Chương 14: 17 tuổi vs 19 tuổi
Trong suốt cả bộ phim, Dương Diệp Tây xem chăm chú còn Cố Thanh Thành chỉ ngồi để ý đến cậu. Đến tận khi bộ phim kết thúc hắn cũng chẳng nhớ được bất kỳ chi tiết nào ngoài người bên cạnh hắn.
“Anh ơi?”
Cố Thanh Thành hoàn hồn từ mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn đáp:
“Ừ anh cũng thấy cảnh đấy hay nhất.”
“Đúng nhỉ!”
Dương Diệp Tây vui vẻ nói.
Hai người sóng vai cạnh nhau, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn, Dương Diệp Tây cũng gạt bỏ bớt sự ngại ngùng ban đầu.
Cố Thanh Thành nhìn cậu, mới hè năm ngoái cậu cao đến cằm hắn, giờ thì chỉ kém hắn nửa cái đầu, không biết liệu sau này có cao hơn cả hắn không?
Hắn mong muốn lưu giữ tất cả hình ảnh của Dương Diệp Tây, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối vì không được đồng hành cùng tuổi 17 của cậu.
Hắn đã rất nhớ Dương Diệp Tây…
Vừa nghĩ thế, hắn liền vươn tay nắm lấy tay cậu, nhưng Dương Diệp Tây đã vội rụt tay về.
Cố Thanh Thành nhìn người bên cạnh mới đầu còn bất ngờ, nhưng ngay sau đó cậu đã nhanh chóng giải thích:
“Ha ha… anh, anh nghĩ em là trẻ con à? Em lớn rồi mà, sẽ không vấp ngã nữa đâu.”
Nụ cười gượng ấy khiến Cố Thanh Thành hụt hẫng.
Đúng vậy, bởi vì thế nên cậu không còn là đứa trẻ lúc nào cũng thích tung tăng bên cạnh hắn, chuyện gì cũng kể cho hắn nghe nữa. Cậu có những bí mật, những mối quan tâm mà Cố Thanh Thành không thể biết.
Vì em lớn rồi…
Dương Diệp Tây thấy hắn không phản ứng gì thì lo rằng bản thân khiến hắn tổn thương, cậu liền gọi hắn:
“Anh ơi?”
Trước sự bồn chồn của Dương Diệp Tây, hắn đã đáp lại bằng một nụ cười:
“Ừ, anh quên mất.”
Bấy giờ người bên cạnh mới thở phào một hơi, sau đó coi như không có chuyện gì mà nói:
“Lâu lắm rồi em mới được đi chơi với anh đấy, vui thật.”
Dường như cậu cũng không muốn đề cập lại chuyện vừa xảy ra ban nãy nữa. Cố Thanh Thành thuận theo mà lảng sang:
“Thật không? Thế thì đi du lịch với anh đi, em sẽ được chơi nhiều hơn đấy.”
“Đi đâu ạ?”
“Anh cũng chưa biết nữa, chúng ta cứ tham khảo từ thêm vài hôm, có thể sẽ đi nhiều nơi, tầm 2 tuần.”
“2 tuần ạ?”
Dương Diệp Tây hỏi lại.
“Ừ, sao thế?”
Nghe Cố Thanh Thành nói thế, cậu phải đắn đo một lúc. Sang tuần sau là cậu có hẹn với Cao Y Tinh, nhưng Cố Thanh Thành rất lâu mới về một lần, dù về thì hắn cũng phải theo ông hắn, hẳn là rất khó sắp xếp lịch rảnh.
“Không có gì đâu ạ, nhưng mà anh có xin được ông không ạ?”
Cố Thanh Thành chỉ sợ cậu từ chối, hắn liền nói:
“Không sao đâu, anh đã nói chuyện này từ trước với ông rồi.”
Dương Diệp Tây biết người kia đã cố gắng dành thời gian cho cậu, cậu cũng rất trân trọng tình cảm của hắn. Cậu đã luôn coi Cố Thanh Thành là anh trai của mình.
Chút rối rắm kia nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, Dương Diệp Tây cũng nghĩ thôi thì đành để hẹn Cao Y Tinh khi khác vậy.
Sau đó 2 người cũng theo đúng lịch trình mà xuất phát.
Lần này bọn họ đã đi tới một hòn đảo, ở đây du lịch phát triển rất tốt, không khí trong lành, có lẽ sẽ ở được 2 tuần.
Dương Diệp Tây ở lại biệt thự nhà họ Cố ở trên đảo, nó nằm tách biệt với các khu khác nên phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ vui chơi.
Những tưởng chuyến du lịch sẽ rất tuyệt vời, nhưng sự thật đôi khi thật tàn nhẫn.
Dương Diệp Tây đã nghĩ hẳn là lúc đó cậu không nên uống rượu, bởi vì nếu cậu không say thì chuyện đó đã không xảy ra.
Cậu đã nói gì với Cố Thanh Thành nhỉ?
“Cố Thanh Thành, hôn ước của chúng ta không thể tiếp tục được đâu.”
Cậu đã nói vậy đấy.
Dù cậu đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ nói ra một cách đột ngột như vậy.
Sau khi tỉnh lại từ cơn say, Dương Diệp Tây chỉ mơ hồ một chút, rằng Cao Y Tinh đã nói đến hòn đảo này thì phải thử rượu, nghe nói rượu ở đây rất nổi tiếng.
Thế rồi cậu lén trốn Cố Thanh Thành đi uống và bị hắn bắt gặp.
Dương Diệp Tây vỗ vào đầu cố nhớ lại từ mớ ký ức hỗn độn.
Sau đó, sau đó hai người cãi nhau…
Đúng rồi! Bọn họ đã cãi nhau!
Dương Diệp Tây vội bật dậy khỏi giường.
Cậu phải xin lỗi Cố Thanh Thành!
Nhưng khi cậu chạy ra phía cửa thì không tài nào mở được – cửa đã bị khóa trái.
Dương Diệp Tây hơi bất ngờ, chắc là Cố Thanh Thành sợ lúc say cậu sẽ chạy linh tinh nên mới khóa vào nhỉ?
Cậu đập đập cửa gọi:
“Anh Thanh Thành, anh có ngoài đó không? Mau mở cửa cho em với.”
Chỉ qua một lúc đã có người mở cửa cho cậu, Dương Diệp Tây lùi ra sau, còn chưa kịp nghĩ ra nên xin lỗi thế nào thì Cố Thanh Thành đã mở lời:
“Sao rồi? Có mệt không?”
Thái độ của người kia bình tĩnh đến mức Dương Diệp Tây hoài nghi rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, cậu đáp:
“Không ạ.”
“Đợi anh một chút, anh mang trà gừng cho em.”
Cố Thanh Thành nói xong thì đi ra ngoài.
Dương Diệp Tây cũng nhanh chóng theo sau.
Cố Thanh Thành bảo cậu ngồi xuống ghế, hắn pha trà cho cậu trước rồi mới đi hâm nóng đồ ăn.
Dương Diệp Tây cứ mải nhìn theo hắn, dù bình thường hắn cũng không hay nói nhiều nhưng cảm giác rất khác với mọi khi.
Đợi uống được non nửa cốc trà gừng thì cậu mới sắp xếp được ngôn từ để nói:
“Chuyện hôm qua…”
“Anh ơi?”
Cố Thanh Thành hoàn hồn từ mớ suy nghĩ hỗn độn, hắn đáp:
“Ừ anh cũng thấy cảnh đấy hay nhất.”
“Đúng nhỉ!”
Dương Diệp Tây vui vẻ nói.
Hai người sóng vai cạnh nhau, bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn, Dương Diệp Tây cũng gạt bỏ bớt sự ngại ngùng ban đầu.
Cố Thanh Thành nhìn cậu, mới hè năm ngoái cậu cao đến cằm hắn, giờ thì chỉ kém hắn nửa cái đầu, không biết liệu sau này có cao hơn cả hắn không?
Hắn mong muốn lưu giữ tất cả hình ảnh của Dương Diệp Tây, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối vì không được đồng hành cùng tuổi 17 của cậu.
Hắn đã rất nhớ Dương Diệp Tây…
Vừa nghĩ thế, hắn liền vươn tay nắm lấy tay cậu, nhưng Dương Diệp Tây đã vội rụt tay về.
Cố Thanh Thành nhìn người bên cạnh mới đầu còn bất ngờ, nhưng ngay sau đó cậu đã nhanh chóng giải thích:
“Ha ha… anh, anh nghĩ em là trẻ con à? Em lớn rồi mà, sẽ không vấp ngã nữa đâu.”
Nụ cười gượng ấy khiến Cố Thanh Thành hụt hẫng.
Đúng vậy, bởi vì thế nên cậu không còn là đứa trẻ lúc nào cũng thích tung tăng bên cạnh hắn, chuyện gì cũng kể cho hắn nghe nữa. Cậu có những bí mật, những mối quan tâm mà Cố Thanh Thành không thể biết.
Vì em lớn rồi…
Dương Diệp Tây thấy hắn không phản ứng gì thì lo rằng bản thân khiến hắn tổn thương, cậu liền gọi hắn:
“Anh ơi?”
Trước sự bồn chồn của Dương Diệp Tây, hắn đã đáp lại bằng một nụ cười:
“Ừ, anh quên mất.”
Bấy giờ người bên cạnh mới thở phào một hơi, sau đó coi như không có chuyện gì mà nói:
“Lâu lắm rồi em mới được đi chơi với anh đấy, vui thật.”
Dường như cậu cũng không muốn đề cập lại chuyện vừa xảy ra ban nãy nữa. Cố Thanh Thành thuận theo mà lảng sang:
“Thật không? Thế thì đi du lịch với anh đi, em sẽ được chơi nhiều hơn đấy.”
“Đi đâu ạ?”
“Anh cũng chưa biết nữa, chúng ta cứ tham khảo từ thêm vài hôm, có thể sẽ đi nhiều nơi, tầm 2 tuần.”
“2 tuần ạ?”
Dương Diệp Tây hỏi lại.
“Ừ, sao thế?”
Nghe Cố Thanh Thành nói thế, cậu phải đắn đo một lúc. Sang tuần sau là cậu có hẹn với Cao Y Tinh, nhưng Cố Thanh Thành rất lâu mới về một lần, dù về thì hắn cũng phải theo ông hắn, hẳn là rất khó sắp xếp lịch rảnh.
“Không có gì đâu ạ, nhưng mà anh có xin được ông không ạ?”
Cố Thanh Thành chỉ sợ cậu từ chối, hắn liền nói:
“Không sao đâu, anh đã nói chuyện này từ trước với ông rồi.”
Dương Diệp Tây biết người kia đã cố gắng dành thời gian cho cậu, cậu cũng rất trân trọng tình cảm của hắn. Cậu đã luôn coi Cố Thanh Thành là anh trai của mình.
Chút rối rắm kia nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, Dương Diệp Tây cũng nghĩ thôi thì đành để hẹn Cao Y Tinh khi khác vậy.
Sau đó 2 người cũng theo đúng lịch trình mà xuất phát.
Lần này bọn họ đã đi tới một hòn đảo, ở đây du lịch phát triển rất tốt, không khí trong lành, có lẽ sẽ ở được 2 tuần.
Dương Diệp Tây ở lại biệt thự nhà họ Cố ở trên đảo, nó nằm tách biệt với các khu khác nên phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ vui chơi.
Những tưởng chuyến du lịch sẽ rất tuyệt vời, nhưng sự thật đôi khi thật tàn nhẫn.
Dương Diệp Tây đã nghĩ hẳn là lúc đó cậu không nên uống rượu, bởi vì nếu cậu không say thì chuyện đó đã không xảy ra.
Cậu đã nói gì với Cố Thanh Thành nhỉ?
“Cố Thanh Thành, hôn ước của chúng ta không thể tiếp tục được đâu.”
Cậu đã nói vậy đấy.
Dù cậu đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng cậu không nghĩ rằng mình sẽ nói ra một cách đột ngột như vậy.
Sau khi tỉnh lại từ cơn say, Dương Diệp Tây chỉ mơ hồ một chút, rằng Cao Y Tinh đã nói đến hòn đảo này thì phải thử rượu, nghe nói rượu ở đây rất nổi tiếng.
Thế rồi cậu lén trốn Cố Thanh Thành đi uống và bị hắn bắt gặp.
Dương Diệp Tây vỗ vào đầu cố nhớ lại từ mớ ký ức hỗn độn.
Sau đó, sau đó hai người cãi nhau…
Đúng rồi! Bọn họ đã cãi nhau!
Dương Diệp Tây vội bật dậy khỏi giường.
Cậu phải xin lỗi Cố Thanh Thành!
Nhưng khi cậu chạy ra phía cửa thì không tài nào mở được – cửa đã bị khóa trái.
Dương Diệp Tây hơi bất ngờ, chắc là Cố Thanh Thành sợ lúc say cậu sẽ chạy linh tinh nên mới khóa vào nhỉ?
Cậu đập đập cửa gọi:
“Anh Thanh Thành, anh có ngoài đó không? Mau mở cửa cho em với.”
Chỉ qua một lúc đã có người mở cửa cho cậu, Dương Diệp Tây lùi ra sau, còn chưa kịp nghĩ ra nên xin lỗi thế nào thì Cố Thanh Thành đã mở lời:
“Sao rồi? Có mệt không?”
Thái độ của người kia bình tĩnh đến mức Dương Diệp Tây hoài nghi rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, cậu đáp:
“Không ạ.”
“Đợi anh một chút, anh mang trà gừng cho em.”
Cố Thanh Thành nói xong thì đi ra ngoài.
Dương Diệp Tây cũng nhanh chóng theo sau.
Cố Thanh Thành bảo cậu ngồi xuống ghế, hắn pha trà cho cậu trước rồi mới đi hâm nóng đồ ăn.
Dương Diệp Tây cứ mải nhìn theo hắn, dù bình thường hắn cũng không hay nói nhiều nhưng cảm giác rất khác với mọi khi.
Đợi uống được non nửa cốc trà gừng thì cậu mới sắp xếp được ngôn từ để nói:
“Chuyện hôm qua…”