Chương 15: 17 tuổi vs 19 tuổi
“Cạch.”
Cố Thanh Thành đặt bát cháo xuống bàn rồi cắt ngang lời Dương Diệp Tây đang nói:
“Em ăn đi.”
Dương Diệp Tây mím môi, cuối cùng cũng cầm thìa lên ăn. Có lẽ tạm thời cậu không nên đề cập đến chuyện này.
Bữa này thật kỳ lạ khi chỉ có mình Dương Diệp Tây ăn còn Cố Thanh Thành thì ngồi nhìn.
Hay là quá giờ ăn rồi nhỉ?
Theo bản năng muốn xem giờ, Dương Diệp Tây liền mò vào túi, nhưng lại không thấy vật gì cả.
A, điện thoại của cậu đâu rồi? Hay là vứt ở trong phòng chưa mang ra?
Dương Diệp Tây toan đứng dậy thì đã nghe Cố Thanh Thành nói:
“Hôm qua điện thoại của em bị bể, anh mang đi sửa giúp em rồi.”
“À… vâng ạ.”
Dương Diệp Tây ngoan ngoãn ngồi lại ghế, dù sao thì cậu cũng chẳng nhớ được nhiều chi tiết lắm, nếu Cố Thanh Thành đã nói thế thì cậu tin hắn.
“Hôm nay em nên nghỉ ngơi thêm cho khỏe đi.”
Một chữ Cố Thanh Thành cũng không đề cập đến chuyện hôm qua, Dương Diệp Tây vẫn còn ngại hắn nên đồng ý ngay lắp tự.
Cả ngày ở nguyên trong phòng mà còn chẳng có điện thoại để chơi khiến Dương Diệp Tây chán không chịu được, cuối cùng cậu đành chạy sang phòng Cố Thanh Thành, thấy hắn đang xử lý công việc gì trên máy tính thì mới
nói:
“Anh ơi, cho em mượn điện thoại đi.”
Cố Thanh Thành không do dự liền đưa cho cậu.
Dương Diệp Tây lưu loát nhập một dãy mật khẩu, sau đó bất ngờ nói:
“Ôi, em không nghĩ là anh vẫn xài mở khóa kiểu này, bây giờ người ta toàn dùng vân tay hoặc nhận diện mặt thôi ý.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì cười đáp:
“Anh quen rồi.”
Thực ra Dương Diệp Tây vẫn luôn biết điều đó, hồi cấp ba cậu cũng hay trêu Cố Thanh Thành về việc này. Chỉ là cậu vẫn muốn thử xem bây giờ tâm trạng người kia đang như thế nào mà thôi.
Thấy hắn phản ứng bình thường và cũng không còn lạnh lùng như buổi sáng nữa thì cậu mới thở phào, sau đó lại nói:
“Em muốn xài mạng xã hội, em thoát tài khoản của anh ra nhé?”
Lần này Cố Thanh Thành không đáp luôn, qua vài giây mới bảo:
“Ừ, em dùng đi.”
Được sự đồng ý của người kia, Dương Diệp Tây nhanh chóng vào tài khoản của mình.
Ngay khi nhìn thấy đống tin nhắn hiện lên, cậu bất giác mỉm cười.
Cậu không biết rằng tất cả hành động của mình đều bị người kia thu vào mắt.
Mấy ngày sau, Dương Diệp Tây vẫn không được ra ngoài. Cố Thanh Thành luôn viện một cái cớ nào đó để giữ cậu ở lại, dần dần chính Dương Diệp Tây cũng nhận ra sự bất thường.
Cuối cùng cậu đành hỏi hắn:
“Anh ơi, sao hôm nay chúng ta vẫn không ra ngoài ạ?”
Người kia đáp:
“Hôm nay không được.”
Dương Diệp Tây bướng bỉnh nói:
“Nhưng em muốn ra ngoài.”
“Để hôm khác đi.”
Vẫn là câu trả lời ấy, Dương Diệp Tây bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, cậu bực bội nói:
“Cuối cùng là có chuyện gì? Cái gì anh cũng không nói cho em biết, bây giờ em muốn đi đâu anh cũng cấm cản!”
Cố Thanh Thành nghe thế nhưng lại không bực, hắn nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ:
“Ngoan nào, hôm khác mình đi nhé?”
Chính là thái độ ấy, đôi lúc Cố Thanh Thành cứ coi cậu như còn nhỏ lắm rồi muốn cậu theo ý hắn.
Dương Diệp Tây rất khó chịu, cậu không thèm đáp lời nữa mà lướt qua người hắn, định bụng đi thẳng ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị giữ lại.
Cậu toan giật tay ra mà lại không được, cuối cùng cậu trừng mắt nhìn Cố Thanh Thành.
Người kia chưa kịp tiếp tục khuyên bảo cậu thì Dương Diệp Tây đã to tiếng:
“Anh cứ như thế thôi! Em ghét anh lắm!”
Không biết câu này đụng chạm đến phần nào của Cố Thanh Thành, ngay lập tức hắn kéo cậu vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Dương Diệp Tây sững ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng này của hắn.
Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt ấy thực sự rất lạnh lùng. Khi hắn giơ tay lên, Dương Diệp Tây đã vội nhắm mắt lại, người cũng nghiêng về sau để né đi.
Đôi tay Cố Thanh Thành dừng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống, vốn dĩ hắn chỉ muốn xoa đầu cậu, giúp cậu xoa dịu sự sợ hãi. Nhưng hắn không ngờ cậu lại tránh đi.
Hắn quên rằng một tay mình vẫn đang giữ cậu rất chặt, đợi Dương Diệp Tây bình ổn lại, cậu liền muốn giật tay ra. Cố Thanh Thành thấy thế thì vội buông, lúc này trên cổ tay người kia đã hằn lên vệt đỏ.
“Anh xin lỗi.”
Tuy Cố Thanh Thành đã nói thế nhưng Dương Diệp Tây vẫn không nhìn hắn, dường như lúc này cậu hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Cuối cùng Cố Thanh Thành đành thở dài rồi mới nói:
“Tối nay em cứ ở lại trong phòng này đi.”
Sau đó hắn quay lưng lại, như sực nhớ ra điều gì đó mà nói:
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, hi vọng em hiểu cho anh.”
Lúc này chỉ còn Cố Thanh Thành đang tự độc thoại, như thể hắn đang an ủi Dương Diệp Tây, lại càng như là đang muốn bao biện cho chính mình vậy.
“Ngày mai cả em và anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp, mong là em không tự ý ra ngoài. Nếu không thì anh sẽ lo chết mất.”
Cố Thanh Thành đặt bát cháo xuống bàn rồi cắt ngang lời Dương Diệp Tây đang nói:
“Em ăn đi.”
Dương Diệp Tây mím môi, cuối cùng cũng cầm thìa lên ăn. Có lẽ tạm thời cậu không nên đề cập đến chuyện này.
Bữa này thật kỳ lạ khi chỉ có mình Dương Diệp Tây ăn còn Cố Thanh Thành thì ngồi nhìn.
Hay là quá giờ ăn rồi nhỉ?
Theo bản năng muốn xem giờ, Dương Diệp Tây liền mò vào túi, nhưng lại không thấy vật gì cả.
A, điện thoại của cậu đâu rồi? Hay là vứt ở trong phòng chưa mang ra?
Dương Diệp Tây toan đứng dậy thì đã nghe Cố Thanh Thành nói:
“Hôm qua điện thoại của em bị bể, anh mang đi sửa giúp em rồi.”
“À… vâng ạ.”
Dương Diệp Tây ngoan ngoãn ngồi lại ghế, dù sao thì cậu cũng chẳng nhớ được nhiều chi tiết lắm, nếu Cố Thanh Thành đã nói thế thì cậu tin hắn.
“Hôm nay em nên nghỉ ngơi thêm cho khỏe đi.”
Một chữ Cố Thanh Thành cũng không đề cập đến chuyện hôm qua, Dương Diệp Tây vẫn còn ngại hắn nên đồng ý ngay lắp tự.
Cả ngày ở nguyên trong phòng mà còn chẳng có điện thoại để chơi khiến Dương Diệp Tây chán không chịu được, cuối cùng cậu đành chạy sang phòng Cố Thanh Thành, thấy hắn đang xử lý công việc gì trên máy tính thì mới
nói:
“Anh ơi, cho em mượn điện thoại đi.”
Cố Thanh Thành không do dự liền đưa cho cậu.
Dương Diệp Tây lưu loát nhập một dãy mật khẩu, sau đó bất ngờ nói:
“Ôi, em không nghĩ là anh vẫn xài mở khóa kiểu này, bây giờ người ta toàn dùng vân tay hoặc nhận diện mặt thôi ý.”
Cố Thanh Thành nghe thế thì cười đáp:
“Anh quen rồi.”
Thực ra Dương Diệp Tây vẫn luôn biết điều đó, hồi cấp ba cậu cũng hay trêu Cố Thanh Thành về việc này. Chỉ là cậu vẫn muốn thử xem bây giờ tâm trạng người kia đang như thế nào mà thôi.
Thấy hắn phản ứng bình thường và cũng không còn lạnh lùng như buổi sáng nữa thì cậu mới thở phào, sau đó lại nói:
“Em muốn xài mạng xã hội, em thoát tài khoản của anh ra nhé?”
Lần này Cố Thanh Thành không đáp luôn, qua vài giây mới bảo:
“Ừ, em dùng đi.”
Được sự đồng ý của người kia, Dương Diệp Tây nhanh chóng vào tài khoản của mình.
Ngay khi nhìn thấy đống tin nhắn hiện lên, cậu bất giác mỉm cười.
Cậu không biết rằng tất cả hành động của mình đều bị người kia thu vào mắt.
Mấy ngày sau, Dương Diệp Tây vẫn không được ra ngoài. Cố Thanh Thành luôn viện một cái cớ nào đó để giữ cậu ở lại, dần dần chính Dương Diệp Tây cũng nhận ra sự bất thường.
Cuối cùng cậu đành hỏi hắn:
“Anh ơi, sao hôm nay chúng ta vẫn không ra ngoài ạ?”
Người kia đáp:
“Hôm nay không được.”
Dương Diệp Tây bướng bỉnh nói:
“Nhưng em muốn ra ngoài.”
“Để hôm khác đi.”
Vẫn là câu trả lời ấy, Dương Diệp Tây bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, cậu bực bội nói:
“Cuối cùng là có chuyện gì? Cái gì anh cũng không nói cho em biết, bây giờ em muốn đi đâu anh cũng cấm cản!”
Cố Thanh Thành nghe thế nhưng lại không bực, hắn nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ:
“Ngoan nào, hôm khác mình đi nhé?”
Chính là thái độ ấy, đôi lúc Cố Thanh Thành cứ coi cậu như còn nhỏ lắm rồi muốn cậu theo ý hắn.
Dương Diệp Tây rất khó chịu, cậu không thèm đáp lời nữa mà lướt qua người hắn, định bụng đi thẳng ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị giữ lại.
Cậu toan giật tay ra mà lại không được, cuối cùng cậu trừng mắt nhìn Cố Thanh Thành.
Người kia chưa kịp tiếp tục khuyên bảo cậu thì Dương Diệp Tây đã to tiếng:
“Anh cứ như thế thôi! Em ghét anh lắm!”
Không biết câu này đụng chạm đến phần nào của Cố Thanh Thành, ngay lập tức hắn kéo cậu vào phòng và đóng sầm cửa lại.
Dương Diệp Tây sững ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng này của hắn.
Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt ấy thực sự rất lạnh lùng. Khi hắn giơ tay lên, Dương Diệp Tây đã vội nhắm mắt lại, người cũng nghiêng về sau để né đi.
Đôi tay Cố Thanh Thành dừng lại giữa không trung rồi từ từ hạ xuống, vốn dĩ hắn chỉ muốn xoa đầu cậu, giúp cậu xoa dịu sự sợ hãi. Nhưng hắn không ngờ cậu lại tránh đi.
Hắn quên rằng một tay mình vẫn đang giữ cậu rất chặt, đợi Dương Diệp Tây bình ổn lại, cậu liền muốn giật tay ra. Cố Thanh Thành thấy thế thì vội buông, lúc này trên cổ tay người kia đã hằn lên vệt đỏ.
“Anh xin lỗi.”
Tuy Cố Thanh Thành đã nói thế nhưng Dương Diệp Tây vẫn không nhìn hắn, dường như lúc này cậu hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Cuối cùng Cố Thanh Thành đành thở dài rồi mới nói:
“Tối nay em cứ ở lại trong phòng này đi.”
Sau đó hắn quay lưng lại, như sực nhớ ra điều gì đó mà nói:
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, hi vọng em hiểu cho anh.”
Lúc này chỉ còn Cố Thanh Thành đang tự độc thoại, như thể hắn đang an ủi Dương Diệp Tây, lại càng như là đang muốn bao biện cho chính mình vậy.
“Ngày mai cả em và anh bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tiếp, mong là em không tự ý ra ngoài. Nếu không thì anh sẽ lo chết mất.”