Chương 42:
May cho cô là hôm nay tôi vui, nên thôi bỏ qua, nhưng còn rất nhiều chuyện tôi không bỏ qua được cho cô đâu. Tôi lại điện cho thằng Nhật.– Về nhà chưa?– Em vừa về đến nhà, có việc gì đấy anh?– Linh Nga học trường nào?– Vừa ra trường anh ạ, học viện ngân hàng.– What the… Học ngân hàng ra sao không đi xin việc mà lại đồng ý đi bán quần áo.– Em cũng không biết, nhưng chị í có làm vài chỗ rồi, lương thấp quá không đủ sống. Với lại hôm trước chị í kể vì bị tông xe nên bị đuổi việc.– Sao bị đuổi, tông xe xong bị đuổi việc là sao.– Thì cũng không hẳn, hôm trước chị í bị tông xe, xong tối hôm đó về đau quá, sáng hôm sau xin phép nghỉ làm, ông sếp ông í ghét chị í từ trước nên trù ẻo chị í cộng với với cái đống tài liệu hôm mưa chị í đem về nhà để làm mưa ướt hết nên không hoàn thành nhiệm vụ, nản nên chị í bỏ…– Cái đồ…– Sao anh? Mà anh hỏi kĩ thế, em thấy anh và chị í có gì lạ lạ.– Lạ cái đầu mày. Mà cô ta có người yêu chưa?– Hình như chưa anh ạ, Ngọc nói với em thế.– Ờ, thôi được rồi, anh hỏi thế thôi, ngủ đi. Mà này, cô ta hay Ngọc có hỏi gì về anh đừng kể nhiều nhé, đặc biệt chuyện ngày xưa, còn đâu mày cứ kể anh đẹp trai phong độ bla, bla là được rồi nghe chưa.– Vâng, anh toàn làm khổ em thôi :(Hoá ra là học học viên ngân hàng ra, nhưng chưa xin được việc. Cô cũng giỏi đấy, không đến nỗi nào. Bây giờ mà không có cơ, hoặc không có tiền thì xin vào ngân hàng làm sao được.Vài ngày sau thì tôi cũng đi làm bình thường, không liên lạc gì với cô ta, 1 phần do bận với dự án bên Gia Lâm của chú Tuân, 1 phần đi làm về mệt cũng chẳng thiết gì. Thấm thoát đến ngày thứ 7. Tôi làm buổi sáng còn buổi chiều nghỉ, rảnh rỗi nên có ý định ghé qua cửa hàng thằng Vũ xem làm ăn thế nào. Nói thế cho có lệ chứ thực ra thì ngó cô ta xem đi làm có ổn định không, với lại lâu không gặp cô ta tôi cũng nhớ cái thái độ tức giận và nụ cười của cô ta. Dựng xe trước cửa hàng thằng Vũ. Nhìn từ ngoài vào thì thấy có cô ta với 1 em nhân viên nữa. Huyền – vợ thằng Vũ thì đang ngồi ở quầy thanh toán. Vừa bước vào cửa– Ôi, lâu lắm không thấy rồng đến nhà tôm – Huyền niềm nở.Tôi nháy mắt. Huyền dường như biết ý nói tránh đi– Lâu lắm không thấy anh đến mua hàng cho người yêu, bọn em mới về nhiều mẫu lắm, anh xem đi ưng cái nào đắt hàng hộ em– Anh là anh ưng mấy cô bán hàng chứ quần áo thì anh mua ở đâu chả được. Em nhỉ – tôi quay sang con bé bán hàng cùng với Linh Nga cười.Cô ta nhìn thấy tôi tỏ ra như không quen biết, cũng chẳng niềm nở gì.– Em tóc củ hành ơi, chọn dùm anh cái áo nào đẹp đẹp.Cô ta tiến gần lại tôi– Anh cần áo loại gì – giọng có vẻ gầm gừ.– Thì như lần trước em chọn cho anh ấy, vừa mặc đi chơi được, vừa mặc đi làm được. – tôi cố tình trêu cô ta.Cô ta lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, chắc tức tôi lắm. Nghía qua thì thấy Huyền cứ tủm tỉm cười.– Ông chủ hôm nay đi đâu rồi bà chủ?– À, dẫn con trai đi công viên chơi rồi anh ạ, em ở nhà trông hàng.– Thế à, để 2 cô gái xinh đẹp này trông cũng được mà, gia đình là trên hết.Cô ta chọn được 1 cái áo đem lại cho tôi– Đây anh ạ.– Cô mặc thử vào đi.– Anh…– Tôi bảo cô mặc thử mà.Cô ta lầm lũi đi vào trong phòng thay đồ, bước đến cửa phòng tôi gọi cô ta quay lại.– Này, thôi khỏi thử, cô chọn cho tôi cái váy nào đẹp đẹp chút đi, áo để đấy đã, tí thử sau.– Anh đúng là đồ… – cô ta đi ngang qua tôi và nói nhỏ.– À, em khen anh dễ thương à. Em cũng dễ thương lắm. Tôi có tình nói to để cho Huyền và cô bé bán hàng kia nghe thấy. Cô ta lại lườm tôi rồi đi chọn váy. Chọn đến cái thứ 5 thì nhìn có vẻ được được.– Thử dùm anh luôn đi, người yêu anh không có ở đây.– Xin lỗi anh, tôi không thử nữa đâu ạ.– Cô thử đi, tôi nghĩ cô thử sẽ rất đẹp, cô rất giống người yêu tôi nên tôi mới để cô thử, chứ không tôi đã để cô bé kia thử rồi– Thử đi em – Huyền nói chen vào.Cô ta đi vào mặc chiếc váy màu đỏ, loại váy này là loại trễ vai. Cô ta bước ra. Ôi trời đất. Tôi đứng đơ người, không dám nhìn thẳng vào cô ta, còn cô ta thì ngượng ngùng– Đẹp đấy, đúng là người chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp. Chị Linh Nga number 1 – cô bé bán hàng cùng nói.– Đẹp đó em, em thấy cái này được đấy anh ạ. – Huyền nói– Ờ, trông cũng tạm được, thực ra thì anh không thích màu loè loẹt này lắm, nhưng mà công nhận cô mặc cái áo này không đến nỗi nào. Đem về mà người yêu tôi không thích thì tôi lại phải phiền cô thử cái khác đó.– Anh lấy size nào? – Linh Nga nói– Size cô đang mặc ấy, người cô ấy cũng giống giống người cô vậy. Cô cởi ra đi rồi gói vào cho tôi.– Vâng, đợi tôi chút.– Này, bán hàng thì phải niềm nở cười tươi lên, nhe cái răng ra tôi xem nào. Bán hàng gì mà mặt cứ như đâm lê ấy, tôi là kẻ thù của cô à.