật bạn nên Trang uống hơi nhiều, bác cho cháu cái địa chỉ để cháu đưa Trang về ạ.– Thế à, vậy cháu đưa nó về dùm bác cái nhé, nhà bác ở … Khu đô thị Văn Quán.Giờ lại phải xử lí cái cục thịt to đùng này về nhà, mà cô bé đi xe, đành gọi taxi vậy, gửi xe ở lại quán mai lấy. Nhà giàu, cổ thì toàn dây chuyền vàng, tay đeo nhẫn, đi xe vespa. Ngồi trên xe taxi cô ta cũng như người chết rồi. Tôi lấy ra 1 tờ giấy viết số điện thoại của tôi vào cộng với dòng chữ:” Lần sau gặp người lạ thì uống ít thôi để còn biết đường mà về, số điện thoại tôi đấy, mai liên lạc với tôi để lấy xe, gà thì nghỉ chơi bài đi, không hay ho gì đâu”.Kẹp thêm 1 triệu rưỡi vào tờ giấy rồi bỏ vào túi cô ta. Về đến nhà cô ta, mình phải bế từ trên taxi vào tận bên trong.– Sinh nhật ai mà nó uống say thế này không biết, con với chả cái, con gái con lứa, không thể bảo được.– Bác cắt dùm cháu quả chanh ra làm mấy lát, với lại cho cháu xin ít muối.– Ừ, đợi bác tí – bác gái chạy vào nhà bếp, còn bác trai nói.– Ngồi uống nước đã cháu.– Vâng, bác kệ cháu.Bác gái đem ra chanh với muối, tôi dựng cô bé dậy rồi nhét lát chanh với muối vào miệng. Bắt đầu mới thấy có tí nhăn nhó ở trên mặt. Tôi xin phép đứng dậy đi về.– Cháu ở lại chơi đã– Thôi ạ, cũng muộn rồi cháu xin phép về. Bác nói lại dùm Trang hộ cháu là mai gọi cho cháu để lấy xe.– Ừ, mà cháu tên gì vậy.– Cháu tên Tùng ạ. Thôi cháu chào bác cháu về.Tôi chào 2 bác rồi bắt taxi ra về. Cuộc sống mà, chẳng biết đâu mà lần. Ngoài kia đầy rẫy những cô gái như con bé vừa rồi, khảng thời gian khủng hoảng tôi đã từng chơi bời như vậy cho nên tôi rất hiểu cảm giác của cô bé. Tiền được đem ra để giải trí nhưng giải trí không đúng cách. Nó cứ xoay vòng, nó hút cô bé vào những cuộc ăn chơi. Người lúc nào cũng trong tình trạng lâng lâng.Sáng hôm sau, đang làm ở công ty thì có điện thoại– Anh Tùng à?– Ai thế?– Tôi Trang.– Trang nào?– Trang hôm qua đánh bài cùng anh ấy.– À, xe cô tôi vẫn để quán Nhắng.– Anh rảnh không đi uống nước .– Không rảnh, trưa thì rảnh.– Vậy trưa gặp nhau đi, tôi đợi anh ở Sammy hôm qua nhé.– 1 là gặp quán khác, không gặp ở ngõ 1A đó, 2 là thôi không gặp nữa.– Vậy anh chọn chỗ đi. Ở đâu rồi tôi đến.Tôi chọn quán café rồi nhắn tin cho cô ta. 11 rưỡi làm xong nhấc mông dậy đi gặp cô bé. Đến nơi thì gặp cô bé ngồi sẵn ở đó rồi– Đến lâu chưa?– Được 1 lúc rồi, anh ngủ giờ mới dậy à?– Không.– Sao giờ mới đến gặp tôi mà không gặp từ sáng luôn.– Tôi còn phải đi làm, đâu có rảnh như cô.– Chiều đi đánh bài với tôi đi.– Không.– Đi mà, đánh cho bọn kia thua luôn đi, mấy hôm rồi tôi thua suốt.– Đã bảo là không, mà đầu óc cô có vấn đề đấy hả, cô đến đây để lấy xe hay là đến đây rủ tôi đi đánh bài.– Thì vừa lấy xe vừa đánh bài.– Đi 1 mình đi, chìa khoá với vé xe cô đây này. Tí bắt xe đến quán Nhắng hôm qua mà lấy xe, tôi về đây. Mà lần sau uống ít thôi, hôm qua cô mà gặp thằng khác không phải tôi thì cô xong đời rồi đấy. Con gái thì giữ gìn 1 tí.– Anh không đi với tôi thật à – mặt mếu mếu xị xuống– Không, đánh bài thì không.– Đi chơi thì làm sao? Không đi được à?– Đi chơi thì được, nhưng tôi tan làm mới đi được.– Anh làm ở chỗ nào?– Hỏi gì lắm thế. Mà đi chơi với cô có chán bỏ xừ.– Sao chán?– Tôi ghét cái loại con gái như cô lắm, con gái gì mà uống rượu tì tì, ham mê bài bạc.– Không phải vậy đâu tại…– Tại cái đầu cô. Nhiều tiền không biết làm việc gì khác à, bố mẹ đi làm vất vả để cho cô tiêu tiền như vậy à.– Nhưng.– Không nhưng nhị gì, cô nhìn lại cô đi, xem mắt thâm quầng lên, đeo lens, có tô vài lớp phấn nữa trông cô cũng không khác gì con ve sầu đâu. Tôi về đây.– Ơ kìa…Tôi bỏ mặc cô bé ngồi lại đó. Dù sao nghĩ lại mình cũng làm được 1 việc tốt. Mình nhìn cô bé có 1 cái gì đó giống mình của ngày xưa. Vật vờ chẳng biết làm gì, mà thường thì những đứa có tiền rất ít bạn. Bạn thì toàn bạn chơi chứ không phải 1 đứa bạn đúng nghĩa. Nghĩ cũng tội.