Chương 41:
Cô ta cười, nụ cười chết người, nhất quyết không thể yếu lòng với cô ta được. Tôi cùng Nhật lai Ngọc và cô ta về. Trên đường đi tôi nói với cô ta– Đi cùng tôi không vui à?– Bình thường, nhưng mà phim hay. Cảm ơn anh * cười *– Ừ, công nhận phim hay– Anh có xem đâu mà bảo hay, nằm ngủ con gì. Tôi còn chưa tính tội anh đấy, thằng Nhật nó bảo anh mệt nên tôi mới để anh ngủ, chứ tôi không để anh lợi dụng vậy đâu.– Hả, tôi lợi dụng gì cô, cô còn nợ tiền tôi đấy nha.– Lợi dụng gì anh tự biết. Bao giờ có lương tôi trả anh tiền mà.– Ừ, chăm chỉ mà làm đi, bao giờ trả tôi sẽ xem xét vào độ tự giác và thành khẩn của cô để tôi từ thiện cho cô 1 ít.– Thế thì tốt quá, hihi, cảm ơn anh trước nha.– Khỏi, ăn hết cả bịch bỏng ngô to đùng xong cảm ơn nhiệt tình thế.– Anh cứ câu sau đá câu trước vậy, tôi thì thật lòng mà anh cứ đùa đùa cợt cợt.– Cô thật lòng với tôi á. Cô thích tôi à?– Ơ, không phải, ý tôi không phải thế – giọng cô ta bối rối.– Hoá ra là từ trước đến giờ cô thích tôi, vậy mà tôi không biết. Thất lễ quá, cô có cần tôi thích lại cô không?– Anh cứ ở đấy mà mơ mộng đi, tôi mà thích anh chắc trời sập mất.– Rồi, tôi sẽ làm cho cô phải thích tôi, hehe…– Thôi, chăng đùa với anh nữa, có người nào dở hơi như anh mới thích anh. Đàn ông thích uống nước cam, gặp người khác thì cứ tiền, tiền. Nói chuyện thì khó ưa.– Thế tại sao tôi nói gì cô cũng nghe, bảo gì cô cũng làm?– Đấy là tại… tại tôi nợ anh tiền nên tôi áy náy với anh thôi– Vậy thì tôi sẽ tính lãi để cô nợ tôi nhiều nhiều chút, lúc đó sai bảo cô sẽ dễ hơn.– Anh mà dám, về đến ngõ nhà tôi rồi kìa, cho tôi xuống đầu ngõ đi.– Ờ, chả lẽ tôi phải chở cô tận vào trong nhà, đi bộ vào đi.– Anh chẳng hiểu tâm lí phụ nữ gì, chả thấy tí ra dáng đàn ông tí nào, tôi nói thế thì đáng lẽ anh phải nói “thôi, để tôi chở cô vào trong”– Đừng hòng, tôi thanh niên cứng, tôi không quen dỗ dành con gái.– Thôi anh về đi, chào anh, cảm ơn anh vì bữa trưa và buổi xem phim hôm nay nha.– Uh, chào cô, mà này, lần sau đi với tôi ăn mặc bình thường thôi nha, mặc đẹp quá người ta lại hiểu lầm là người yêu tôi.– Cái đồ …– Thôi tôi về đây.Tôi vội vàng vọt xe đi, không để cho cô ta nói. Trên đường về cứ tủm tỉm cười, hôm nay tôi được gặp cô 2 lần. Hơn 2 năm tôi không đi xem phim cùng 1 người con gái nào. Nhưng hôm nay tôi đi với cô, tôi lại ngủ, tôi lại dựa đầu vào vai cô. Cảm giác của tôi lâng lâng thế này. Hay là… Nhưng không được, tôi còn chưa trả thù cô vụ cô xin lỗi tôi. Vụ xin lỗi mũ n. Cô tưởng tôi thích cô hả, tôi sẽ làm cô phải thích tôi. Đợi đấy.Về nhà với tâm trạng vui vui, bay bay. Đặt lưng xuống giường, quay mặt sang bên cái ảnh. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười đầy bí ẩn và có chút gì đó tự hào. Cầm điện thoại lên gọi cho cô ta.– Đầu thạch cao à?– Anh nói cái gì vậy, anh còn gọi tôi như thế lần nữa là tôi cúp máy đấy.– Ơ, tôi gọi đầu thạch cao, tự nhiên cô nhận còn gì.– Mà anh gọi có chuyện gì.– Hỏi xem cô đi bộ từ nhà vào ngõ có an toàn không thôi.– Lắm chuyện.– Ơ thế cô không được câu hỏi thăm xem người lai cô đi, chở cô về có về nhà an toàn không à?– Nghe cái giọng của anh là tôi biết anh không sao rồi, anh đi ngủ đi, ngồi đấy mà nói linh tinh.– Thì không ngủ được tôi mới gọi cho cô.– Tôi là cái thùng để anh xả đấy à.– Ấy chết, đừng có hiểu lầm, cô là chỗ để tôi giải trí sau những giờ làm việc căng thẳng thôi.– Tôi cúp máy đây, đồ hâm – Cô ta cúp máy luôn và không thêm kèm theo cái tiếng vọng “đồ hâm” vào.