Chương 47:
Được lắm, cô định chơi tôi à, dở trò ngoan ngoãn xong chuồn cho bố mẹ tôi tiếc đây mà.– Cháu mời 2 bác ăn cơm ạ, để cháu đi rửa hoa quả.– Ăn ít thế cháu, lâu lắm rồi bác mới ăn bữa cơm ngon như thế đấy, lại còn đầy đủ gia đình nữa, sau này có đứa cháu nữa thì tuyệt vời – bố tôi trêu.Cô ta cười ngượng, đứng dậy đi gọt măng cụt và rửa nho. Đem ra thì mọi người cũng ăn xong. Cô ta thu dọn bát đũa. Mẹ tôi quát– Thằng Tùng, làm gì có chuyện ăn xong ngồi rung đùi thế, đứng dậy thu dọn bát đũa ra kia cho Linh Nga nó rửa.– Ơ, nay mẹ toàn quát con vậy.– Mẹ bảo sao làm thế đi, con trai gì mà lười chảy thây ra.Tôi thu dọn cùng cô ta. Cô ta đứng rửa bát, tôi bê đống bát bẩn ra chậu rửa, bất ngờ ghé sát lại đầu cô ta. Đang định nói « cô nhớ cái mặt cô đấy » mà ngửi thấy cái mùi thơm phảng phất bay ra từ tóc cô ta. Ấp anh ấp úng nói nhỏ được 1 từ thì quên mất phải nói mấy từ còn lại– Cô…– Anh đi ra ngoài đi, để bát đó – lại nhẹ nhàng.Tôi thu dọn đống lộn xộn trên bàn. Bố mẹ tôi ra ngoài pha nước chè luôn rồi. Ngồi đợi cô ta rửa bát xong, tôi và cô ta cùng ra ngoài phòng khách tiện thể cô ta bê luôn đĩa hoa quả vừa gọt ra.– Cháu mời 2 bác ạ.– Ừ, để đó đi cháu. Mà Linh Nga này, cháu thường xuyên qua chăm nom thằng này hộ bác nha.– Mẹ cứ làm con như trẻ con không bằng.– Dạ vâng ạ – cô ta cười.Ngồi xem ti vi 1 lúc thì cô ta nói– Cháu xin phép 2 bác cháu đi về ạ– À, ừ, 9h rồi, lai Linh Nga về đi con– Đợi tí anh vào thay quần áo.– Quay lại, mặc thế được rồi, mày cứ ra ngoài là phải chỉnh tề à con, có ai nhìn đâu.Cô ta thì cứ đứng tủm tỉm cười, nhìn thì dễ thương, đáng yêu đấy nhưng mà không tin được cái mặt này.– Cháu chào 2 bác ạ.– Ừ, thỉnh thoảng qua chơi nhé cháu.– Vâng ạ.Tôi và cô ta đi xuống dưới lấy xe, tôi chẳng nói câu nào. Còn cô ta thì lẽo đẽo theo sau.– Lên xe đi.– Thôi để tôi bắt xe ôm về, anh lên nhà đi.– Cô dở hơi à, đưa đi thì phải đưa về chứ. Lên xe đi.– Anh còn hằn học tôi nữa là tôi đi bộ về đấy.– Rồi rồi, lên xe đi.Cô ta leo lên xe, trên đường đi tôi ngoái lại thì thấy cô ta đang cười. Chắc vớ được cái mặt tôi hằn học cô ta lại càng được thể.– Cô cười cái gì đấy?– À, không có gì.– Gặp bố mẹ tôi vui lắm à.– Cũng bình thường, bố anh hiền, mẹ anh thì cũng hơi gớm gớm nhưng dễ tính.– Mơ đấy mà dễ tính, sau này về làm dâu để xem có dễ tính không – tôi buột miệng.– Hả, anh nói cái gì?– À, không tôi nói nhầm.– Kể ra thì bố mẹ cưng anh phết nhỉ, thảo nào thấy anh ngang như cua vậy.– Cô hơi bị nhầm, còn lâu bố mẹ mới chiều tôi.– Vâng không chiều * cười *Cuối cùng đến ngõ nhà cô ta, cô ta bước xuống– Đến đây thôi nha.– Tôi cũng chẳng hóng anh đưa tôi vào, có bao giờ anh đưa tôi vào tận nhà đâu – giọng dỗi dỗi– Tôi đã bảo tôi không phải thanh niên chu đáo mà.– Thôi, tôi về đây – cô ta vẫy tay tạm biệt và quay mặt đi– Này, quay lại đây đã– Cái gì nữa ?– Cảm ơn cô nha, nay không có cô chắc tôi chết mất– Không có gì, nhưng anh phải nhớ anh hứa làm cho tôi 3 việc như lúc chiều anh nói đấy– Ừ, rồi, tôi nhớ mà, thôi cô về đi, ngủ ngon nha– Vâng, anh về đi, anh chàng doremon – cô ta cười 1 rồi lấy tay bụm miệng– Cô…Nói xong cô ta đi thẳng 1 mạch vào bên trong ngõ, tôi chẳng biết nói gì cả. Nói ra thì ngại mà không nói thì tức. Mẹ ơi là mẹ sao mẹ lại để cô ta lấy quần áo cho con không biết. Nỗi nhục này bao giờ mới rửa được đây…