Chương 49:
Tôi lượn ra ngoài ghế ở phòng khách nằm xem tivi, bố tôi thì cầm cái iphone mới mua hỏi– Cái điện thoại này mới đẹp con nhỉ.– Vâng, bố thoát cái tài khoản ở máy cũ ra rồi đăng nhập vào máy mới đi ạ. Con không dùng iphone nên bố tự mò nha, cái gì không biết thì con mò hộ.– Ừ, để bố nghiên cứu.Đến giờ ăn cơm mẹ tôi gọi– 2 bố con ông đồ vào ăn cơm đi, xong rồi.– Con vào đây mẹ – tôi nhanh nhảu ngồi vào bàn trước – món gì thế mẹ– Hỏi Linh Nga ấy, mẹ cũng chẳng biết– Linh Nga, em nấu món gì đây – tôi ngượng ngượng mồm – nghĩ lại sao mình thốt lên được từ ” em ”– Chả tôm ạ.– Sao nó lại tròn tròn thế này?– Mày thắc mắc nhiều, có ăn không – mẹ tôi trêu.– À tất nhiên là có rồi.– Thôi ngồi đi cháu – bố tôi nhẹ nhàng, lúc nào cũng vậy.– Dạ vâng, đợi cháu múc canh nữa là xong ạ.– Ơ thế còn món nữa à – tôi hỏi.– Còn canh bí đao nhồi thịt nữa bác ạ.Né câu hỏi giỏi gớm, thay từ « anh ạ » bằng từ « bác ạ ». Cô giỏi lắm. Ăn cơm được 1 lúc thì mẹ tôi hỏi.– Linh Nga này, hôm nào bác lên lại đi với bác buổi nữa nha.– Đi đâu thế mẹ – tôi hỏi chen vào.– Đi đâu hỏi làm gì?– Dạ, vâng. Nhưng chỉ có cuối tuần cháu mới đi được thôi ạ, vì mấy ngày còn lại cháu phải đi làm.– Ừ, bác biết rồi.Giờ mới để ý cô ta, cô ta hôm nay xoã tóc, không búi củ hành nữa, trông hiền lành hẳn ra, thảo nào mẹ tôi chết mê chết mệt. Chẳng biết mẹ tôi dẫn cô ta đi đâu nữa. Mà tôi vẫn băn khoăn cái việc hôm nay cô ta bất thình lình có mặt ở đây. Không biết mẹ tôi có kể chuyện gì với cô ta không nữa. Ăn cơm thì cũng chẳng nói chuyện gì to tát, nói chuyện qua qua vậy. Thực ra thì cũng mừng vì cô ta đến đây cho bố mẹ tôi hài lòng. Nhưng giờ mà mọi chuyện đi xa quá thì tôi cũng chết dở.Ăn cơm, thu dọn xong cả nhà ra uống nước mẹ tôi nói– Linh Nga, vào bác bảo cái này.– Dạ.Mẹ tôi và cô ta vào trong phòng bố mẹ, chắc lại buôn chuyện, đúng là phụ nữ. Gặp nhau hợp cạ cái là buôn được ngay. Dính như sam từ hôm qua đến giờ. Tôi nằm ngủ thiếp đi trên ghế salon, bố tôi thì cứ ngồi hì hụi với con iphone mới mua. Đang nằm ngủ thì có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở cửa thì thấy thằng Nhật đang đứng trước cửa, bố tôi ngó ra.– Nhật đấy à, vào nhà đi– Ơ, sao mày đến đây – tôi ngạc nhiên.– Anh lạ thật, sáng bác gọi cho em bảo chiều sang chơi, bác lên từ hôm qua. Em tranh thủ sang chơi với 2 bác tí, tiện thể anh có đồng nào không trợ cấp em ít. Hề hề…– Giỏi, vừa mới gặp đã xin tiền anh, vào đi.Mẹ tôi mở cửa ra, Linh Nga cũng đi theo sau ra– Nhật đến đấy à.– Vâng, con chào bác. Ơ chị… kia là….– Người yêu anh Tùng đấy.Tôi kéo kéo tay thằng Nhật, thêm cái khoản Linh Nga đứng sau nháy nháy mắt, chắc thằng cu hiểu– Thế ạ, người yêu anh Tùng xinh thế, em là em hơi bị thích tóc dài như chị đấy. Chị í tên gì anh.– Linh Nga – tôi trả lời, cái thằng, đã biết tên rồi còn cố tình gại đòn mình.Nó thì cứ ngồi tủm tỉm cười, cô ta thì ngượng ngượng với thằng Nhật.– Thôi kệ mấy bác cháu nhà nó, 2 bác cháu mình vào thử nốt mấy bộ nữa.– Cái gì vậy trời, buôn mãi chưa chán à mẹ.– Mẹ mượn người yêu mày có 1 tí mà mày cứ sồn sồn lên thế hả.– Thôi, bán luôn cho mẹ đấy – tôi trêu.– Anh này – cô ta nói.Ơ, giờ lại còn cái kiểu dễ thương này nữa cơ à, dỗi đúng lúc đúng hoàn cảnh quá trời. Cho đi làm diễn viên được. Mẹ tôi và cô ta lại vào trong phòng, còn tôi và thằng Nhật, bố tôi nữa.– Ây dà, anh Tùng có người yêu mà cháu chẳng biết gì bác ạ.– Yêu ai anh phải báo cáo với mày à.– Được không Nhật – bố tôi hỏi.– Quá được luôn í bác, con gái nhà ai mà xinh thế chứ lại, cháu là cháu ưng cái bụng lắm rồi.– Ờ, bác tính thì để chúng nó yêu nhau 1 thời gian nữa thôi là cưới.– Ôi bố ơi, thư thư cho con nhờ, con còn phải kiếm tiền nữa, vội làm gì, mẹ giục con đã sốt ruột lắm rồi.– Cha bố anh, bố cũng chỉ nghĩ cho anh thôi, lấy vợ sớm sau này càng nhàn chứ sao.– Đúng đấy bác ạ, anh í lấy vợ là cháu về bê tráp cho. Hì.