Chương 48:
Tôi về nhà thì bố mẹ chưa ngủ, vẫn đang ngồi xem tivi.– Thằng Tùng, ngồi mẹ hỏi xem.– Gì mẹ?– Nhà bố mẹ nó làm gì?– Nhà ai cơ ạ.– Nhà cái Linh Nga ấy?– Con chịu.– Ơ cái thằng này, mày yêu con nhà người ta mày còn không biết bố mẹ nó làm gì. Lạ đời nhỉ?– Thì con chưa kịp hỏi mà.– Các cụ bảo lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống. Mày phải tìm hiểu tông tích hoàn cảnh gia đình nhà nó xem thế nào chứ.– Ôi dào, yêu là được rồi.– Mẹ nói mày không nghe à, làm gì thì làm cũng phải biết nó con cái nhà ai, bố mẹ nó làm gì.– Vâng, để mai con hỏi.– Mai mai cái gì, mày toàn nói xong để đấy, mẹ tin làm sao được cái mồm mày.– Tôi thấy con bé được đấy chứ – bố tôi nói – Trông cách ăn mặc là biết không phải kiểu mấy đứa con gái bây giờ, nói năng thì nhẹ nhàng, có đầu có cuối.– Thì tôi có bảo nó không được đâu, nhìn người thì không phải loại lưng dài hơn chân, không phải vai vuông. Không gầy, không béo. Mặt thì hiền lành, cơm nước cũng đảm. Thế là tốt rồi.– Chả tốt chán, bà xem bây giờ con gái hiếm đứa nào được như nó lắm– Thôi thôi, con xin bố mẹ, khen mãi. Sốt cả ruột.– Ơ hay cái thằng, khen người yêu mày đấy, sao mày khó chịu với bố mẹ.– Thôi con đi ngủ đây, mai bố đi mua điện thoại với con nha.– Ờ, ngủ sớm đi con. – bố tôi lên tiếng.– Suốt ngày điện thoại, 2 bố con nhà ông chỉ có thế là nhanh.Tôi vào trong phòng, vừa cầm điện thoại lên thì có điện thoại. “Trang tít calling”– Anh nghe này nhóc.– Mai anh rảnh không, đi chơi với em?– Đi đâu cơ, mai anh phải đi mua điện thoại cho bố, với đống việc của bố em nhờ anh làm kia kìa.– Suốt ngày bận, bận gì mà bận lắm thế – giọng phụng phịu.– Định rủ anh đi đâu à.– Đi shopping với đi ra ngoại thành chơi.– Để hôm khác đi, hôm khác anh dẫn nhóc đi chơi bù.– Đành vậy chứ biết làm sao, để mai em rủ mấy đứa bạn đi đập phá.– Này nha, không rượu, không bar nghe chưa.– Vâng, em biết rồi – giọng phụng phịu.– Anh nhắc không thừa đâu, muốn đi thì có anh đi cùng.– Đi với anh chán òm í.– Thế ai vừa rủ anh đi chơi đấy.– Hì hì, nói thế thôi, anh yên tâm đi.Cũng chẳng có việc gì to tát nhưng giờ đi chơi lại bị quả dìm hàng áo hồng như lần trước thì mình cũng đi đời luôn ở công ty. Muốn tránh em Trang nhưng rồi 1 lúc nào đó cũng phải đối mặt, không sớm thì muộn. Cái giống đời nó khổ thế đấy.Sáng hôm sau tôi và bố tôi đi mua điện thoại. 9 giờ đi, 10 rưỡi về đến nhà thì mẹ tôi đang lụi hụi ở trong bếp. Tôi vào phòng thay quần áo thì giật mình…1 dáng người quen quen, đang lúi húi lau nhà. Cô ta, đúng cô ta rồi, mà sao cô ta lại ở đây. Tôi lại giằng lấy cái cây lau nhà, và cầm tay cô ta kéo cô ta ra ngoài.– Đi ra, ai cho cô vào đây.Cô ta cũng chẳng kịp nói gì, tôi thì đóng sập cửa phòng vào.– Ơ cái thằng này, mày bị làm sao đấy – mẹ tôi quát – Mày ăn nói thế àCô ta cúi mặt xuống, mặt mếu mếu chực khóc– Em xin lỗi.Giờ lại còn xưng cả em nữa, đóng đạt phết. Tôi nghĩ bụng– Thằng kia mày ra đây, ngồi xuống.Tôi lững thững ra ghế ngồi.– Mày xem, thái độ mày như vậy mà được à. Mẹ không cần biết trong phòng mày có cái gì. Sáng mày đi chăn màn mày không gấp, phòng thì bẩn, mẹ bảo con bé nó vào nó thu dọn đấy. Mày hục hặc gì thì nói với mẹ đây này, sao mày chửi con bé.– Con có chửi đâu.– Cái loại mày gia trưởng nó vừa thôi, rồi con gái nó chạy hết. Linh Nga, đi vào bếp nấu cơm với bác. Kệ nó đi, thỉnh thoảng nó hâm vậy đấy.– Thôi, từ từ mà bảo con, bà cứ chửi nó xơi xơi vậy. Lần sau có làm gì thì từ từ mà nói con ạ, Linh Nga nó có phải đứa không biết điều đâu.– Vâng.Cô ta lủi thủi đi vào bếp cùng với mẹ tôi. Nghĩ lại tôi cũng hơi quá. Mà chẳng hiểu sao cái của nợ này lại ở đây nhỉ. Cô ta có ý định gì không biết. Tôi vào trong phòng lau nốt chỗ sàn nhà cô ta lúc nãy còn đang lau dở. Mà ủa hơi lạ, tại sao hôm qua cái ảnh tôi úp nó xuống, sáng nay lại thấy cái ảnh được dựng lên ngăn nắp thế nhỉ. Tôi nhớ là đã úp cái ảnh xuống rồi cơ mà. Đồ đạc trong phòng cũng gọn gàng, thước, bút chì, mấy tờ giấy vẽ cũng được xếp gọn gàng, chăn màn sắp xếp cẩn thận. Cô ta cũng tốt bụng đấy chứ.Đi ra ngoài cầm theo cái cây lau nhà cất vào bếp. Cô ta đang ngồi nhặt rau, cười cười nói nói với mẹ tôi. Mới gặp hôm qua mà, sao thân thiết vậy trời. Chẳng ai thèm đoái hoài gì đến tôi và nói với tôi câu nào. Nghe loáng thoáng mẹ tôi nói.– Thằng hâm í mà, cháu không phải để ý…