Chương 35:
Bất ngờ vang lên 1 tiếng ở cái bàn bên cạnh của cô gái ngồi quay lưng lại với tôi. Hầu như những quán này là ngồi bệt dưới sàn hết. Lũ thanh niên hay kéo nhau vào đây để đánh bài, từ 3 cây cho đến phỏm, lốc,….– Thằng chó mày chia bài kiểu gì thế, đen đéo chịu được.Nghe cái giọng con gái như thế tôi đã thấy khó chịu rồi. Xong con bé quay người để tìm bao thuốc, rút điếu thuốc ra, ngó xung quanh tìm diêm, quay lại tôi nói.– Ông ơi, vứt tôi mượn bao diêm trên bàn.Lúc đó tôi chỉ muốn phang cái cốc cafe vào mặt con bé. Cũng với lấy bao diêm đưa cho cô ta– Này, bao nhiêu tuổi mà xưng tôi với ông, còn chân không cho đánh với.– Còn, thích thì vào đây, đánh 5.Tôi ngứa mắt, kiểu này thì phải dạy cho cái lũ đú đởn này 1 bài học. Đánh bài thì tôi cũng thuộc dạng bình thường, nhưng đủ sức để loè mấy con gà này.– Mấy nghìn 1 lá– 5k – con bé trả lời trống không.– Chia bài đi.Thằng Vũ cũng há hốc mồm ra không hiểu sao tôi vừa chê bọn teen này xong lại nhảy vào đánh bài cùng. Đánh từ 6h đến 8h tối tôi lãi được gần 2 triệu. Mấy đứa kia méo hết cả mặt rồi đứng dậy, 1 phần cũng vì muộn. Chắc cái lũ này ngồi chơi bài nguyên cả chiều. Duy chỉ có con bé lúc nãy xin diêm thì mặt tỉnh bơ mặc dù thua. Thằng Vũ ngồi cạnh thì cũng sốt ruột, nhưng may nó đang giận nhau với vợ cho nên giờ còn ngồi đây chứ không phải vác mặt về lâu rồi.– Đánh nữa không ? – con bé đó hỏi– Nghỉ, muộn rồi, thua còn ham à– Kệ tôi, ông đánh được phỏm không, sang Ai’sha đánh với tôi, tôi với ông chéo cánh ( Ai’sha cách đó mấy quán)– Thôi, đi về đi, chơi bời gì nữa, nay thua bao nhiêu.– 2 củ, chán.Cô bé lấy máy ra gọi điện cho ai đó– Đang ở đâu đấy mày… Tối quẩy không… 11h… Lên Tem (temple bar) hay lên I (Ibar). Ờ, thế à. Thôi mày té đi.Cô ta quay sang tôi– Đi ăn gì không, tôi đang đói.– Thế cũng được – Mày về với vợ trước đi, có gì alo tao – tôi nói với thằng Vũ.Tôi và cô bé đi ăn cùng với nhau. Mà công nhận con bé này bạo dạn, chỉ có điều giao tiếp kém, chẳng biết đâu vào đâu mà lần, định bụng cho nó 1 bài học. Nhưng cô bé mời thì đi ăn thôi, trông cũng xinh xắn. Tôi và cô ta vào quán Nhắng nướng gọi ít đồ ăn và 1 chai men to. 2 người uống hết 1 chai này chắc cũng phê chứ chưa nói là say.– Hôm nay ông đỏ nhỉ, tôi thì đen như mực.– Không phải đỏ mà đánh hay.– Ai tin, mà ông có vợ rồi à.– Không, nhưng mà có con 2 tuổi rồi.– Vậy là lấy rồi li dị à.– Chưa.– Vậy mà chém gió bảo có con.– Có thật mà, không tin thì thôi.Hỏi thăm thì biết cô bé tên Trang, năm nay năm cuối đại học Kinh Tế Quốc Dân, nhà Hà Nội.– Mai ông đi đánh với tôi không ? Vẫn hội chiều nay.– Thua còn đánh nữa à.– Không đi thì thôi, thiếu gì người.Tôi và cô bé ngồi nói chuyện rồi uống từ từ cũng hết chai rượu.– Anh ơi cho em chai nữa.– Gì uống kinh vậy, uống không biết say à.– Gọi rồi thì rót ra đi, ông nói ít thôi.– Có gì bất mãn với đời hả.– Nhiều lắm… Anh biết thế nào được.– Không nói cũng được mà con gái thì nốc ít rượu thôi, nhìn người có khác cái xác ve không ?– Tôi cần anh quan tâm à, uống đi, cho đỡ buồn.– Ừ thì uống, nhưng cảm thấy không uống được nữa thì nói nha, cô còn phải về đấy.– Về làm gì, về nhà chán bỏ xừ.Ngồi 1 lúc nữa cô bé uống nhiều quá gục luôn tại trận. Không hiểu sao 1 con bé hai mấy tuổi đầu rồi, không phân biệt được cái gì nên, cái gì không nên. Đi với người lạ thì uống bét nhè, còn đi đánh bài nữa. Mình cũng chẳng biết cô bé này nhà ở đâu nữa, xử lí cái đống này làm sao bây giờ. Giờ nằm bẹp ra đây.– Này, dậy đi, dậy.