Chương 50:
Đang nói chuyện, chém lung tung thì mẹ tôi bước ra.– Này, Nhật, ông nó xem xem, 2 bác cháu tôi mặc có đẹp không?Mẹ tôi mặc 1 bộ đầm mới, còn Linh Nga thì mặc 1 cái váy trễ vai. Nhìn xong tôi đỏ cả mắt. Linh Nga ơi là Linh Nga, cô làm cái gì vậy trời, sao cô mặc cái gì nó cũng làm tôi cuống hết cả lên thế hả. Chiếc váy màu trắng chấm tím hoa tuylip.– Chả đẹp gì – tôi nói.– Mẹ hỏi bố mày với thằng Nhật chứ hỏi gì mày.– Đẹp bác ơi, nhất là chị Linh Nga. Trông cứ như người mẫu í, dáng chuẩn mặc gì cũng đẹp hết sẩy – Nhật thêm vào.– Ờ, đẹp đó bà, bà mặc cái này đi làm cũng được, đi chơi cũng được. Linh Nga thì khỏi phải chê rồi.– Mày thấy chưa, ai cũng khen, mỗi mày chê. Đàn ông đàn ang gì mà tiếc 1 câu khen mẹ với người yêu. Mày mà không khen chỉ có thiệt thôi con ạ.– Ui giời.– Ui cái gì.– Thôi cháu vào thay quần áo đây ạ – cô ta lên tiếng.– Từ từ, cứ mặc thế đi, bác mua cho cháu cơ mà.– Thôi ạ, để lúc khác cháu mặc, cháu mặc quần áo kia cho thoải mái.– Ừ, thế 2 bác cháu ta vào thay.Nói thật là cô ta xinh đến nỗi mà tôi còn chẳng dám nhìn, đôi mắt lúc thì hiền dịu, lúc thì gớm chẳng ai bằng. Cô làm ơn tha cho tôi đi Linh Nga ơi, cô mà cứ thân với mẹ tôi thế này thì tôi chết. 1 lúc sau thì 2 bác cháu cũng lò dò ra.– Thôi, tạm ổn rồi, bố mẹ về đây, mấy đứa ở lại bảo ban nhau mà làm ăn, học hành cho đến nơi đến chốn.– Mẹ về à, còn sớm mà mẹ.– Về không muộn xe con ạ, 3 giờ rồi – bố tôi lên tiếng.– Con đưa bố mẹ ra bên xe nha.– Thôi, 2 bố mẹ đi taxi cho an toàn, mà cố kiếm tiền mua ô tô đi, về quê đỡ vất vả, nhưng quan trọng hơn là lấy vợ, ô tô để sau.– Mẹ thì… để từ từ.– Lại từ từ, mày cứ bình chân như vại í. Bác về nhé. Linh Nga nhớ lời bác dặn chưa, có gì trông nom thằng mặt giặc này dùm bác.– Dạ, vâng, bác cứ yên tâm ạ !Sao cô ta giọng ngọt ngào thế nhỉ, mà cũng đúng, lúc nào chả thấy cô ta nhẹ nhàng, tức giận cũng thấy nhẹ nhàng vãi cả linh hồn ra ấy chứ.– Mẹ dặn thừa rồi, cô ấy không quản được con đâu.– Mày mà không nghe lời nó, để nó điện về mách mẹ cái gì thì mày đừng trách mẹ nghe con.– Rồi rồi, toàn đem mẹ ra doạ.– Ơ, thằng này lại nhờn với mẹ à.– Vâng, con nhớ rồi, đùa tí thôi, hì hì…Bố mẹ tôi về, thế là con tôi, Nhật và cô ta ở lại. Thằng Nhật nói:– Anh chị ngồi kia em bảo.– Ơ hay cái thằng này, mày là bố anh đấy à.– À không, anh chị ngồi đi em hỏi, hề hề.Tôi và cô ta cùng ngồi xuống cạnh nhau ở ghế– Anh chị yêu nhau từ bao giờ thế.– Trả lời đi – tôi quay sang cô ta nói.– Chị và anh Tùng… – cô ta ấp úng– Gì mà cứ như gà mắc tóc thế chị, ngại gì đâu chị em trong nhà.– Hôm qua – tôi nói– Cái gì cơ, hôm qua.– Ừ, thật ra thì hôm qua anh chị… – cô ta nói– Anh chị làm sao? – mặt có vẻ hóng hớt– Thì hôm qua bắt đầu yêu nhau. Hỏi nhiều – tôi quát.– À, 2 ông bà này tàu ngầm công khai đi với nhau ban ngày, chứ không phải đi đêm nữa rồi. Nhỉ.– Thôi, yêu nhau là chuyện của anh chị, mày xen vào làm gì?– Em đâu có quyền xen vào, nhưng Ngọc của em mà biết thì hay. Anh nhở.– Này, đừng nói với Ngọc – cô ta khẩn khoản.– Ôi dào, cứ nói đi, cho mày đi mách chị Trang, mách người yêu, mách cả làng cả tổng cũng được. Anh có mất gì đâu. Em nhỉ – Tôi quay sang cô ta cười.– Anh….– Anh làm sao, anh chỉ được cái nói chuẩn. Đúng không Nhật – tôi lấy tay khoác lên vai cô ta.– Vâng, chắc vậy, Nhật tặc lưỡi.– Vâng cái gì, mọi chuyện không như em nghĩ đâu – cô ta trình bày.– Mới yêu mà máu hơn cả em, dẫn về cho 2 bác xem mặt mới ghê.– Em giải thích với nó làm gì, mắt thấy tai nghe rồi. – tôi chen vào.– Nhưng mà… – cô ta lại ngượng ngùng– Anh đã bảo em không việc gì phải giải thích với nó làm gì. Không nói được cứ để anh. Mà thằng này, sang xin tiền xong tiện mày tra hỏi anh đấy à.